Nước Chảy Thành Sông

Chương 44: Chương 44




Edit: Zinny

Nếu như muốn tìm một định nghĩa về hôn lễ ngày đó của hai người Chu Mộc và Lâm Tu, bọn họ tuyệt đối sẽ không hề do dự dùng bốn chữ ngắn gọn để khái quát — gà bay chó sủa.

Cảnh tượng — sau khi cô dâu rời giường.

Trời tờ mờ sáng nắng mai dịu nhẹ, gà trống còn chưa gáy, Giang Ngữ Tình bị ủy thác trọng trách làm “chuyên viên trang điểm” đã kéo theo cái hộp vĩ đại có phản lực có thể so với pháo cối của cô đi tới phòng Chu Mộc đập cửa “rầm rầm”.

Nom cái vẻ không tim không phổi kia xem … Giang Ngữ Tình vừa gõ cửa vừa than thở.

Mắt thấy đã đập cửa tới mức tường cũng rụng ra vài lớp rồi, người trong phòng vẫn im ắng không hề phản ứng.

Bạn nói thử xem, có cô dâu nào khác người thế không cơ chứ? !

Giang Ngữ Tình nóng đầu dứt khoát nhấc hộp lên trực tiếp phá cửa, vừa vào phòng liền trông thấy người nọ đang quấn chăn nằm cuộn tròn trên giường ngủ say sưa.

Nhìn thấy cảnh này vị chuyên viên trang điểm tạm thời nào đó nhất thời rất có vài phần xung động muốn mài răng hút máu.

“Tôi bảo này Chu đại tiểu thư, hôm nay là ngày cưới của ngài đấy, đến lúc này rồi, e là cũng nên rời giường rồi chứ? Bà còn ngủ như lợn chết thế này, làm lỡ giờ lành là chú rể Lâm sẽ chạy đến tận cửa cướp người đấy!”

“Ứ…” Chu Mộc rụt người vào trong chăn, bị bạn tốt làm ầm ĩ, cô nhíu mày rên rỉ, “… Tôi muốn ngủ… Để cho tôi ngủ.” Dứt lời liền mềm nhũn ngã úp xuống giường bất tỉnh nhân sự.

“Ngủ cái em gái bà!” Giang Ngữ Tình nháy mắt nổi xung, rầm rầm vài bước chạy vào phòng tắm với tư thế phải giẫm thủng sàn nhà, hứng một chậu nước lạnh to tướng —

“Chu Đại Lười mi dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây, nếu mi còn dám nằm lì ra đấy không rời ổ, bà đây sẽ giội chậu nước lạnh này đấy, xem mi có chết ngay không!”

Thế nào gọi là xối nước lên đầu? Thế nào gọi là chỉ một câu đã nói trúng chỗ hiểm?

Nghe vậy Chu Mộc lật người như cá chép nhanh chóng xoay người xuống giường, vội vàng lưu loát ngoan ngoãn chạy vào toilet tắm rửa sạch sẽ khoan khoái.

“Thân lừa ưa nặng … Không vụt roi là không chịu đi.” Giang Ngữ Tình buông cái chậu to tướng trong tay như một bà mẹ chồng hung ác.

Đơn giản sửa soạn một chút, Giang Ngữ Tình bắt đầu trang điểm cho Chu Mộc.

“Ấy, Tình Tử, đồ nghề của bà đầy đủ quá.” Nhìn những hộp trang điểm la liệt trên sàn, Chu Mộc càng nhìn càng hoa mắt, “Bà thế này phải gọi là bảo đao chưa cùn đấy nhỉ…”

“Im ngay cho tôi.” Giang Ngữ Tình trừng mắt lườm, “Vừa nãy còn nằm bò ra giường dáng vẻ chết sống không màng cơ mà, tỉnh ngủ rồi bắt đầu ba hoa với tôi đấy phải không? !”

“Không, không.” Chu Mộc rất nịnh bợ cọ cọ cô, “Đây là chân tình thổ lộ từ đáy lòng đấy chứ.”

“Chỉ được cái lẻo mép…” Giang Ngữ Tình hơi vênh mặt, lập tức bắt đầu hãnh diện điên cuồng, “Nhưng mà nói thật với bà nhé Chu Mộc, hồi tôi còn là chuyên viên trang điểm người muốn tìm tôi xếp hàng phải hơn hai dặm, về sau tôi không làm công việc đó nữa điện thoại hẹn trước cũng vẫn kéo dài không dứt đấy. Có điều chị đây đã sớm rửa tay gác kiếm, tính ra cũng phải ba năm rồi, trang điểm cô dâu ấy à… Bà là độc nhất vô nhị đấy nhé! Mau tìm một chỗ không người mà lén lút sung sướng một mình đi!”

“Đương nhiên rồi!” Chu Mộc ngẩng cao cổ rất ra dáng đại gia, “Chuyên viên trang điểm ngự dụng* chứ đâu phải vừa!”

*Ngự dụng: những thứ mà vua dùng.

“Sướng cho bà nhé!” Giang Ngữ Tình đập cô, “Cũng không thể trang điểm không công được! Phải trả tiền! Bắt phó đoàn trưởng Lâm nhà các người chi ra!”

“Bà đúng là chết vì tiền!” Chu Mộc bĩu môi, “Quan hệ giữa chúng ta mà còn nhắc chuyện tiền nong, ôi sao mà đau lòng quá đi mất!”

“Nhìn xem,” Giang Ngữ Tình chậc chậc nói: “Thảo nào người ta cứ nói con gái lớn đều hướng ra ngoài… Còn chưa qua cửa cùi chỏ đã hướng ra ngoài rồi! Sao nào, xót mấy đồng phụ cấp thay đồng chí trung tá nhà bà chứ gì?”

“Không phải…” Chu Mộc nghiêng đầu nhìn cô, “Danh tiếng bà lớn như thế, tôi lo bà thét giá trên trời anh ấy cũng trả tiền ngay tại chỗ… Sau này gả đi chẳng lẽ tôi phải ăn rau dại sống qua ngày?”

“Phỉ phui phỉ phui! Lời trẻ con không cố kỵ lời trẻ con không cố kỵ…” Giang Ngữ Tình chọc Chu Mộc, “Bà tưởng anh chồng bà ăn không ngồi rồi đấy à? Gia tài hùng hậu, bà cứ thỏa thuê hưởng phúc làm bà trẻ đi! Có nhìn thấy hai cái túi to đùng trên cái áo tôi đang mặc không! Tôi nói cho bà biết, cái này là để chuẩn bị cho màn “ngăn cửa” đấy! Hôm nay mà không nhồi đầy cái túi này, Lâm đại thiếu cũng đừng mơ vào được cửa!”



Cảnh tượng — trước khi chú rể xuất phát.

Đoàn xe đi đón cô dâu đã chờ xuất phát, Hứa Úy đứng trước xe quét mắt nhìn từ đầu tới cuối, dùng cùi chỏ huých thằng bạn nối khố Lâm Tu một cái không đau không ngứa, nói —

“Được lắm chàng trai, diễu hành rầm rộ thật!” Nói xong con ngươi đen kịt hơi lóe lên, “Là ông cụ sắp xếp à?”

“Không phải.” Lâm Tu nhếch môi cười khẽ, “Ông cụ vốn nói là muốn dùng xe tải hiệu Giải Phóng* vận chuyển trực tiếp cơ.”

*Hãng sản xuất chế tạo ô tô đầu tiên của Trung Quốc, ra đời từ năm 1956.

“Oách ghê…” Hứa Úy khẽ “chậc” một tiếng, “Sao cậu không gọi luôn xe tăng chiến đấu chủ lực kiểu 99* ấy? ! Thế mới hoành tráng! Còn có cả tiếng vang luôn! Bớt được nghi thức bắn chào* luôn nhé.” Hứa Úy nhếch khóe miệng cười, “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dựa vào số khách khứa mấy người nhà cậu mời đến dự tiệc, nếu không có mấy chiếc ‘Đại Giải Phóng’ hộ giá thật đúng là không được kinh tế cho lắm… Vẫn là ông cụ có tư duy kinh tế.”

* T—99 (Type—99) là xe tăng chiến đấu chủ lực mạnh nhất của Quân đội Trung Quốc, và được xếp thứ 3 trong danh sách những mẫu xe tăng mạnh nhất thế giới theo đánh giá của tạp chí Focus có trụ sở tại Munich, Đức, chỉ sau Xe tăng Leopard 2 của Đức (đứng đầu) và xe tăng M1A2 Abrams của quân đội Mỹ (đứng thứ 2).

*Nghi thức chào đón bằng cách bắn 21 phát đại bác ở nhiều quốc gia trên thế giới, và đã được quốc tế công nhận.

“Cậu yên tĩnh chút đi!” Lâm Tu vừa chỉnh lại cà vạt vừa khe khẽ thở dài, “Tôi đang lo đến lúc đi đón cô dâu mấy nữ đồng chí kia sẽ muốn giày vò thế nào đây… Mà này, không phải cậu là ‘người bạn thân thiết của phái nữ’ đấy sao? Thế nào, mau chỉ cho tôi vài chiêu đi chứ?”

“Cậu mới là bạn thân của phái nữ ấy!” Hứa Úy cười mắng, “Có điều, theo như kinh nghiệm của tôi, phong bao, và lời ngon tiếng ngọt, trước tiên hai thứ này cậu phải chuẩn bị đầy đủ. Mang một trái tim bẻ không cong thà chết không chịu khuất phục, lúc cần thiết thì lợi dụng sắc đẹp không tầm thường của cậu một chút, cho dù mấy cô nàng đó có cố tình gây sự cứng đầu ngang ngược đến mấy, sợ là cũng phải quỳ gối dưới quần Tây của Lâm đại thiếu cậu thôi!” Nói xong Hứa Úy nhe hàm răng trắng bóc cười đến rung người.

“…” Quả nhiên là cái loại không trông cậy gì được. Đồng chí chú rể chợt cảm thấy phiền muộn.

Cảnh tượng – diễn biến màn “Ngăn cửa”.

Sự thật chứng minh, “cửa nhà mẹ đẻ” quả nhiên là nơi “cao điểm” tấn công lâu dài cũng không thể đánh hạ, mà đón dâu không chỉ là một trận đánh đầy cam go, mà còn là một trận đánh giằng co tiêu hao toàn bộ tinh thần cùng thể lực.

Tình hình hiện tại là, Giang Ngữ Tình, An Hòa, cô em gái hàng xóm đảm nhiệm làm phù dâu cùng với Chu Mộc thân là cô dâu, bốn cô gái ở trong phòng liên minh thành “Quân đoàn nhà mẹ đẻ”, đem mũi nhọn đối kháng chĩa thẳng về phía “Đại quân chú rể” ở bên ngoài cửa.

Đều nói ba người đàn bà là thành sân khấu kịch, xem xét tư thế này, bốn cô gái này tụ tập cùng nhau quả thực là có thể diễn ra phim truyền hình rồi!

“Hỡi các cô gái xinh đẹp, xin thương xót, mở cửa đi mà…” Phù rể Tạ Đào lau mồ hôi rịn trên trán, lời nói ra khỏi miệng phải gọi là câu câu bi thảm, lời lời thê lương. “Mấy cô nói cầm phong bao là sẽ thả người, bao nhiêu tiền trong túi bọn tôi giờ đều đút vào cho mấy cô cả rồi đấy… Các cô muốn ngụ ý — 3344 là đời đời kiếp kiếp, 8888 là tiền vào như nước, 9999 là thiên trường địa cửu, 10001 là vạn dặm mới tìm được một… Này, ông trời cũng bị tấm chân tình này làm cảm động phải đổ mưa rồi đó, mấy cô tốt bụng làm việc thiện mở cửa ra đi mà!”

“Cổ nhân nói ‘Làm việc tốt thường gian nan’ … Chút đạo lý ấy còn không hiểu, chút nhẫn nại đó mà còn không có hay sao?” Người trong cửa nén cười đè thấp giọng nghiêm trang nói: “Đồng chí phù rể, cách mạng muốn thắng lợi phải trải qua quá trình gian khổ phấn đấu trường kỳ! Mới gặp chút khó khăn như thế đã lâm trận chùn bước sợ hãi không tiến, vậy cũng không phải tác phong của quân giải phóng nhân dân!”

Được lắm, nghe lời này — thì ra đến lượt chiến sĩ giải phóng nhân dân cưới vợ đều phải lao lực rồi! ! !

“Cô dâu của chúng tôi muốn nghe phù rể hát! Nói là hát hay cô ấy sẽ đi ra!” Trong phòng truyền đến giọng nói sang sảng của An Hòa.

“Hả? Phù rể á? Không phải chú rể à? !” Tạ Đào nhất thời càng thêm luống cuống, “Chị dâu ơi, ngài tha cho tiểu nhân đi! Từ khi sinh ra đến giờ tôi đã ngũ âm không được đầy đủ, đi học bao nhiêu năm, tôi còn chưa bao giờ hát đúng nhạc đâu! Bây giờ mà tôi gào rú lên, khuông nhạc nghe xong cũng phải khóc ấy chứ! Dọa đến mấy cô, phó đoàn trưởng Lâm còn không chém đôi tôi ra sao!”

“Phụt ha ha…” Đám con gái trong phòng nhất thời cười lăn lộn.

“Khụ… Cô dâu của chúng tôi nói, cô ấy thích nghe hát sai nhạc! Không sai nhạc nghe không vui! Mau hát đi nhanh lên, không thì coi như phong bao chú rể vừa mới đưa là uổng phí đấy nhé!”

Câu nói vừa dứt sau lưng Tạ Đào đã ướt rượt mồ hôi, đồng chí phù rể moi ruột moi gan suy nghĩ cả buổi, cái gì mà “Vỏ Đạn Nho Nhỏ”, rồi thì “Đoàn Kết Chính Là Sức Mạnh”, cuối cùng ngay cả loại bài hát để dưới đáy hòm là “Ba Đại Kỷ Luật Tám Dòng Chú Ý” cũng đều được mang ra mà cửa phòng vẫn như cũ không chịu nhúc nhích tí nào.

Làm người ta điên tiết nhất vẫn là chú rể Lâm Tu, vị chính chủ lẽ ra phải gấp rút hơn bất kỳ ai khác lúc này nào có tí xíu dáng vẻ lửa cháy đến nơi nào đâu? Người ta đều bị giày vò bò lê bò toài, ấy vậy mà anh lại ung dung thong thả đầy hào hứng đứng ở một bên nghe chiến hữu kiêm bạn thân của mình làm trò cười cho thiên hạ, khiến cho Tạ Đào tức tới mức muốn tháo bản lề cánh cửa này xuống mà đập chết anh ta.

Cuối cùng, đồng chí phù rể vĩ đại rốt cục thể hiện uy quyền, siết nắm tay giậm chân một cái, Tạ Đào cắn răng rốt cục “gào —” một tiếng phát ra một câu long trời lở đất “Khi tóc em phất qua cây súng thép của anh”, giây phút đó, không chỉ đám con gái trong phòng cười đến quặn ruột, đội ngũ chú rể bên ngoài phòng cũng tức thì cười ngã la liệt.

Lâm Tu đứng trước cửa cũng không nhịn cười nổi, nhưng cười xong ánh mắt anh lại hơi thay đổi — Hứa Úy đến muộn cuối cùng cũng tới rồi.

Tốt lắm, cứu binh đuổi tới rồi! Đến lúc rồi, phá cửa mà vào thôi!

Lâm Tu đánh mắt ra hiệu cho Tạ Đào, lại khẽ nghiêng người chừa một chỗ cho Hứa Úy, cách tấm ván cửa mỏng manh, Lâm Tu tủm tỉm nhẹ nhàng mở miệng —

“Các cô gái xinh đẹp, để tôi nói riêng với cô dâu nhà tôi mấy câu được không? Tôi không vào cửa đâu, nói qua ván cửa là được rồi.”

“Không được!” Em gái phù dâu cùng Giang Ngữ Tình khí thế tràn đầy.

“Tôi bảo này…” An Hòa đứng bên lúc này cười khanh khách mở miệng, “Mấy người chẳng lẽ không muốn nghe xem hai người bọn họ nói gì sao?”

À… Ừm… Có lẽ… Sau khi cân nhắc, đám con gái hóng hớt nhất thời mắt sáng lòe lòe, tim đỏ bay bốn phía.

“Không được làm phản vào lúc này” “Không được mở cửa” … Mang theo một tràng căn dặn của em gái phù dâu cùng bạn tốt Giang Ngữ Tình, Chu Mộc cười khúc khích đi đến trước cửa, hàng mày cong cong nói với Lâm Tu đối diện bên kia cửa: “Chú rể muốn thổ lộ gì với em nào?”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “cạch —” một tiếng, chỗ khóa cửa truyền đến một tiếng vang rất nhỏ.

Hứa Úy nhướng mày liếc Lâm Tu, giơ tay làm một tư thế “lên”.

Vì thế, Lâm Tu không trì hoãn một giây phá cửa mà vào, gọn gàng lưu loát mà quang minh chính đại ôm lấy Chu Mộc còn chưa kịp phản ứng vào trong lòng.

“Các bạn… Vất vả rồi.” Khẽ nhướng hàng lông mày anh tuấn, Lâm Tu mỉm cười với mấy cô gái trong phòng, chớp mắt đã ôm ngang cô dâu đi vào thang máy.

“Mấy người chơi ăn gian! ! !” Nhìn miếng sắt nhỏ trong tay Hứa Úy, Giang Ngữ Tình cùng phù dâu gào thét.

“Binh bất yếm trá*.” Bộ đội đặc chủng kiêm chuyên gia mở khóa Hứa Úy cười đến đáng đánh đòn. “May mà có vợ yêu trong ngoài phối hợp.”

*Chiến tranh không ngại dối lừa.

Giang Ngữ Tình cùng em gái phù dâu bấy giờ mới phản ứng kịp…

Thì ra trong quân liên minh của các cô còn có An Hòa nằm vùng? ? ?

Kế phản gián* trong truyền thuyết? !

*Chống lại địch bằng kế ly gián

“Hì hì…” An Hòa tủm tỉm cười nhìn hai vị đồng minh đang hóa đá kia, “Lâm Tu là anh họ tôi, còn… chị dâu đã xuất giá, dù thế nào tôi cũng phải giúp đỡ một chút phải không? Vậy nên… Thông cảm nha!”

Vì thế, màn “ngăn cửa” này, nhà trai toàn thắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.