Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 21: Chương 21: Đêm xuân đáng giá ngàn vàng (2)




Dần dần, hắn không thỏa mãn với cảm giác lướt qua này. Hương vị của nàng làm cho hắn khao khát làm cho hắn không thể kiềm chế.

Hắn hận không thể đem nàng ở trong lòng nhào nặn, nhập sâu vào thân thể, xương cốt của hắn.

Trận kiều diễm ba năm trước đây hiện lên trong đầu hắn, tư vị tốt đẹp của nàng mấy năm gần đây hắn vẫn nhớ mãi không thể nào quên.

Đối với những khiêu khích của cô gái khác hắn đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Rõ ràng lúc trước nàng là cô gái ngốc không hiểu chuyện tình yêu, ngây ngô làm cho lòng hắn cảm thấy đay xót.

Nhưng động tác ngây ngô của nàng so với các cô gái có kỹ xảo tuyệt vời càng làm cho trái tim hắn rung động không biết bao nhiêu lần.

Giống như chỉ cần ánh mắt của nàng, một động tác giận dỗi của nàng, nàng mỉm cười đều làm cho trái tim cứng rắn như đá của hắn đều trở nên mềm mại.

Trái tim vỡ nát của hắn được lấp đầy, không còn trống rỗng như xưa.

Nàng là cô gái hắn yêu, lại từng cứu hắn, là thê tử hắn nhận định.

Đời này kiếp này dù nàng có nguyện ý hay không hắn đều trói nàng lại bên cạnh hắn, sẽ không để cho nam tử khác nhìn trộm dù chỉ một chút.

Hắn và nàng đã bị cuốn vào vòng xoay vận mệnh từ ba năm trước, buộc lại chặt chẽ với nhau, không thể tách rời.

Từ từ khép màn che, hàng lông mi hắn rung rung, hắn ngậm chặt môi nàng, trằn trọc mút, giống như hành trình ở sa mạc bị đói khát lâu ngày bất chợt gặp được dòng nước suối.

Hắn không chút do dự nhảy xuống, sa vào trong đó.

Nụ hôn triền miên, mang theo chút khiêu khích, thành kính, quý trọng, còn mang theo một chút tình dục, làm cho nàng sa vào trong đó, không thể chống đỡ được.

“Liễu Nhi, nàng biết không, tư vị của nàng cực kì xinh đẹp…”

Âm thanh của hắn như gỗ trầm hương, mang theo hương vị mê hoặc, làm cho lòng nàng trầm luân vào đó…

Không khí dần loãng xuống, bên tai là tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng nhịp tim đập. Đôi môi Diệp Mộ Liễu mở ra, trong cổ họng bật ra tiếng quyến rũ giống như tiếng chim ca mùa xuân.

Hắn nhân cơ hội này công thành chiếm đoạt, cạy mở khớp hàm, xâm chiếm khoang miệng của nàng.

Đầu lưỡi tràn ngập mùi tử đinh hương, ra sức khuấy động, quấn quýt. Một tay Lý Ngọc ôm lấy eo Diệp Mộ Liễu, một tay nâng gáy nàng, nụ hôn sâu hơn.

Hàm răng nhẹ nhàng cắn da thịt mềm mại trong khoang miệng nàng, hương vị của nàng làm cho hắn khát vọng muốn giữ lấy, khát vọng muốn nhập nàng vào thân thể hắn.

Bụng dưới có một luồng khí nóng xông thẳng lên xương sống của hắn.

Hắn hít sâu một hơi, nụ hôn rơi trên trán nàng, chóp mũi, mí mắt, hai má, vành tai, từng chỗ đều rơi xuống đều là kí hiệu của hắn.

“Liễu Nhi…”

Nhìn đôi mắt Diệp Mộ Liễu ẩn nước, lấp lánh ánh sáng, đôi má đỏ bừng, như nở rộ dưới ánh nắng chiều, xinh đẹp lóa mắt, đẹp kinh người. Cổ họng Lý Ngọc căng lên, âm thanh khàn khàn.

“Cho ta, có được không?”

Âm thanh của hắn mang theo mấy phần tình dục, làm cho hắn hãm sâu vào đó, Diệp Mộ Liễu khẽ run lên, trong nháy mắt nàng giật mình.

Một chữ tốt vừa muốn thốt ra.

Nhưng một giây sau trên cổ truyền đến cảm giác mát lạnh, làm cho Diệp Mộ Liễu thanh tỉnh.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa chiếu lên người hắn. Ánh trăng sáng như ngọc, toàn bộ chìm vào tròng mắt hắn, từ từ quấy động sự mềm mại trong lòng nàng, hấp dẫn nàng rơi vào trong vũng nước dịu dàng của hắn.

Rũ mi xuống, che giấu sự rung động và mê muội trong lòng . Lần nữa ngẩng đầu, trong mắt nàng sáng rỡ.

Nhếch môi, nụ cười hiện lên lúm đồng tiền, Diệp Mộ Liễu dịu dàng nhưng kiên định hỏi :

“ Lý Ngọc, chàng yêu ta sao ? ”

Ánh mắt Lý Ngọc tối lại, khóe môi tươi cười từ từ nhếch lên. Bên trong con ngươi nhiễm đầy tình dục nháy mắt biến mất mấy phần.

“ Mộ Liễu, hỏi cái này không lẽ nàng không sợ sao ? ”

“ Tại sao ? ”

Vào lúc này, Diệp Mộ Liễu không kịp phản ứng. Nàng nhìn hắn, bên trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

“ Vì sao lại sợ ? ”

“ Bởi vì… ”

Nhếch môi nở nụ cười đầy quyến rũ, đáy mắt Lý Ngọc chứa ánh sáng ẩn nhẫn, như ẩn như hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.