Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 22: Chương 22: Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng (Tiếp)




“ Có người muốn đánh đòn ! ”

Dứt lời, hắn ôm lấy nàng đặt nàng ngồi lên đầu gối của mình, đưa tay lên đánh vào mông nàng.

“Giỏi, giỏi! Diệp Mộ Liễu, nàng dám hoài nghi tình yêu của ta! Xem ra nàng ngứa da rồi…”

Khống chế thật tốt lực đạo, vừa nói vừa đánh Diệp Mộ Liễu, nói đúng hơn như mát xa cho nàng.

Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, một lúc sau nhịn không được mà phì cười một tiếng.

Nam tử này bởi vì một câu nói của nàng mà tức giận rồi!

Bởi vì nàng hoài nghi tình yêu của hắn mà làm hắn nổi giận.

Có lẽ hắn rất yêu nàng!

Nếu không tại sao vì nàng nghi ngờ hắn mà cảm thấy khó thở, đánh mất chừng mực?

“Nàng cười cái gì?”

Tức giận lườm nàng một cái, Lý Ngọc cũng không nhịn được mà cười.

“Lý Ngọc, chàng có biết chàng như vậy đáng yêu như thế nào không?

“Được rồi, đứng tức giận nữa, là ta không tốt, không nên nghi ngờ tình yêu của chàng.”

Ba năm sau, hắn quay trở về tìm nàng, đã đủ chứng minh toàn bộ, không phải sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Mộ Liễu dâng lên một dòng nước ấm, khóe môi nở nụ cười càng thêm rực rỡ. Đưa tay ôm lấy cổ hắn, nhanh chóng hôn lên đôi môi hắn.

Ánh mắt hắn phát sáng, trong nháy mắt biến mất.

“Tiểu yêu tinh…”

Cổ họng hắn căng lên, đối với hành vi của nàng vừa ảo não vừa bất đắc dĩ, hơn nữa càng thêm sủng nịnh.

“Làm gì có ai như nàng, đốt lửa người khác mà không chịu trách nhiệm, không thèm quan tâm!”

Tuy nàng không nói rõ nhưng hắn thấy được bên trong sự thân thiết của nàng lại có chút kháng cự.

Nhưng nụ hôn triền miên vừa rồi nàng cũng rất hưởng thụ, vì sao đến bước cuối cùng của hai người nàng lại kháng cự, vì sao?

Nàng đã sớm trở thành nữ nhân của hắn, ba năm trước trái tim nàng cũng giao cho hắn rồi, nhưng vì sao hiện tại không muốn?

Trong chớp nhoáng, trong lòng Lý Ngọc sớm đã xoay chuyển.

Nghĩ mãi không ra, cũng không thể nhìn thấu trong đó. Nếu nghĩ không ra được đáp án hắn cũng không cần gấp gáp. Dù sao, đối với sự hiểu biết của hắn về nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để ý trong lòng.

Quả nhiên, sau khi Diệp Mộ Liễu nghe xong lời trêu tức của hắn, đôi má đỏ bừng, sau đó lại nghiêm mặt nói.

“Lý Ngọc, ta hỏi như vậy là có nguyên nhân.”

“Ừ!”

Hắn bình tĩnh cười cười, lại không nói gì, tiếp tục chờ nàng giải thích.

Biểu hiện của hắn hết sức khó lường, làm cho lòng nàng hoảng hốt, đôi má đỏ bừng càng rõ hơn. Ngay cả vành tai xinh xắn cũng đỏ đến có thể nhỏ ra máu.

Thấy vậy trong lòng hắn liền động, chỉ đơn giản nghiêng đầu ngậm chặt vành tai xinh đẹp của nàng, vừa nhẹ nhàng mút, cắn cắn, vừa nhẹ nhàng mỉm cười nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục.

“Đừng… đừng náo loạn nữa, Lý Ngọc…”

Hơi thở của hắn phun lên cổ nàng, như vô số lông chim cọ qua, khó chịu hết sức, làm cho nàng không thể nào kiềm chế.

“Lý Ngọc, chàng làm như vậy, người ta không có cách nào chuyên tâm nói chuyện!”

“Như vậy sao?”

Hắn nghe lời buông tai nàng ra, nhưng lại nghiêng đầu hôn lên chỗ cổ trắng nõn. Nụ hôn triền miên, trêu chọc làm cho nàng run lên.

Âm thanh của hắn hết sức lười biếng, lại hết sức mê hoặc lòng người, làm cho nàng muốn ngừng mà không dược.

“Lý Ngọc…”

Diệp Mộ Liễu có chút nóng nảy, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, bộ dáng giận dỗi của nàng làm cho tâm tình của hắn cực kì vui vẻ.

“Được rồi Liễu Nhi, ta không ồn ào nữa, nàng nói đi.”

Biết rằng nếu tiếp tục trêu đùa nữa, nhất định nàng sẽ thẹn quá hóa giận. Lý Ngọc thông minh liền biết thu liễm, dùng lại nụ hôn với nàng, chỉ dịu dàng ôm nàng vào lòng, nghiêm túc nói:

“Nói cho ta biết nàng muốn nói gì?”

“Lý Ngọc, ta yêu chàng.”

Cúi đầu suy nghĩ một lát, Diệp Mộ Liễu nói từng chữ một.

“Ta hy vọng chàng không hoài nghi tình yêu của ta đối với chàng. Ta không hy vọng giữa chúng ta sẽ tùy tiện… cùng nhau như vậy… Ba năm trước, đó là chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy nếu ta không làm vậy, chàng sẽ chết ! Nhưng điều này không có nghĩa ta là cô gái tùy tiện. ”

Ta không phải là cô gái tùy tiện.

“Cho nên, ta muốn sau khi chúng ta thành hôn, mới… mới dâng mình cho chàng, có được không?”

Đây là nhượng bộ cực hạn, nàng không muốn người khác xem thường nàng, không bị người ngoài dùng ánh mắt khinh thường nàng.

Nàng đã làm cho cha mẹ nuôi nấng nàng mười mấy năm phải đau lòng khổ sở, nàng không muốn lần nữa xát muối lên miệng vết thương của họ…

“Ta không biết chàng có hiểu ý ta hay không? Nhưng mà Lý Ngọc, nếu chàng yêu ta, ta hy vọng chàng có thể tôn trọng sự lựa chọn của ta, được không?”

Cẩn thận nhìn Lý Ngọc, bên trong mắt Diệp Mộ Liễu hiện lên sự mong chờ, ánh sáng trong mắt như đốm sáng nhỏ trong đêm hè, hết sức chói mắt. Làm cho trái tim Lý Ngọc níu chặt, đau lòng không nói được!

Hắn biết nàng nhiều năm như vậy nhất định chịu rất nhiều tủi thân, nhưng lại không biết nàng tủi thân đến mức độ này.

Cho đến bây giờ, hắn đều biết cô gái trước mặt mình là một cô gái cởi mở. Nhưng ba năm qua, thời gian bọn họ ở chung ngắn đến thảm hại.

Nàng là cô gái đơn giản, đơn thuần và tốt bụng, còn là cô gái trong sáng hiếm có. Cho dù ba năm trước bọn họ mới quen nhau, nàng đã hiến thân mình cho hắn, nhưng hắn chưa bao giờ cho rằng Diệp Mộ Liễu của hắn là một cô gái tùy tiện.

Năm đó, từ trong ánh mắt của nàng hắn thấy được nàng đối với hắn nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu). Nhưng mà hắn có thể chắc chắn nếu hắn không bị độc tái phát ngoài ý muốn, giữa bọn họ tuyệt đối chỉ dừng lại ở mức nảy sinh tình cảm.

Hắn chưa bao giờ hối hận về lần triền miên năm đó.

Nếu không phải nàng một lòng cứu hắn, làm sao hắn có thể biết nàng thương hắn đến mức này?

Nếu năm đó không có lần đụng chạm da thịt, giữa bọn sợ rằng đã không thể chờ đợi nhau đến bây giờ!

Ba năm này, hắn vẫn luôn tranh đấu. Mỗi lúc gặp mộng trong đêm khuya, từ trong giấc mộng tỉnh dậy, cả người hắn đầy mồ hôi, mệt mỏi, hận không thể ngã xuống, không bao giờ muốn tỉnh lại, phải đối mặt với cuộc sống đầy dơ bẩn này.

Đối mặt với cảnh ngươi lừa ta gạt, đấu đá nhau. Trên vai hắn gánh đầy trọng trách.

Nếu không phải trong lòng lúc nào cũng hiện lên bóng dáng của nàng, nếu không phải có một ý niệm trong đầu nói với hắn còn có một cô gái chờ hắn về cưới nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.