Nương Tử! Nàng Bá Đạo Quá!!!

Chương 35: Chương 35: Ấm áp nhắc nhở: Boss phản diện




“Bát Hoàng Tử, Ngũ Hoàng Tử, chủ tử đã tỉnh.” Hồng Chi lúc này đi đến mỉm cười nói.

“Nương tử đã tỉnh?” Chiến Thiên Kỳ mừng rỡ hô lên, đưa tay lên vỗ vỗ, điệu dáng muốn trẻ con bao nhiêu thì có bấy nhiêu, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng Phượng Thanh Loan.

Chiến Thành Vân cười cười với Hồng Chi “Thập Cửu Công Chúa có bị thương hay không?”

“Chủ tử chỉ là bị thương nhẹ, tại vì dù linh lực quá mức cơ thể cho phép nên mới ngất đi, cảm tạ Ngũ hoàng tử quan tâm.” Hồng Chi cười đáp lại.

Thật ra tình hình còn tồi hơn, tu vi của chủ tử bị tụt không nói, nội thương khá là nặng cần bồi dưỡng một thời gian dài, tinh thần để lại một chút di chứng. Nhưng mà chuyện này chủ tử không cho phép nói ra ngoài, nàng không dám trái lệnh.

“Ta có một chút thuốc bổ và linh dược tốt, một lát ta sẽ cho người đem qua.” Chiến Thành Vân gật đầu nói.

[Hệ thống, có thể cho ta biết tình hình của nữ chủ Phượng Thanh Loan không?] Chiến Thành Vân âm thầm hỏi hệ thống.

[^<^ nhiệm vụ giả thân mến, hệ thống của ngài đã bị khoá ở thế giới này vì đã nhận hối lộ của hệ thống không gian khác. Thế giới này xin nhiệm vụ giả tự tung tự túc, hi vọng ngài có thể hoàn thành nhiệm vụ, ấm áp nhắc nhở, ngài hiện tại sinh mệnh đang sói mòn, hi vọng trước khi nguyên thân tử vong, ngài có thể hoàn thành nhiệm vụ.]

Lật bàn! Chết hệ thống! Dám nhận hối cmn lộ! Không để cho người ta được yên ổn hay sao!!!! Còn nữa, đây là cái thân phận hố cha gì thế này? Hoàn thành nhiệm vụ trước khi tử vong?! Điên rồi!!!

“Cái này thì tạ ơn Ngũ Hoàng Tử.”Hồng Chi cười híp mắt nói.

“Ta có thể vào xem Thập Cửu Công Chúa chứ?” Chiến Thành Vân nói. Vẫn phải cố gắng trang bức dù trong lòng đã hộc 1 lít máu.

“Để nô tì đi hỏi chủ tử.” Hồng Chi đáp, sau đó quay người đi vào phòng của Phượng Thanh Loan.

Chủ tử hình như rất không thích vị này Ngũ Hoàng Tử. Mà nàng lại thấy, vị Ngũ hoàng tử này cũng được mà.

Mà thôi kệ đi, quan tâm nhiều làm cái gì? Có liên quan cái mao gì đến nàng đâu.

“Chủ tử.” Hồng Chi đứng ngoài cửa phòng cung kính hô, nhưng hình như hai người phía trong phòng căn bản không nghe tiếng nàng hô thì phải?

“Hu hu... nương tử, ta thật đau.”

“Đau ở đâu?”

“Tê chân, bọn họ bắt ta ngồi chơi với kiến ngoài kia cả buổi, bảo nương tử đang giận, không muốn gặp ta.”

“Ai cho ngươi tự tiện chạy đến đó?”

“Hu hu, ta lo lắng cho nương tử, nương tử, nàng sẽ không bỏ rơi ra như mẫu thân chứ?”

“Ngươi có biết ở đó rất nguy hiểm?” Âm thanh của Phượng Thanh Loan có chút tức giận.

“...”

“Khóc! Khóc cái gì mà khóc! Oan ức?!”

“...”

“Cho ta nín!”

“...”

“Không nín ta đánh ngươi!”

“...”

“Chiến Thiên Kỳ! Cho ngươi hai lựa chọn một là nín hai là chết!”

“...”

“...A Kỳ, ngoan, đừng khóc, ta có lỗi...” Không đúng! Nàng có lỗi gì chứ? Tại sao phải xin lỗi??? Nếu có lỗi thì cũng là lỗi tại A Kỳ!

“Hức... hức... A Kỳ... A Kỳ rất sợ hãi.” Âm thanh thút thít của Chiến Thiên Kỳ truyền đến.

Phượng Thanh Loan vốn là một bụng tức giận, không hiểu sao lại biến mất hơn một nửa.

Thôi vậy, dù sao... nàng cũng thích mà, có chút gì đó ngọt ngào, lại ấp áp...

“Được rồi, cái cục bông ta đưa ngươi đâu.” Phượng Thanh Loan thở dài, hỏi tùy ý một câu.

“A... chạy rồi.” Chiến Thiên Kỳ có chút chột dạ như đứa bé làm sai chuyện bị người lớn phát hiện.

“Ồ, gọi ngươi Ngũ ca vào đi.” Phượng Thanh Loan khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng, từ giường đứng lên, khoác áo khoác vào trên thân.

“Được!” Chiến Thiên Kỳ vui vẻ nói, còn đâu vẻ mặt khóc lóc lúc nãy.

Phượng Thanh Loan nhìn Chiến Thiên Kỳ như vậy khóe môi khẽ mím, nhưng cũng không nói gì hay hành động gì khác.

“Ngũ ca!!! Vào đây, vào đây! Nương tử muốn gặp ngũ ca nè!” Chiến Thiên Kỳ chạy đến cửa phòng mở cửa ra hướng Chiến Thành Vân hô lên.

Chiến Thành Vân mỉm cười đi đến, muốn đưa tay xoa đầu Chiến Thiên Kỳ thì một ánh mắt lạnh băng nhìn đến dừng lại trên cánh tay hắn.

Sờ đi, ngươi dám sờ ta liền dám chặt tay ngươi ném cho chó ăn.

Chiến Thành Vân khóe môi khẽ mỉm cười, thu tay lại.

“Thập Cửu Công Chúa.” Chiến Thành Vân khẽ cười, sắc mặt ôn nhu cực điểm.

Dạng gì nữ chính hắn còn chưa gặp qua? Chẳng qua chỉ là bá đạo tổng tài loại này mà thôi.

“Ngũ ca.” Phượng Thanh Loan gật đầu đáp lại.

“Ta đến đây xem A Kỳ, tiện thể hỏi thăm công chúa.” Chiến Thành Vân mỉm cười, âm thầm đánh giá Phượng Thanh Loan.

“Đa tạ, A Kỳ vẫn khỏe, ngũ ca, nếu muốn âm thầm đánh giá kẻ khác thì đừng nên dùng ánh mắt lộ liễu như vậy, đừng xem ai cũng là ngốc.” Phượng Thanh Loan khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói.

“...” Chiến Thành Vân một trận xấu hổ, có cần nói toạt ra vậy không a?

“Chỉ nói đúng sự thật, ngũ ca đến đây e là có sự việc khác cần nói đi, ngũ ca vào phòng khách ngồi nhâm nhi một chút trà?” Phượng Thanh Loan vẻ mặt bất biến, đi đến nắm lấy tay của Chiến Thiên Kỳ kéo hắn lại gần mình một chút.

Trực giác của nàng mách bảo, vị ngũ ca này không đơn giản, không đơn giản ngay từ cái gặp mặt lần đầu tiên, bây giờ càng nguy hiểm hơn. Hắn muốn cướp A Kỳ từ tay nàng????

Nghĩ đến đây Phượng Thanh Loan thật sâu mà liếc Chiến Thành Vân một cái xe. Có nên đánh gãy chân rồi ném xuống biển? Dám chạy tới cướp A Kỳ? Dù ca ca cũng không được! Nàng rất keo kiệt!

“Không cần đâu, đúng là có chuyện muốn nói, nhưng mà không quan trọng, ta nói xong rồi đi ngay.” Đối với sự phòng bị của Phượng Thanh Loan, Chiến Thành Vân không khỏi đối với nàng coi trọng hơn chút ít, cái này nữ chính không phải là vật trong ao a! Má ơi... vi diện cấp cao như thế này, khiến cho hắn có chút sợ hãi a.

Không biết có thể hoàn thành nhiệm vụ không nữa?

Chiến Thành Vân nhíu mày lại, tâm bây giờ loạn xạ, nhiệm vụ của hắn có liên quan trực tiếp đến Chiến Thiên Kỳ và Phượng Thanh Loan, nhưng mà hai người này không phải là người hắn có thể kiểm soát được, thậm chí còn đáng sợ hơn cả những người làm nhiệm vụ và hắn gặp.

Đúng là... thế giới cao cấp có khác, gần sánh với thế giới chủ rồi. Hắn phải cẩn thận hơn.

“Chuyện là về phía Lôi gia.” Chiến Thành Vân mỉm cười.

Nghe đến Lôi gia, Phượng Thanh Loan lúc này mới đảo mắt nhìn Chiến Thành Vân, ra cái thủ thế mời hắn vào trong rồi nói chuyện.

“Chàng muốn theo ta hay là đi chơi?” Phượng Thanh Loan nghiên đầu hỏi Chiến Thiên Kỳ phía sau lưng.

Chiến Thiên Kỳ nghiên đầu qua một bên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Muốn ăn chè tuyết liên!”

“Hảo.” Phượng Thanh Loan gật đầu, đưa mắt ra hiệu với Hồng Chi.

“Muốn cùng nương tử với ngũ ca cơ!” Chiến Thiên Kỳ lại làm nũng. Có vợ rất tốt, có vợ sủng lại càng rất tốt, muốn đem đi khoe.

Chiến Thành Vân khoé môi khẽ co giật, nhưng làm một diễn viên suất sắc, hắn đạm nhiên cười với Chiến Thiên Kỳ: “Nếu A Kỳ muốn thì người làm ca này nhất định sẽ không từ chối.”

Hơn nữa Tuyết Liên không phải muốn ăn là ăn được, Tuyết Liên không phải là

hạt chỉ cần bóc ra từ đài là ăn được, mà cần phải được luyện dược sư chế biến tinh luyện lọc đi tạp chất mới có thể ăn. Tuyết Liên tuy không hiếm, nhưng mà luyện dược sư thật sự rất khan hiếm.

Chiến Thành Vân cứ thế mà ở lại dùng ké bữa xế chiều với Phượng Thanh Loan và Chiến Thiên Kỳ.

Trước khi ra về, Phượng Thanh Loan nói một câu: “Chuyện Lôi gia chi nhánh, Ngũ Hoàng Tử không cần xen vào. Người mà ngươi nhắc đến ta sẽ chú ý. Nhớ kỹ, giao dịch.”

Chiến Thành Vân cười cười “Thập Cửu Công Chúa, thế này thì ta sẽ lỗ vốn cực kỳ đó.”

“Có thương nhân nào mà không đặt chuyện làm sao để lấy lời lên làm đầu? Kẻ thông minh sẽ không để mình bị lỗ vốn và dắt mũi. Kẻ thức thời thì nên lấy lựa chọn ít tổn hao nhất để làm tiền đề.” Phượng Thiên Hi nở một nụ cười xã giao đúng tiêu chuẩn.

Một cơn gió nổi lên làm cho không khí càng thêm lạnh giá, mùa đông đã đến gần.

Chiến Thành Vân sau lưng khẽ toát mồ hôi. Đây là dạng gì nữ chính? Nữ cường? Không... đây là hắc hoá hệ nữ chính!

Nguy hiểm cấp SSS.

BUG!

BUG của vi diện này!

[Ấm áp nhắc nhở: Đây là thế giới chỉ sau thế giới chủ, nếu nam nữ thăng cấp đến một mức độ nào đó có thể xé rách không gian, đi đến thế giới chủ.]

Một thế giới làm sao mà có thể có 2 cặp nhân vật chính?

Một núi không thể có hai hổ!

Trừ phi... ánh mắt Chiến Thành Vân tối lại, nở một nụ cười lãnh đạm.

Trừ phi có một cặp đôi chết, mà muốn hoàn thành nhiệm vụ, yêu cầu cần phải giết cặp nam nữ chính Phượng Thanh Loan và Chiến Thiên Kỳ.

Lăn lộn bao nhiêu nhiệm vụ, hắn không phải là kẻ mềm lòng, giết thân đệ đệ thì thế nào? Cũng chẳng phải là thân đệ đệ của hắn. Hắn... từ lúc bắt đầu, đã không phải là người tốt. Nói đúng hơn, làm nhiệm vụ giả, chẳng có tên nào là người tốt.

(Thật không may, anh này là boss phản diện. Thật đáng thương. Bổn bảo bảo trở lại.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.