Nương Tử Tạm Khoan Dung

Chương 9: Chương 9




Đông đi xuân đến, liễu thụ thành ấm, tử yến bay tới, người chưa về.

Nhìn chim én bay qua cửa sổ, Kỉ Ngâm Phong thở dài, nhìn về nơi chân trời xa phía biển người mờ mịt, đôi mắt như không có tiêu cự.

Không ít lần lang thang nơi đầu đường hỏi thăm đám khất nhi về tin tức của giai nhân, nhưng chung quy cũng không có tin tức nào xác thực làm cho hắn không thể không hoài nghi bọn họ căn bản là không muốn nói cho hắn biết đến tột cùng là Tụ nhi đang ở phương nào. Hắn vẫn nhớ rõ, nàng từng nói nếu muốn biết hành tung của nàng thì chỉ cần hỏi khất nhi đầuđường nhất định sẽ biết.

Đối với cảnh xuân vô hạn ngoài cửa sổ, oanh ca yến hót, ánh mắt hắn dù thế nào cũng không thể khơi lên ý vui mừng.

Tình đến khi nùng tình chuyển bạc, tình thiên nan bổ hận hải ba(*). Không phải sao?

(*) nghĩa câu này: khi tình cảm đến cao nhất là lúc bắt đầu nhạt dần, trời tình khó mà lấp được biển hận

Tiếng thở dài vang lên.

Kỉ Ngâm Phong nhoài người ra ngoài cửa sổ, vội vàng gọi: “Tụ nhi, là nàng sao?”

Ngoài cửa sổ chỉ có cơn gió nhẹ nhàng phẩy qua, một bóng người cũng không có.

“Con mọt sách kia, ta giống nữ nhân lắm sao?” – Ngay tại thời điểm hắn thất vọng thu người lại, một thanh âm từ trên nóc nhà vọng xuống.

Kỉ Ngâm Phong nhìn chằm chằm vào một khất nhi phong thần như ngọc đang ngồi trên nóc nhà đối diện với cửa sổ phòng mình. Đúng vậy, dung mạo của khất nhi này tuyệt đối có thể dùng cụm từ “phong thần như ngọc” để hình dung. Không thể tưởng được thiên hạ lại có người thần tuấn như thế.

“Kỉ đại tài tử, ta là Phong Thần Ngọc.” – Khất nhi hào phóng báo danh tính.

“Người cũng như tên.”

“Phải không? Cuối cùng cũng tìm được tri âm.” – Phong Thần Ngọc vẻ mặt cảm khái như thể thiên nhai ngộ tri âm – “Lão bà của ta cùng lão bà của ngươi nửa điểm cũng không cho là như vậy, từ nhỏ đến lớn toàn nhận định ta là cái gối thêu hoa.” Thật sự là đau lòng a.

“Ngươi biết Tụ nhi?” – Kỉ Ngâm Phong vui sướng nhìn hắn – “Ngươi có biết hiện tại nàng đang ở nơi nào không?”

“Cho dù ta có thể trả lời vấn đề của ngươi hay không, ngươi cũng nên mời ta uống chén trà trước đã.” – Người nào đó cà lơ phất phơ nói, lộn nhào một cái đã từ cửa sổ tiến vào trong phòng.

Kỉ Ngâm Phong lập tức bưng tới một ly trà.

“Ngốc tử, ngươi có một viên thật tình, một bộ nhu tràng, một khối tình si không?” – Phong Thần Ngọc đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu như vậy.

Kỉ Ngâm Phong kinh ngạc nhìn hắn, không rõ câu này có dụng ý gì.

Phong Thần Ngọc lau mặt một phen, mở miệng nói: “Thất Xảo nhà ta nói chỉ cần ngươi có đủ ba thứ trên là có thể nói cho ngươi biết Tô Doanh Tụ ở chỗ nào. Còn nếu không, thì quên đi.”

Kỉ Ngâm Phong im lặng.

“Kỉ thư ngốc, ngươi bị câm điếc sao?”

“Nếu tôn phu nhân nhận định rằng ta không có thì sẽ không để ngươi đến tìm ta.” – Hắn nói như vậy.

Vẻ mặt Phong Thần Ngọc ngay lập tức hiện lên biểu tình như bị sét đánh. Thì ra là thế …

“Tụ nhi đến tột cùng đang ở phương nào?”

“Tái ngoại.”

“Tái ngoại nơi nào?”

“Nghe nói nàng đi qua Ngọc Môn quan ra ngoài, sau đó nán lại ở một ốc đảo trên sa mạc một hồi, rồi sau đó biết mất vô tung.”

Đây mà cũng tính là tin tức? Kỉ Ngâm Phong thật muốn kháp trụ yết hầu của hắn hỏi một chút.

Phong Thần Ngọc sửa sang mấy lọn tóc dài không quá tán loạn, bình thản nói: “Không ai thấy nàng rêu rao khắp nơi trở về thì khẳng định là vẫn còn tái ngoại tiêu dao khoái hoạt. Cho nên ta kết luận rằng nàng khẳng định đang tái ngoại nơi nào đó.”

“Ngươi dựa vào cái gì mà nhận định như vậy?”

“Trên cơ bản thì đó chính là cá tính của Tô đại cô nương, thập phần tự đại kiêm đáng đánh đòn. Cho dù nàng có đắc tội toàn bộ cửu đại môn phái, nàng vẫn có thể bình thản chạy đến trước mặt người ta mà rêu rao, rồi khi người ta huy đao điên cuồng đuổi theo thì nàng lại càng vui vẻ vô cùng.”

Là thế này sao? Kỉ Ngâm Phong có chút lo lắng, cá tính như vậy quả thật rất nguy hiểm.

“Nhưng phóng mắt khắp giang hồ mà nhìn thì bằng hữu cùng địch nhân của nàng nhiều như nhau, cho nên muốn chết cũng không dễ dàng.”

Nếu câu này mà tính là an ủi thì Kỉ Ngâm Phong cho rằng nửa điểm hiệu quả cũng không có, hắn ngược lại còn càng lo lắng hơn.

“Hơn nữa, theo như phân tích của Thất Xảo nhà ta thì nàng vô cùng có khả năng chơi chán rồi sẽ tự động xuất hiện, khuyên ngươi tốt nhất ôm cây đợi thỏ, miễn cho tới khi nàng đi xa trở về lại không thấy ngươi đầu, nổi giận lên thì phỏng chừng thật sự sẽ hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng.”

“Là … là như thế này Hắn đến bây giờ vẫn nhớ rất rõ ánh mắt nàng năm đó, đau xót là thế, tan nát cõi lòng như vậy.

“Hẳn là vậy. Thất Xảo hiểu biết nàng như vậy thì sẽ không lầm đâu.” Phong Thần Ngọc cũng không xác định. Lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển. Dù sao đời này hắn cũng không muốn làm rõ tâm tư Trầm Thất Xảo, quá mệt mỏi, mà thành tựu lại chẳng đáng nói.

Nghe hắn nói như vậy, Kỉ Ngâm Phong một lòng lại trầm xuống đáy cốc. Nàng có khả năng vĩnh viễn sẽ không trở về.

“Ta muốn đi tìm nàng.” – Hắn ngữ khí kiên quyết nói.

“Vậy sao.” – Phong Thần Ngọc chần chờ - “Vậy ngươi đi đi.”

Kỉ Ngâm Phong rốt cục có thể khẳng định người này tuyệt đối là bằng hữu của Tô Doanh Tụ, hơn nữa còn là loại tối thân thiết. Bọn họ đều có cá tính làm người ta phát điên.



Kỉ ngâm Phong quyết định đi xa tái ngoại tìm thê, nhị lão Kỉ gia lo lắng không thôi.

Trái lại khất nhi đang nửa nằm trong phòng khách nhà bọn họ lại rất an tâm, vừa ăn vừa nói: “Không có việc gì đâu, ta cùng gia đình đệ ven đường sẽ chiếu cố cho hắn.”

“Cùng gia đình đệ?” – Kỉ gia hai lão hồ nghi nhìn hắn.

“Ta chưa nói sao?”

“Ngươi khẳng định là chưa nói.” – Kỉ Ngâm Phong lại muốn thở dài, đoạn đối thoại này hắn cũng từng cùng Tụ nhi nói qua.

“Ta là đương nhiệm bang chủ thiên hạ đệ nhất bang – Cái Bang a.” – Phong Thần Ngọc không chút để ý nói, thuận tay lấy qua một ly trà nhuận hầu.

Người của Kỉ gia nhất thời lộ vẻ mặt kinh dị.

Tô Doanh Tụ đã từng nói qua, trong chốn võ lâm bang phái lớn nhất chính là Cái Bang, không thể đắc tội nhất là Cái Bang, nhưng cũng không có nói cho bọn họ biết kỳ thật đương nhiệm bang chủ Cái Bang lại là một khất nhi trẻ tuổi anh tuấn như thế.

“Cho nên, Kỉ thư ngốc khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì.” Phong Thần Ngọc uống xong ngụm trà cuối cùng liền phi thân ra khỏi phòng khách, nhảy lên nóc nhà, phiêu nhiên như gió.

Đây là cái gọi là người giang hồ?

Hình như chỉ cần dính dáng đến Tô Doanh Tụ thì khẳng định là thứ bất bình thường.

“Phong nhi, ngươi nếu đã kiên quyết muốn đi thì chúng ta cũng không ngăn đón ngươi. Nhưng mọi sự phải cẩn thận a.” – Kỉ lão gia nói.

“Mấy tháng không gặp, vi nương thật sự rất nhớ Tụ nhi. Nha đầu kia thật sự là rất vui vẻ a.” – Kỉ lão phu nhân hoài niệm vô hạn.

Kỉ Ngâm Phong gật đầu: “Ta nhất định sẽ mang nàng trở về.”



Thiên Sơn phái có thêm một vị khách quý, chẳng qua vị khách quý này hình như đối với chưởng môn đại nhân tôn quý của bọn họ luôn luôn đối đầu không dứt. Đệ tử Thiên Sơn phái cứ khoảng một lúc là lại nghe thấy chưởng môn sư huynh trung khí mười phần của bọn họ phát ra tiếng hét điên cuồng.

Cùng với tiếng hét điên cuồng của chưởng môn sư huynh hình thành tiên minh đối lập là một chuỗi tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, phiêu đãng trên bầu trời Thiên Sơn.

“Ba” Một tiếng nổ, trên chiếc bàn gỗ tảo dày đã in một dấu tay khá sâu của Liễu Ti Thành.

“Oa! Ngũ trảo kim long của Liễu chưởng môn quả nhiên là khác người nha.” – Tô Doanh Tụ cười hì hì ca ngợi.

Đến lúc này, sắc mặt Liễu Ti Thành càng trở nên khó coi.

“Nếu không vì ngươi sắp lâm bồn, ta thật muốn một cước đá ngươi xuống Thiên Sơn.” Hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi phát tiết sự bất mãn của mình, cũng không thể làm gì một phụ nữ đang có thai được a. Cái này rất là vô nhân đạo!

“Đá đi! Ta tin tưởng người trên giang hồ đối với hồng nhan tri kỷ của chưởng môn Thiên Sơn phái nhất định sẽ phi thường có hứng thú. Ngươi có nghĩ vậy không?” – Nàng không có hảo ý nhìn hắn.

Tựa như con mèo bị người khác dẫm lên cái đuôi, Liễu Ti Thành nhảy dựng lên, ngón tay phát run chỉ vào nàng: “Ngươi ngươi … Ta năm đó sao lại có thể cùng ngươi kết giao bằng hữu chứ, quả thực là mắt bị mù.”

“Nói cũng đúng nha.” – Tô Doanh Tụ đồng ý gật đầu – “Năm đó ngươi không nhận ra ta là nữ, thật sự khiến ta rất giật mình. Thì ra ta còn có thiên tư về thuật dịch dung.”

Ngay sau đó, Liễu Ti Thành không thể không thừa nhận một chuyện: cùng Tô đại cô nương giảng đạo lý không khác gì tự chui đầu vào rọ.

Nhìn hắn hổn hển rời đi, tươi cười của nàng càng trở nên sáng lạn. A, thì ra thế giới vẫn tốt đẹp như vậy, tiếng hoan hô cùng những chuyện vui cười cũng như trước đây tùy ý là có thể thấy được.

Thản nhiên ưu tư đưa tay sờ lên bụng, ánh mắt nàng trở nên thương cảm. Nhưng … vì sao một cỗ ràng buộc trong lòng kia luôn đuổi mãi không đi a?! Nàng không tự chủ được lại nghĩ đến thân ảnh cao to mà cô tịch nơi phương trời Giang Nam tươi đẹp thủy quang sơn sắc.

Kỳ thật, rời đi không lâu nàng liền thấy hối hận, nhưng lại không có dũng khí quay đầu. Thì ra yêu một người lại khiến cho ta nóng ruột nóng gan như vậy, nhu tràng trăm chuyển, trăm vị tạp trần a …

Một trận đau đớn truyền từ dưới bụng lên, lòng của nàng đột nhiên hồi thần. Đưa tay vuốt ve bụng, nhẹ nhàng nói: “Đứa nhỏ, ngươi thật sự muốn đi ra sao? Làm gì mà đạp đau như vậy a.

Hít thở thật sâu, ý đồ giảm bớt đau đớn, nhưng lúc này đây công hiệu lại không lớn. Từng trận từng trận đau đớn lại như gió gào thổi quét mà đến.

“Liễu Ti Thành, ta muốn sinh …”

Thanh âm trong trẻo lại mang theo thống khổ truyền khắp Thiên Sơn phái.



Bà đỡ, nước ấm, khăn sạch … tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ là … chưởng môn sư huynh trẻ tuổi của họ tâm thần không yên vẫn đang đi tới đi lui bên ngoài phòng sinh, cứ như là một người cha vừa lo lắng vừa hưng phấn chờ đợi tiểu sinh mệnh ra đời từng giây từng phút. Nhưng đứa nhỏ này thật sự là của sư huynh sao? Nghi vấn nổi lên trong phòng mọi người ở Thiên Sơn phái, quanh quẩn trong óc thật lâu cũng không đi.

“Quá xấu!” – Đây là câu đầu tiên mà sản phụ nói khi ôm lấy đứa nhỏ mình thiên tân vạn khổ mới hạ sinh được.

“Phu nhân, đứa nhỏ lúc mới sinh mà xấu như ngưu thì sau này lớn lên lại càng xinh đẹp.” – Bà đỡ cười ha ha giải thích.

Nhưng dù xấu thì sao chứ, nàng vẫn sẽ yêu thương sinh mệnh bé nhỏ này như bình thường. Nghĩ rồi, Tô Doanh Tụ nhanh chóng ôm đứa nhỏ nặng nề tiến vào mộng đẹp.

Một ngày lại một ngày qua đi, Kỉ Lãng nguyệt cũng một ngày lại một ngày lớn lên, rốt cục cũng tròn trăm ngày kể từ ngày hắn hạ sinh.

Thiên Sơn phái cao thấp đều được bao phủ trong một mảnh vui mừng.

Tô Doanh Tụ áo trắng như tuyết ôm ấu tử đứng ở dưới hiên nhà, thấy thế nào cũng là một bức họa yên bình cảnh đẹp ý vui, làm cho mọi người ở khắp nơi không khỏi nhỏ thanh cảm thán.

“Phu nhân của Liễu chưởng môn thật giống như là tiên nữ a.”

“Phải phải, hai người đứng chung một chỗ chẳng khác nào một đôi kim đồng ngọc nữ.”

“…”

Mấy người ở một bên thấp giọng nghĩ luận rõ ràng đã truyền vào tai mỗ nhân.

Tô Doanh Tụ nhíu mi liếc mắt một cái, Liễu Ti Thành khóe mắt cũng run rẩy nhìn lại nàng. Hắn cùng nàng? Thà giết hắn đi còn hơn.

“Đây là Kỉ gia thiếu phu nhân, bằng hữu của tại hạ, chỉ là mượn tạm nơi này tổ chức yến tiệc mừng đứa nhỏ tròn trăm ngày mà thôi.”

Thanh âm rõ ràng truyền vào trong tai làm cho hạ nhân cùng tân khách bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách bọn họ không nhận được thiếp cưới của Liễu Ti Thành lại trực tiếp được mời đến uống rượu trăm ngày.

“Tiểu tử này càng lớn càng thấy xinh đẹp.” – Liễu Ti Thành nghiền ngẫm nhìn tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài quấn trong tã lót, vô cùng cực kỳ hâm mộ.

“Hắn là nam.” – Tô Doanh Tụ nhắc nhở hắn. Chỉ có nữ hài tử mới có thể dùng từ “xinh đẹp” để hình dung.

“Trưởng thành nhất định sẽ là tai họa của thế nhân.” – Khấu khí rõ ràng có chứa sự ghen tỵ.

“Hắn là con ta.” – Nàng không chút khách khí cảnh cáo hắn.

Hai người gắn bó, ôm ấu tử vui đùa, nhìn thế nào cũng thấy hình ảnh một gia đình hòa thuận vui vẻ.

Phong trần mệt mỏi đi từ trung nguyên đến Mạc Bắc, kết quả lại nhìn đến hình ảnh làm mình đau lòng thế này. Khuôn mặt vì phơi dưới ánh mặt trời chói chang mà trở nên ngăm đen của Kỉ Ngâm Phong giờ đây hiện lên một chút bi thương.

Bàn tay nắm chặt khung cửa sổ, trong lòng một trận co rút, hai mắt dần trở nên tối tăm. Hắn trải qua thiên tân vạn khổ tìm đến nơi này, không phải vì muốn nhìn nàng lập gia đình sinh con a!

Như là cảm nhận được cái gì đó, Tô Doanh Tụ chậm rãi ngẩng đầu lên. Thời điểm ánh mắt dừng lại trên thân ảnh phía xa xa kia, trong lòng chợt động. Là hắn!

Lướt qua đám người, bốn mắt nhìn nhau.

Môi mấp máy một lúc lâu cũng không nói được gì, hắn vẻ mặt buồn bã, chậm rãi xoay người. Hiện tạ dù nói cái gì cũng là quá muộn màng.

Một bóng trắng vọt đến trước người hắn, cản bước hắn đi.

“Ngươi cứ vậy mà đi?” – Nàng nhướn mày.

Hắn cười khổ nhìn nàng sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt mỉm cười, trong lòng lại càng thêm chua xót: “Chẳng lẽ còn muốn ta nói tiếng chúc mừng sao?” Hắn rất muốn mình có thể rộng lượng như vậy, nhưng thật sự là làm không được.

Tô Doanh Tụ nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi nghiền ngẫm giương lên: “Ngươi cho là nơi này đang làm cái gì?”

“Khánh yến mừng hài tử của chưởng môn Thiên Sơn phái.” – Hắn nhịn xuống cảm giác tê tâm liệt phế, chậm rãi nói ra tin tức mà mình nghe được.

“Ta còn chưa có thành thân, ngươi không thể phá hư giá trị của ta trên thị trường a.” – Người nào đó oa oa kêu to, không hề có phong độ của chưởng môn một phái.

Lại là một quái nhân! Đây là cảm xúc lớn nhất trong lòng Kỉ Ngâm Phong lúc này.

“Đến đây rồi mà không nhìn con một cái đã rời đi, sau này nó không nhận ngươi làm cha cũng đừng có chỉ trích ta.” – Tô Doanh Tụ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ấu tử trong lòng, thở dài – “Hài nhi đáng thương của ta!”

Không dám tin ngẩng đầu lên, hắn mừng như điên nhìn về phía đứa trẻ đang ở trong lòng nàng. Nó mở to một đôi con ngươi linh tịnh đen láy, trong ngần như ngọc mã não, chậm rãi nở nụ cười.

“Ta xem ngươi lâu như vậy mà cũng chưa từng thấy ngươi cười với ta a. Tiểu tử không có lương tâm, so với nương ngươi thực đáng giận như nhau.” – Liễu Ti Thành ở một bên oán giận.

“Ta … ta ôm nó một cái …” – Kỉ Ngâm Phong do quá kích động mà thanh âm cũng có chút phát run.

Tô Doanh Tụ đem con cẩn thận để vào trong lòng hắn, nhìn hắn ôm đứa nhỏ mà mặt mày xuẩn ngốc, nhịn không được “phì” một tiếng bật cười.

“Kỉ công tử, nó đâu phải là oa nhi tráng men, ngươi cần gì phải cẩn thận như vậy.” – Liễu Ti Thành ở một bên trêu chọc, sớm đem biểu tình của hắn lúc mới nhìn đến đứa nhỏ quên sạch.

Tô Doanh Tụ con mắt sáng trong như nước nhìn về phía hắn.

Liễu Ti Thành đầu tiên là vẻ mặt mạc danh kỳ diệu, rồi sau đó bừng tỉnh đại ngộ, bằng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi hiện trường.Nguy hiểm thật!

Tiếp nhận lại đứa nhỏ, Tô Doanh Tụ hôn lên khuôn mặt phấn nộn của nhi tử, cười nói: “Vẫn nên để ta ôm thì hơn. Cánh tay của ngươi chắc cũng sắp cứng ngắc rồi.” – Ngay cả động cũng không dám động, thật buồn cười.

“Nàng không tức giận?” – Kỉ Ngâm Phong cẩn thận đánh giá vẻ mặt của nàng.

“Tức giận cái gì?” – Nàng hỏi lại.

“Lúc ở kinh thành …” – Hắn do dự.

“Kỳ thật chỉ là một nữ tử thương thất ý muốn gặp người mà mình từng phương tâm thôi, không có gì quá phận cả.” – Tô Doanh Tụ tự cho là ngữ khí của mình thực vân đạm phong khinh.

Nhưng là khẩu khí của ngươi rõ ràng là rất tức giận! Kỉ Ngâm Phong không dám đem lời này nói ra, hắn sợ người nào đó sẽ trở mặt.

“Có quá phận thì cũng là thủ hạ của nàng ta, cư nhiên muốn giết ta.” Mỗi khi nhớ tới cái tên thái giám hỗn đản đó là nàng lại thấy phẫn hận không thôi. Nếu không phải nàng thấy máu thì nôn mửa, hắn làm sao có thể đả thương nàng. Nói đi nói lại, nguyên nhân đều từ nam nhân trước mắt này mà ra. Nếu không phải hắn không biết tiết chế nàng sẽ không mang thai, không mang thai sẽ không thấy máu là nôn mửa, đương nhiên lại càng không thể bị người khác đánh thành trọng thương như thế. Sau đó, nàng lòng như lửa đốt đến cứu hắn lại thấy cảnh dùng cơm hài hòa, nếu không phải như vậy thì nàng cũng chẳng giận dữ phất tay áo bỏ đi.

Nhìn trên mặt nàng biểu tình thay đổi liên tục, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng mình, Kỉ Ngâm Phong đột nhiên có loại cảm giác bị giận chó đánh mèo. (=giận cá chém thớt)

“Nếu không phải ta không muốn sát sinh thì đã sớm làm thịt cái tên bất nam bất nữ kia rồi.”

Hắn trong lòng dậy lên một chút ý cười. Quy củ không sát sinh này của nàng thực phù hợp với thiện ý của phật gia, thiện nhân thiện quả. Cho nên dù nàng đôi khi vô pháp vô thiên nhưng cũng như trước có thể sống tự tại an tường.

Ba ngày sau, Liễu Ti Thành khẩn cấp tiễn khách ra khỏi cửa làm cho Kỉ Ngâm Phong kinh ngạc không thôi.

Nhớ lúc trước khi rời đi Kim Lăng, Vạn Thi Lễ đốt pháo trúc vui vẻ đưa tiễn Tụ nhi, không ngờ lần này chưởng môn Thiên Sơn phái lại càng nhiệt tình hơn, bắn pháo hoa cả đêm để chúc mừng.

Vì muốn ở lại ngắm pháo hoa nở rộ phía chân trời huyến lệ rực rỡ, Tô Doanh Tụ lưu lại dưới chân Thiên Sơn một buổi tối.

“Chúng ta nên trở về nhà đi. Cha mẹ ở nhà đã trông mòn con mắt rồi.” – Kỉ Ngâm Phong có chút buồn cười nhìn nàng dừng cước bộ lên núi.

Lưu luyến nhìn phương hướng yên tiêu tiền thất, hồi tưởng lại cuộc sống thích ý của mình ở Thiên Sơn nửa năm qua, Tô Doanh Tụ không khỏi bùi ngùi thở dài: “Thiên Sơn cảnh sắc rất đẹp a, hơn nữa còn có thể thường xuyên nhìn thấy bộ mặt như bị táo bón trường kỳ của Liễu Ti Thành, thật sự là thoải mái!”

Gió nhẹ phất qua tai, Kỉ Ngâm Phong phảng nhất nghe được tiếng gió thở dài. Phong Thần Ngọc nói đúng, Tụ nhi tuyệt đối là loại người đã đắc tội người ta lại còn ở trước mặt người ta rêu rao. Phi thường … đáng đánh đòn.

“Nàng thật sự chưa từng nhớ tới ta sao?” – Hắn nhẹ nhàng hỏi ra miệng như tự nói với bản thân, vừa muốn nghe lại sợ nghe được đáp án.

Tô Doanh Tụ giương mắt nhìn núi xa, trước mắt là một màu xanh tươi trải rộng, im lặng một lúc sau mới nói: “Nếu không nhớ ngươi thì ta làm gì phải chạy đến nơi lạnh khủng khiếp này.” Chỉ tiếc cho dù chạy tới nơi chân trời góc bể, một mối tương tư vẫn đeo bám trong lòng, hướng về đất Giang Nam.

Tay áo tuyết trắng ở trong gió tung bay như sóng, tựa như tiên nhân phiêu dật xuất trần tùy thời có thể bay lên trời, thoát tục mà cũng nhiễm thượng mấy mạt đau thương.

Kỉ Ngâm Phong lặng yên thùy hạ mi mắt. Tuy rằng lời nàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ánh mắt kia lại thoáng qua nét ưu thương thản nhiên làm cho hắn nhìn thấy mà ghê người. Hai tay ôm lấy mẫu tử hai người, nói như một lời cam đoan: “Chúng ta sẽ không tách rời nhau nữa, tuyệt đối không.”

Tô Doanh Tụ gật đầu. Nàng cũng không muốn lại tách rời lần nữa. Tương tư thật khổ!

“Một người văn nhược như ngươi mà xuyên qua sa mạc khẳng định là đã chịu không ít khổ cực.” – Nàng đưa tay lên vuốt ve màu da rám náng của hắn, thương tiếc nói.

“Không có gì.” – Hắn cười đáp. Vất vả thì sao, thời điểm nhìn thấy nàng tất cả đều như tro bụi tan biến, không còn tồn tại nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt nhau có nhiều lắm tình ý, không khỏi bật cười vui vẻ, vui vẻ và hạnh phúc.



Kinh thành vẫn phồn hoa như trước, thương đội lui tới nối liền không dứt.

Đó là một gia đình nhỏ ba người hạnh phúc. Nam chủ nhân tao nhã, nữ chủ nhân phiêu dật như tiên, khi cúi xuống nhìn ngắm ấu tử trong lòng lại tỏa ra quang mang ôn nhu mẫu tính làm cho người ta không đành lòng đem ánh mắt rời đi.

Bọn họ dắt lạc đà đi qua con phố mang theo không ít ánh mắt hâm mộ.

Dưới cửa thành có dán một tờ hoàng bảng bố cáo thiên hạ, dân chúng vây xem phần đông đều nghị luận với vẻ thương tiếc.

“Đáng thương cho Kỉ đại nhân lương thiện, cả đời giúp mọi người làm điều tốt, nay lại rơi vào kết cục như thế này.”

“Nghe nói là vì con của hắn cự tuyệt hoàng gia gả công chúa cho.”

“Tuy nói là công chúa nhưng dù sao cũng là người thủ tiết. Người như Kỉ công tử muốn kết hôn thì có dạng nữ nhân gì mà không có a.”

“Ai nói không phải đâu.”

“Nghe nói Kỉ công tử đi xa tìm thê, căn bản không ở nhà. Nhưng cũng vì không người tiếp chỉ làm Hoàng Thượng giận dữ, bởi thế mới đem cả nhà Kỉ gia sau thu sẽ xử trảm.”

“Thật sự là đáng thương. Con xuất sắc quá cũng thành họa a.”

“…”

Nghe vậy Kỉ Ngâm Phong không khống chế được chen vào trong đám người, sau khi nhìn nội dung bố cáo trên hoàng bảng, hai mắt sung huyết, tiến lên từng bước giật thánh chỉ xuống.

“Người nào dám xé hoàng bảng?” – Thủ vệ trường mâu huy đến.

Mọi người chỉ cảm thấy một bóng trắng chợt lóe trước mắt, bóng dáng vị thư sinh xé hoàng bảng kia đã hoàn toàn tiêu thất, lập tức có người hô: “Thần tiên hạ phàm vì Kỉ gia bất bình.”

Mọi người ngẫm lại mới vừa rồi vị thư sinh kia thần vận tuấn tú nên dù không hiểu ra sao cũng bất giác gật đầu thừa nhận.

Trong ngõ nhỏ yên lặng, Tô Doanh Tụ ngăn cản đường đi của trượng phu, vẻ mặt không tán thành.

“Ngươi bây giờ mà đi ra đó thì có thể làm cái gì?”

“Cho dù thiên hạ này đều là của hoàng gia cũng không thể thảo gian nhân mạng như vậy.” – Hắn nắm chặt quyền đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời này kích động đến thế.

“Chỉ bằng vào nhiệt huyết của ngươi là có thể cứu được công công bà bà sao?” – Nàng không cho là đúng nói.

“Nhưng ta cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị xử tử.”

“Ngươi bây giờ đi ra ngoài cùng lắm cũng chỉ là không duyên cớ thêm một oan hồn ma quỷ mà thôi.”

“Nhưng …”

“Không có nhưng nhị gì cả.” – Nàng nhướn mày – “Nếu thánh chỉ là hoàng đế hạ chiếu, vậy làm cho hắn sửa lại là được.”

Kỉ Ngâm Phong nhìn nàng.

“Đêm nay tham nhập hoàng cung.” – Nàng vân đạm phong khinh nói ra đáp án.

“Nàng …”

“Yên tâm. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”



Cho dù kinh thành là nơi giàu có và tập trung đông đúc nhất thiên hạ cũng không tránh được việc xuất hiện thân ảnh của những tên khất cái.

Trong ngôi miếu đổ nát, số lượng khất cái nhiều đến độ làm cho Kỉ Ngâm Phong nhất thời trợn mắt há hốc mồm. Càng làm cho hắn giật mình hơn là Phong Thần Ngọc đang ngồi đó, nhìn vẻ mặt mang biểu tình sóng êm gió lặng của hắn phỏng chừng là đã sớm nhận được tin tức bọn họ hôm nay hồi kinh.

“Ngươi muốn làm như thế nào?” – Phong Thần Ngọc nghiền ngẫm nhìn Tô Doanh Tụ vẫn bất động thanh sắc.

Nàng cười cười, vuốt ve ấu tử trong lòng. “Ngươi thì tính sao?”

“Hiện tại ngươi đã trở lại a.” – hắn đương nhiên nói.

“Ta đang hỏi ngươi nếu ta không trở về thì ngươi tính làm như thế nào?” – Nàng cũng không phải người dễ dàng bị người hù dọa như vậy.

Phong Thần Ngọc cười gượng hai tiếng, mất mặt sờ sờ cằm: “Diễn xiếc treo đầu dê bán thịt chó thôi.”

“Quả nhiên.” – Nàng mỉm cười.

“Ngươi đoán được?” – Phong Thần Ngọc vẻ mặt đã đổi thành bộ dáng bị đả kích.

Kỉ Ngâm Phong ánh mắt hồ nghi ở trên hai người bọn họ đổi tới đổi lui. Bọn họ hình như đang nói về chuyện đối với hắn mà nói thì rất trọng yếu.

“Theo như quan hệ của ta và ngươi, Kỉ gia xảy ra sự tình lớn như vậy mà ngươi còn có thể thản nhiên ngồi ở chỗ này uống rượu, vậy đã đủ nói lên vấn đề rồi.”

“Nói cũng đúng.” – Phong Thần Ngọc mất mặt gật đầu.

“Bọn họ đâu?”

“Ở một nơi phi thường an toàn.”

Kỉ Ngâm Phong xen mồm: “Ngươi là nói cha mẹ ta không có việc gì rồi?”

Phong Thần Ngọc kinh dị nhìn hắn một cái, gật đầu: “Phải! Nếu cha mẹ ngươi mà gặp chuyện không may thì nương tử nhà ngươi nhất định sẽ đem thiên hạ khuấy đảo lên thành gà chó không yên.”

Nàng có thể sao? Kỉ Ngâm Phong ánh mắt hiển lộ ra câu hỏi như vậy.

“Nàng tuyệt đối có thể. Trên giang hồ này người chịu ân huệ của nàng nhiều lắm. Mà bản thân nàng lại quá mức vô pháp vô thiên, ngay cả lão thiên gia cũng không thể biết trước được nàng có thể làm ra chuyện tình kinh thiên động địa gì.” Hắn cũng không phải đang nói chuyện giật gân.

Kỉ Ngâm Phong nhìn về phía thê tử vẻ mặt vẫn bình tĩnh vô ba.

Tô Doanh Tụ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Phong bang chủ quá khen rồi, ta thì không dám.”

“Nói đi, vô sự không đăng tam bảo điện, tới đây có chuyện gì?” – Phong Thần Ngọc không cùng nàng nói chuyện vô nghĩa nữa.

Vô sự không đăng tam bảo điện: không có việc sẽ không đến tìm

“Ta để phụ tử bọn họ ở lại chỗ này. Ngươi có thể bảo đảm an toàn cho bọn họ chứ?” – Nàng nhướn mày.

“Ngươi nghi ngờ năng lực của Cái Bang sao?”

“Có lẽ.” – Tô Doanh Tụ vẻ mặt cười mà như không cười, người nào công lực thấp kém tuyệt đối sẽ phải hộc máu tức chết.

“Có việc thì mau cút đi!” – Phong Thần Ngọc hoàn toàn mất hình tượng rống to.

Kỉ Ngâm Phong lo lắng nhìn thê tử: “Nàng thật sự không có việc gì chứ?”

“Ta sẽ bình an trở về.” – Nàng đem ấu tử giao cho hắn ôm, lắc mình ra khỏi ngôi miếu đổ nát.



Màn đêm bao phủ cung điện tĩnh mịch làm người ta có chút kinh rợn.

Một bóng trắng dễ dàng xẹt qua mái nhà, tựa như đóa hoa tắm ánh trăng thoắt ẩn thoắt hiện.

Canh hai, trong ngự thư phòng đèn đuốc vẫn như trước không tắt.

Một trận gió theo cửa sổ thổi vào, ánh nến lay động không ngừng.

Hoàng đế một thân long bào giương mắt lên nhìn thì thấy một vị giai nhân tuyệt đại dung nhan mang ý cười mờ nhạt đang đứng trước mặt mình.

“Ngươi …” Giai nhân quỷ mị đến đây giờ này không khỏi quá đường đột, nhưng là hồ mị lại quá mức tiết độc. Nếu nói là người thì hắn lại cho rằng không có khả năng. Đây chính là hoàng cung cấm vệ sâm nghiêm a, nàng làm sao có thể một đường đi thẳng tới đây là không hề gặp trở ngại, cứ như là ra vào nhà mình như vậy?

“Dân phụ là con dâu Tô Châu Kỉ gia, đặc biệt hướng Hoàng Thượng nhận tội lĩnh tử.”

Lĩnh tử? Hoàng đế căn bản không tin.

“Ngươi chính là thê tử của Kỉ Ngâm Phong xuất thân chốn giang hồ?” Quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, thế sở hiếm thấy. Hắn đột nhiên có loại cảm khái hận không phân phùng khi chưa gả.

Không phân phùng khi chưa gả: không gặp được nhau khi nàng chưa gả đi. (Quân: Quả nhiên là hoàng đế, háo sắc thành tính lâu năm khó sửa. =.=)

Nàng gật đầu: “Dân phụ chính là muốn hỏi hoàng gia khinh suất xử trảm Kỉ thị một môn như thế, có phải có chút quá mức không?”

Nghe thanh âm nàng thoáng dương cao dễ nghe, nhìn nàng kiều nhan như hoa mỉm cười, hoàng đế thầm cảm thán trong lòng. “Có người nói với trẫm, ngươi ngày đó bỏ chồng mà đi bôn tẩu thiên nhai, Kỉ khanh chẳng lẽ không phải đã là thân tự do sao? Mà trẫm đem hoàng muội yêu quý gả cho hắn thì có gì không thể?”

“Hoàng thượng, dân phụ hỏi không phải điều này.” – Tô Doanh Tụ thản nhiên nhắc nhở.

“Hiển nhiên điều này căn bản chính là lầm truyền. Ngươi tối nay chính là vì người của Kỉ gia xuất đầu lộ diện đến đây.” – Cấm vệ trong cung cũng không phải đồ chơi, nàng quả nhiên là cao thủ không xuất thế.

“Hoàng thượng không định giơ cao đánh khẽ sao?” – Nàng khinh thiển hỏi.

Hắn lại cảm thấy một cỗ hàn ý thấu xương, xem ra thói quen không lấy tính mệnh người khác của nàng rất có khả năng sẽ vì Kỉ gia mà thay đổi.

“Trẫm có đường sống để lựa chọn không?”

ІXg nhiên là có, ngài là Hoàng Thượng, thiên hạ ngài lớn nhất.” – Lời của nàng không phải là không có trào phúng.

Hoàng đế đột nhiên cười ha ha. “Đạp Nguyệt Vô Ngân Tô Doanh Tụ Tô đại cô nương, trẫm thầm nghĩ hỏi ngươi một chuyện.”

Thị vệ ngoài cửa nghe được tiếng động lập tức ập tới.

Hoàng đế xua tay, bọn họ lại lần nữa lui ra ngoài.

“Hoàng thượng cứ hỏi.” – Từ đầu đến cuối Tô Doanh Tụ ngay cả ánh mắt cũng chưa một lần né tránh, nhìn thẳng vào hắn mà nói chuyện.

“Năm năm trước vào đêm Trung Thu, có phải ngươi đã mượn ngọc tỷ thưởng thức một đêm?”

Mi phi mục dương, nàng cười nói: “Hoàng thượng muốn tính sổ với thần sao?” Còn trẻ hết sức lông bông a, loại chuyện này nàng đã sớm quên hết rồi, không ngờ rằng lại có người cố tình nhớ mãi không quên.

“Có gì không thể?” – Hoàng đế nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy.

Phải a, có gì không thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.