Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 200: Chương 200




Lại là một người đàn ông ưu tú có thể dựa vào nhan sắc, lại cứ muốn dựa vào tài hoa mà ăn cơm.

Thương Mẫn thở phào. Jason đến rồi, chủ đề giữa cô và Aurora cũng có thể bị gián đoạn rồi.

Nhưng khi cô chuẩn bị lén lút chuồn đi, Jason kia lại đột nhiên rảo bước đi tới.

Thương Mẫn chỉ cảm thấy mình bị một ánh mắt sắc bén khóa chặt, một giây sau, người đàn ông có gương mặt tinh tế này đã lạnh lùng mở miệng với cô. . Truyện Mạt Thế

“Cô chính là Thương Mẫn?”

“Anh biết tôi?” Thương Mẫn kinh ngạc hỏi.

Cô khá chắc đây là lần đầu tiên cô gặp nhà thiết kế người nước ngoài này, sao anh ta lại biết tên cô?

“Không biết.” Jason ngạo mạn liếc nhìn cô: “Nhưng tôi nghe từng người khác nhắc qua tên cô, hơn nữa cũng đã xem qua những tác phẩm trước đây của cô, miễn cưỡng thì có thể gọi là biết.”

Thương Mẫn không hiểu lắm.

“Nghe người khác nhắc qua?” Cô ngước mắt lên nhìn, thấy sự khinh thường không hề che giấu trong mắt của Jason, thậm chí còn có ý thù địch.

“Nghe nói tập đoàn Đạt Phan là công ty thiết kế thời trang hàng đầu ở phía nam thành phố, nên bốn năm trước, tôi đã qua đó học một số kiến thức, tình cờ quen một người bạn.” Jason hờ hững nói.

Bốn năm trước…Khi đó anh em nhà Mâu Nghiên vẫn chưa xuất ngũ, cho nên người quen biết với Jason không thể nào là bọn họ được.

Nếu là bạn của Mâu Khải hẳn sẽ không đến nỗi nổi lên ý thù địch với cô, mặc dù Mâu Chí Tình cậy mạnh chuyên quyền, vì từng là một người lính nên rất ghét giao thiệp với người ngoại quốc. Loại trừ tất cả những người này ra thì chỉ còn lại…

“Người bạn anh nhắc tới họ Mạc đúng không?” Thương Mẫn ngập ngừng hỏi.

Jason lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi thích qua lại với loại người như cô, cho nên, tôi khuyên cô tốt hơn hết nên biến khỏi tầm mắt tôi, quay về nước R đi.”

Thương Mẫn nhún vai.

Xem ra cô đã đoán đúng.

Jason dùng ánh mắt cực kỳ chán ghét quét một vòng lên người cô, ngay sau đó liền đi về phía phòng riêng của mình.

“Chậc chậc.” Aurora nãy giờ đứng một bên xem náo nhiệt, liền ghé vào tai Thương Mẫn, nói: “Tôi vốn định tự mình xử lý cô, giờ thì tốt rồi, đã có người thay tôi làm.”

Thương Mẫn nhìn chằm chằm về phía Jason rời đi, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

“Tối hôm qua tôi mới biết, thì ra Jason kể từ khi từ nước R trở về vẫn nhớ mãi không quên cái người làm cô vô cùng chán ghét, cô Mạc ấy.” Aurora đồng cảm vỗ vai cô: “Cô gái đáng yêu, bảo trọng nha.”

Aurora nói xong, lắc eo rời đi, sánh bước bên người Jason.

Thương Mẫn nheo mắt, xem như đã hiểu rõ.

Theo lý thuyết, người giống như Mạc Hậu, gia thế hiển hách, là thiên kim đại tiểu thư, mặc dù tâm tư của cô ta đều đặt cả lên người Mâu Nghiên nhưng không có nghĩa là không có người theo đuổi. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Jason, có vẻ là fan cuồng của cô ta.

Chả trách…

Cô đã quan sát những người trong cuộc thi một lượt, không thấy người nào khả nghi, ngay cả người vẫn luôn đối nghịch với mình là Lưu Tử Vi cũng không phải. Thì ra là có một nhân vật lớn chờ ở đây từ lâu.

“Thật phiền phức.” Mạnh Kha phản ứng nhanh hơn Tô Huệ Phi: “Xem ra người này là địch chứ không phải bạn, mấy ngày nữa, chúng ta phải thật cẩn thận mới được.”

Mạnh Kha đã tham gia rất nhiều show diễn lớn, đương nhiên cũng biết những nhà thiết kế và người mẫu vì muốn phô diễn trên sàn diễn mà sau lưng có bao nhiêu thủ đoạn phân tranh đấu đá.

“Rất thú vị.” Thương Mẫn đột nhiên chuyển sự chú ý sang chuyện khác: “Đúng là trời sinh một đôi, một người thèm muốn Mâu Nghiên, ban đêm xông vào phòng anh ấy. Một người thì thầm mến vị hôn thê của Mâu Nghiên, Mạc Hậu, vì cô ta mà rút đao giao chiến với tôi?”

Đây chẳng phải, nếu hôn ước của Mạc Hậu và Mâu Nghiên không thành, hai bọn họ sẽ rất vui mừng hay sao?

Thương Mẫn mỉm cười.

Thế giới thật rộng lớn, không có gì là hiếm lạ, coi như cô đã tận mắt chứng kiến.

Nhưng đến khi Tô Huệ Phi nhập mật khẩu két sắt, lấy bộ đồ thi đấu đã bị niêm phong ra, Thương Mẫn không còn cười nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.