Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 259: Chương 259




Thương Mẫn hoảng sợ.

Mấy câu nói cô nói lúc nấy, tuy nói là Mạc Hậu dùng Tô Huệ Phi ra uy hiếp ép buộc cô nói, nhưng đa số cũng là lời trong tim của mình, ít nhất, lúc cô bị Mâu Nghiên làm cho tức giận thật sự cũng nghĩ tới những thứ này.

Nhưng bây giờ… Mâu Nghiên đây là mềm dẻo không được chuyển sang cứng rắn sao?

“Anh có ý gì?” Thương Mẫn hỏi anh.

Khắp khuôn mặt Mâu Nghiên vô cùng thất vọng, anh đi về phía trước một bước, áp sát trước mặt Thương Mẫn: “Không hiểu?”

“Em đã đăng kí kết hôn với anh rồi.” Cặp mắt Mâu Nghiên lạnh lẽo: “Con người anh, mắt hết hi vọng, cho nên, chỉ ở góa, không ly dị.”

Thương Mẫn bị ánh mắt của Mâu Nghiên dọa sợ hết hồn, lui về sau một bước theo bản năng.

Mâu Nghiên thật sự bị những lời nói của cô chọc giận rồi sao? Nhưng, ánh mắt của anh, còn có hơi thở trên người của anh, thật là đáng sợ.

“Nếu như em muốn ly hôn, anh có thể trói em lại hay sao?” Giọng nói Thương Mẫn run lên.

“Nếu như vậy có thể khiến em ở lại bên cạnh anh, đừng nói là trói, cho dù bắt em nhốt trong phòng tối cả đời, anh cũng làm được.” Giọng điệu của Mâu Nghiên không giống như là đang nói đùa.

Thương Mẫn ngây ngắn cả người, cô tưởng thật nhìn chăm chú người trước mặt, nhìn sự tàn bạo giữa mặt mày anh, lúc này mới thoáng phản ứng lại.

Anh chính là Mâu Nghiên, thái tử nhà họ Mâu, cô có thể láo xược tùy hứng ở trước mặt anh như vậy, chẳng qua là ÿ vào việc anh thích cô hơn nữa không thể chạm vào người con gái khác. Nhưng, từ đầu tới cuối, anh vẫn luôn “mặt lạnh Diêm La” đáng sợ như vậy.

“Nghiên.” Một giọng nam từ tính dịu dàng truyền tới, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người bị cắt ngang.

Tiêu Song đẩy Mâu Khải từ trong đám người đi ra, xe lăn lướt qua những cánh hoa kia, để lại một chuỗi dấu vết không lớn không nhỏ.

“Dưa hái xanh không ngọt, em làm như thế, không phải là làm tổn hại đến danh tiếng của Đạt Phan sao?”

Giọng nói của Mâu Khải không lớn, nhưng khi cười lại có tính xâm lược.

Tầm mắt của Mâu Nghiên chiếu qua, ánh mắt của hai người đàn ông tụ hợp, ánh mắt phóng ra lửa.

Ánh mắt của Thương Mẫn liếc đến trên người Mâu Khải, nhớ tới lời của Mạc Hậu ở trong điện thoại, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Mâu Nghiên để ý nhất là cái gỉ? Hình như, mỗi lần Mâu Khải xuất hiện, anh luôn luôn cực kỳ mẫn cảm.

“Thanh danh của Đạt Phan, lúc nào đến phiên anh quan tâm?” Mâu Nghiên rất không khách khí nói lại.

Mâu Khải không nhiều lời, anh hơi nhún vai, nhìn về phía Thương Mẫn.

“Cô Thương, trước đó đề nghị kia của tôi còn giữ lời, tùy thời đợi câu trả lời của cô.” Mâu Khải cười.

Trong lòng Thương Mẫn căng thẳng, lời này của Mâu Khải, rõ ràng chính là nói cho Mâu Nghiên nghe.

Quả nhiên, thân thể Mâu Nghiên thoáng dừng lại, nhìn kỹ Thương Mẫn.

Thương Mẫn cúi thấp đầu, cô lần lượt hồi tưởng đến tắm hình kia của Tô Huệ Phi, bạn tốt nhất bây giờ bị trọng thương sinh tử chưa biết, cô thực sự không thể lại khiến thời gian lãng phí ở những khúc mắc này.

“Mâu Nghiên.” Nghĩ đến đây, Thương Mẫn liền hạ quyết tâm: “Em mặc kệ tình cảm của anh đối với em là thật hay giả, em cảm thầy hai người chúng ta đúng là không thích hợp, lấy điều kiện của anh, anh có thể tìm được người càng tốt hơn em.”

Mà cô, hiện tại chỉ một lòng muốn cứu Tô Huệ Phi từ trong tay Mạc Hậu ra.

Thương Mẫn nói, đứng ở bên người Mâu Khải: “Ngài Khải, tôi đồng ý với anh.”

“Em cho rằng, dùng anh ta làm chỗ dựa liền từ có thể thuận lợi rời đi từ bên cạnh anh sao?” Lệ khí trên thân Mâu Nghiên càng ngày càng nặng.

“Nhưng xin thử một lần.” Mâu Khải không có chút nào e ngại.

Mâu Nghiên nhướng mày. Đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Thương Mẫn: “Em thực sự muốn đi cùng anh ta?

Đến cùng cô có biết mình đang làm gì hay không? Hôm nay cô từ chối anh lựa chọn Mâu Khải ở trước mắt bao người, về sau giữa bọn họ, sẽ rất khó hòa hảo như lúc ban đầu.

Thương Mẫn nuốt ngụm nước miếng, cô nhìn chăm chú người đàn ông ở trước mặt này, lời đến đầu tim sắp thốt ra, nhưng vẫn là cố kìm nén lại.

Chiếc nhẫn kim cương kia vẫn còn đang rạng rỡ phát sáng do được ánh đèn chiếu rọi, cô muốn xoay người xuống nhặt nó lên, nói cho anh biết, cô đồng ý với anh. Cô sẽ cùng anh chuộc tội vì cái chết của Du Thắng, cũng sẽ ở bên cạnh anh, dắt tay đi về phía tương lai.

Thế nhưng… Cô không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.