Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 261: Chương 261




Sảnh chính của khách sạn vẫn trước sau như một vàng son lộng lẫy, người đến người đi, bước chân của Mâu Nghiên cực kỳ nặng nè.

Trữ Trình đi theo bên cạnh anh, cảm giác được áp suất thấp của Mâu Nghiên, cũng không nói một lời.

Mâu Nghiên đứng ở cửa gian phòng, vừa muốn mở cửa, lại phát hiện cửa này đã khép lại, lông mày của anh nhướn lên, thần sắc trên mặt có hơi biến hóa.

Là Thương Mẫn sao?

“Cậu hai.” Trữ Trình cũng cảm thấy kỳ quái. Có bài học lần trước Thương Mẫn ở trong phòng nghe được anh ta cùng Mâu Nghiên nói chuyện, anh ta liền trở nên nhạy cảm.

“Không có việc gì, anh đi xuống trước đi.” Mâu Nghiên chỉnh ngay ngắn cỗ áo.

Anh tìm vô số cái lý do ở trong lòng cho Thương Mẫn, lời nói vừa rồi khi cô ở hiện trường cầu hôn nói ra, anh có thể không đề trong lòng, mặc kệ cô vỉ nguyên nhân gì, chỉ cần hiện tại cô nguyện ý cúi đầu với anh, anh liền tha thứ cho cô.

“Vâng.” Trữ Trình lo âu nhìn thoáng qua cửa, nhưng có Mâu Nghiên phân phó, vẫn thuận theo xoay người rời đi.

Mâu Nghiên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, giày da chạm xuống tắm thảm trên đất yên tĩnh im ắng, gian phòng bên trong không mở đèn, lại dưới ánh nến mờ ảo, vật dụng trang trí lãng mạn treo trên tường, trên bàn trà, một cái bánh sinh nhật tinh xảo bên trên có cắm nến, bày biện ra số 28.

Đôi mắt Mâu Nghiên đột nhiên ôn nhu.

Anh nới lỏng cà vạt, đi đến trước mặt bánh gatô, khóe miệng giương lên.

Thân hình người phụ nữ thướt tha, chậm rãi đi ra từ gian phòng, đứng ở sau lưng Mâu Nghiên, thanh âm cực kỳ ôn nhu: “Đã thật lâu em chưa thấy anh cười với em như vậy.”

Thân hình Mâu Nghiên dừng lại.

Anh quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt tràn đầy mong chờ kia của Mạc Hậu.

Cô ta mặc lễ phục dạ hội hoa lệ gợi cảm, trang điểm tinh xảo, quả thực đẹp đến mức không gì sánh được, thế nhưng, Mâu Nghiên xưa nay không có để vào mắt vẻ đẹp của cô ta.

“Tại sao lại là cô?” Mâu Nghiên ngạc nhiên.

Sau khi ngạc nhiên, trong lòng lại hiện lên một chút mất mát khó có thể khống ché.

“Không phải em, anh cho rằng là ai?” Mạc Hậu cười một tiếng, cách anh thêm gần một chút: “Thương Mẫn sao?”

Mâu Nghiên bị cô nói trúng tâm sự, đôi mắt hơi híp lại.

Mạc Hậu cảm thấy buồn cười: “Việc vừa rồi em cũng biết được một chút, nghe nói, anh tỉ mỉ chuẩn bị cầu hôn, thế nhưng Thương Mẫn lại ở trước mặt nhiều người như vậy mà từ chối anh, không chỉ khiến cho anh không thể xuống đài được, còn đi theo Mâu Khải?”

Lời của Mạc Hậu, khiến Mâu Nghiên nghĩ lại chuyện vừa xảy ra một lần nữa ở trong lòng, nắm đắm của anh âm thầm nắm chặt, nhưng không nhiều lời, ngồi xuống ở trên ghế sa lon.

“Mâu Nghiên, em đã sớm nói với anh, người phụ nữ Thương Mẫn kia không biết tốt xáu, không coi chuyện thật lòng của anh là chuyện gì, anh càng đối tốt với cô ta, cô ta thì càng vứt bỏ sự sỉ tình của anh như giày rách.” Mạc Hậu cũng không gấp gáp, cũng đi theo anh, ngồi xuống trên ghế sô pha.

“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm.” Mâu Nghiên quay đầu đi chỗ khác, nhìn cảnh đêm ngoài cửa số.

Ngón tay dài nhỏ của Mạc Hậu chậm rãi đẩy bánh gatô trên bàn trà lên trước mặt Mâu Nghiên, trong con mắt chiếu đến ngọn lửa tạo ra những cái bóng.

“Nếu như có thể, ai muốn quan tâm chuyện của anh cùng Thương Mẫn?” Mạc Hậu cười khổ một tiếng, cô ta nhìn xung quanh căn phòng này, cuối cùng, nhìn về phía Mâu Nghiên: “Trong lúc anh tràn đầy vui vẻ chuẩn bị bất ngờ cho Thương Mẫn, anh có biết, em mang theo tâm tình như thế nào, chuẩn bị bất ngờ cho anh?”

“Hôm nay là sinh nhật của anh, những năm qua anh luôn ở cùng các anh em của anh, tất cả cùng náo nhiệt, đều không liên quan gì đến em, em ở một bên nhìn xem, dù thế nào cũng giống như một người ngoài. Thật vất vả năm nay ở nước ngoài, rốt cục cũng có cơ hội đơn độc ở chung với anh, em rất muốn cùng anh trải qua sinh nhật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.