Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 47: Chương 47




Đáy mắt Thương Mẫn chán ghét, đám anh em của Du Thắng cô cũng biết, một đám bạn bè ăn uống nhậu nhẹt, một trong số đó còn từng tán tỉnh cô sau lưng Du Thắng.

Nhớ tới đám người đó, Thương Mẫn đến bây giờ vẫn cảm thấy ghê tởm.

“Mẫn Mẫn, anh thật sự chưa từng nghĩ muốn lấy Thương Tuyết, người anh yêu luôn là em. Nhưng mà, em cũng biết tình hình nhà anh, ông bà anh luôn ngóng trông anh nối dõi cho nhà họ Du, ba anh làm việc ở cơ quan nhà nước, nếu Thương Tuyết thật sự lớn bụng đi tố cáo anh cưỡng hiếp, ba anh có lẽ ngay cả công việc cũng không giữ nổi, anh thật sự…thật sự không có sự lựa chọn…”

“Hôm đó ở câu lạc bộ Nova, Thương Tuyết xảy ra chuyện, anh biết lời của anh rất quá đáng, nhưng mà, đứa bé đó là cháu trưởng của nhà họ Du, ở trước mặt ba mẹ anh, anh sao dám bảo vệ em chứ?”

Trong mắt Thương Mẫn có ánh nước mắt, nhìn Du Thắng liên tục uống vài ly rượu nói ra lời trong lòng, đáy lòng cô cũng không nhịn được tràn ra chua xót.

“Vậy bây giờ thì sao? Tôi hại chết cháu trưởng nhà họ Du anh, sao anh lại dám đến tìm tôi nữa?” Thương Mẫn cười lạnh.

“Anh đã thẳng thắn với ba mẹ suy nghĩ của mình rồi, anh nói với họ, dù đuổi anh ra khỏi nhà họ Du anh cũng muốn ở cùng em, Mẫn Mẫn, ba mẹ anh thương anh, họ chỉ có một đứa con trai là anh, không thể nào đuổi anh rời khỏi nha họ Du, cho nên, chỉ cần em bằng lòng, chúng ta bắt đầu lại, chỉ cần em mang thai con của anh, trả cho ba mẹ anh đứa cháu trưởng, họ sẽ không để ý nữa…”

Thương Mẫn quay đầu, nhìn ánh mắt lại còn cảm thấy có hi vọng của Du Thắng, không nhịn được cảm thấy buồn cười.

“Trả cho ba mẹ anh đứa cháu trưởng? Du Thắng, anh đang mơ sao?” Thương Mẫn cười lạnh: “Tôi là con người, không phải một cái máy đẻ, dù tôi muốn sinh con, tôi cũng là sinh cho mình, đứa bé cũng là một cơ thể độc lập, nó không phải nơi phó thác để nhà các anh lấy ra kéo dài hương hỏa.”

“Anh biết anh biết, những chuyện này chúng ta có thể thương lượng không phải sao? Chỉ cần em bằng lòng…” Du Thắng vội giải thích.

“Tôi không bằng lòng.” Thương Mẫn rất kiên quyết cự tuyệt anh ta.

“Du Thắng, dù tôi tha thứ cho chuyện giữa anh và Thương Tuyết, thì giữa chúng ta cũng không thể nào quay về như trước kia nữa.”

“Tại sao?” Du Thắng không hiểu: “Giữa chúng ta không phải chỉ có chuyện của Thương Tuyết sao?”

Thương Mẫn ngồi thẳng người dậy: “Nói cho cùng, tôi hẳn nên cảm ơn em gái ngoan của mình, nếu không phải nó, tôi vẫn chưa biết năm năm nay mắt mình mù bao nhiêu. Du Thắng, người tôi muốn, là một người chồng có trách nhiệm, bi kịch của mẹ tôi ngay trước mắt, tôi hận loại đàn ông như ba mình, nhưng anh nhìn mình bây giờ xem, anh và người ba lăng nhăng của tôi có gì khác nhau?”

“Anh…”

“Ngay cả chuyện hôn nhân của mình anh cũng không thể làm chủ, ba mẹ anh muốn anh lấy Thương Tuyết anh liền lấy cô ta, vậy có phải nếu sau này tôi và ba mẹ anh xảy ra xung đột gì, anh sẽ không chút do dự đứng về phía ba mẹ mình không? Tôi mới 22 tuổi, muốn kết hôn với anh là muốn sống cuộc sống mới, không phải từ hố lửa này nhảy vào hố lửa khác.”

“Chuyện này không giống nhau.” Du Thắng giải thích: “Ba mẹ anh nuôi anh khôn lớn, hiếu thảo với họ là chuyện nên làm, chẳng lẽ lúc mẹ em còn sống em không suy nghĩ cho bà sao? Em không thể vì mẹ mình mất sớm ba đối xử hà khắc mà cảm thấy ba mẹ trên đời đều như vậy…”

“Ha!” Thương Mẫn cười một tiếng: “Tôi không cảm thấy ba mẹ trên đời này đều như vậy, nhưng mà, ban đầu tôi bị bắt vào cục cảnh sát, anh biết ba anh đã làm thế nào sao? Ông ta vì mặt mũi của mình mà ép tôi nhận tội, muốn trực tiếp tống tôi vào tù.”

“Không…”Du Thắng không dám tin: “Sẽ không, ba anh sẽ không làm vậy…dù…dù ông có suy nghĩ như vậy, đến cuối cùng cũng không thật sự ra tay không phải sao? Nếu không, em cũng sẽ không yên lành ngồi ở đây…”

Thương Mẫn khoanh tay trước ngực, lắc đầu.

Cô có thể ngồi đây, là Mâu Nghiên cứu cô ra khỏi bể khổ, nếu không có anh, có lẽ cô bây giờ sớm đã chết trong phòng giam rồi.

“Du Thắng, tôi phải nói thế nào anh mới có thể ý thức được hai chúng ta thật sự không phù hợp?” Thương Mẫn bất đắc dĩ: “Hôn nhân không phải tình yêu, tình yêu là chuyện của hai người, cho nên thứ tôi nhìn thấy là sự quan tâm, ấm áp, lãng mạn của anh. Nhưng hôn nhân là chuyện của hai nhà, bây giờ, nhà họ Du và nhà họ Thương đều sẽ không chúc phúc chân thành cho chúng ta.”

“Huống hồ, chuyện lăng nhăng này chỉ có 0 lần và vô số lần, anh sai rồi thì chính là sai rồi, không phải lỗi sai nào cũng có thể được tha thứ.” Thương Mẫn cầm túi của mình lên, đứng dậy muốn rời đi.

“Mẫn Mẫn.” Du Thắng vội vàng kéo tay áo Thương Mẫn, lại không nghĩ tới dùng sức quá mạnh, cúc áo đầu tiên trên sơ mi của Thương Mẫn bị kéo rớt, chiếc cổ trắng nõn của cô liền lộ ra ngoài.

Dấu vết mấy ngày trước Mâu Nghiên lưu lại trên người cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Thương Mẫn hoảng, vội đẩy Du Thắng ra, che cổ áo mình, chạy ra khỏi nhà hàng.

Du Thắng ngây ngốc ngồi trên ghế, giây phút vừa rồi, anh ta nhìn rất rõ ràng ấn ký trên cổ cô, anh ta đương nhiên biết đó là gì, tay nắm chặt lại, trong mắt tràn đầy ánh sáng căm hận.

Thương Mẫn chạy mãi, nắm chặt quần áo không hề buông ra.

Ở chung năm năm, cô thật sự không nghĩ tới Du Thắng lại là người như vậy, trước đây còn cảm thấy anh ta hiếu thuận là một đức tính tốt, mà bây giờ, đợi mâu thuẫn phát sinh, cuối cùng mới nhìn rõ anh ta chính là một tên chỉ biết nghe lời mẹ.

Cô sao có thể lại ở cùng anh ta chứ? Dù cô có thể khắc phục chướng ngại của bản thân tiếp nhận anh ta lần nữa, chẳng lẽ anh ta có thể đảm bảo sau này không chịu dụ hoặc của Thương Tuyết mà lặp lại vở kịch sao?

Thương Mẫn nghĩ tới chuyện này, đầu tiên là phẫn nộ, sau đó lại không nhịn được trong lòng nảy sinh chua xót.

Năm năm rồi, năm năm của cô, bỏ lỡ hết rồi.

Cô đứng bên đường, nơi này là bờ biển, rất ít xe cộ, đến điểm này, dù là người cũng không có mấy ai, Thương Mẫn đợi thật lâu cũng không nhìn thấy taxi.

Gió đêm đầu thu đã mang theo chút hơi lạnh, cô ôm hai vai, đi về phía trạm xe buýt xa xôi.

Cô muốn lấy điện thoại trong túi ra thử đặt xe, nhưng phía sau lại bỗng vươn ra một đôi tay, che miệng cô lại, kéo toàn thân cô lùi về phía sau…

“Ô ô ô…” Thương Mẫn điên cuồng giãy dụa, nhưng vóc dáng cô nào phải đối thủ của đàn ông, đôi chân cô rời khỏi mặt đất, bị người phía sau kéo lê vứt vào ghế sau xe.

Đầu cô đập vào cửa xe, đau đến đầu váng mắt hoa, cũng chính vào lúc này, cô nhìn rõ mặt người đàn ông.

“Du Thắng…” Thương Mẫn chấn động: “Du Thắng, anh muốn làm gì?”

Cô muốn ngồi dậy, nhưng đau đớn trên đầu khiến cô ngay cả ngẩng đầu cũng có chút khó khăn.

“Tôi muốn làm gì?” Sắc mặt Du Thắng đã hoàn toàn không giống như vừa rồi, mà giống như biến thành một người khác, anh ta ngồi sát tới, đóng cửa xe, bắt đầu cởi áo khoác của mình.

“Thương Mẫn, tôi chỉ xem em là người sạch sẽ thuần khiết, năm năm rồi, ở bên tôi năm năm, tôi đều không nỡ chạm vào em, mà em, em vừa chỉ trích tôi và Thương Tuyết có lỗi với em, vừa đi lên giường người đàn ông khác!”

Thân thể Thương Mẫn lùi về phía sau, co rụt trên ghế: “Du Thắng, anh bình tĩnh một chút…nếu anh dám đụng vào tôi, tôi nhất định sẽ đi tố cáo anh!”

“Tố cáo tôi?” Du Thắng hoàn toàn bị Thương Mẫn chọc giận: “Em dựa vào cái gì tố cáo tôi? Em có thể cho người khác tại sao không thể cho tôi? Thương Mẫn, bây giờ tôi liền muốn em trả hết năm năm quá khứ cho tôi!”

Nói rồi, Du Thắng đã nhào tới như nổi điên, áo sơ mi vốn mỏng manh dưới sự xé rách của anh ta nhanh chóng biến thành vải vụn, Thương Mẫn thét chói tai, chân đạp mạnh vào cửa xe.

Nhưng cửa xe đã ngăn cách toàn bộ giọng nói của cô, thỉnh thoảng có vài người xuất hiện, cũng chỉ xem như người có sở thích đặc thù thân thiết ở đây, dù sao nơi này là bờ biển tình nhân, chuyện thế này sớm đã thành thói quen.

“Đừng…Du Thắng…” Thấy quần áo trên người mình đã không cách nào che đậy cơ thể, Thương Mẫn khóc: “Du Thắng, tôi cầu xin anh, đừng đối với tôi như vậy…”

Dưới sự cổ vũ của hơi men, Du Thắng sớm đã mất đi lý trí, anh ta ngồi trên người Thương Mẫn, tay vẫn đang xé quần áo cô: “Cầu tôi? Mẫn Mẫn, em ở dưới thân một người đàn ông khác, cũng là cầu xin họ như vậy sao?”

“Du Thắng…” Thương Mẫn nắm chặt tay anh ta: “Cái đó của tôi đến rồi…cầu xin anh…bỏ qua cho tôi được không…”

Sắc mặt Du Thắng có chút thả lỏng, nhưng nhìn khuôn mặt khóc đến đỏ bừng của Thương Mẫn, tóc tai hỗn loạn, quần áo bị xé rách, dấu vết hoan ái trên người cô như ẩn như hiện, hận ý nơi đáy mắt anh ta lại nổi dậy, lại dùng sức, quần cô cũng xoạt một tiếng…

“Cô thế nào liên quan quái gì tới tôi! Tiện nhân!” Du Thắng vươn tay tát mạnh lên mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.