Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy

Chương 87: Chương 87: Nụ hôn khởi đầu ngày mới 1




Ngày hôm sau.

Ánh nắng xuyên qua bức rèm, chiếu vào trong phòng, ánh nắng rơi trên sàn gỗ tạo thành những vệt vàng nhàn nhạt, như đang nhảy múa trên sàn vậy.

Trường Hoan cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, đau nhất là bả vai, eo cũng rất đau, cô khẽ rên một tiếng, cô xoay người muốn làm cho thân thể cứng đờ thả lỏng một chút lại không ngờ vừa xoay liền tiến vào trong một lò sưởi tự nhiên, cái lò sưởi này thậm chí còn có chức năng tự động ôm người vào trong lòng.

Lúc này, Trường Hoan còn chưa tỉnh ngủ, thấy lò sưởi dán sát lại thì vô thức mà sờ nó một chút, săn chắc như cơ bắp, nhẵn nhụi như da thịt, giống người thế nhỉ…

Ơ…

Giống… người?

Trong nháy mắt con sâu ngủ bị dọa cho chạy mất tăm mất tích, Trường Hoan chợt bừng tỉnh sau cơn mộng mị, cô mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng to trước mắt. Giang Thiếu Huân còn đang say giấc nồng, khuôn mặt bình thản không còn sắc bén khiến người sợ hãi nữa, hơi thở đều đều, hai mắt nhắm lại, cả gương mặt toát ra một sự bình yên đến khó tả, khiến cô nhịn không được muốn sờ mặt anh.

Ngón tay Trường Hoan khẽ vuốt hàng lông mày đậm của Giang Thiếu Huân, khiến đầu lông mày anh khẽ cau lại, vòng tay ôm cô chặt thêm một chút, hai thân hình kề sát nhau, cô dường như còn cảm nhận được bộ phận nào đấy của anh đang thức tỉnh, đang chuẩn bị vận sức chờ phát động.

Trường Hoan ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cô hoảng hốt muốn tránh ra, nhưng cánh tay anh ôm cô rất chặt, chuyện tối qua xảy ra khiến hai má cô bắt đầu hồng rực, cô cúi đầu nhìn áo ngủ tơ tằm trên người, lại nhìn Giang Thiếu Huân vẫn còn đang ngủ say, đừng nói là anh giúp cô mặc nhé?

Thình thịch, thình thịch, cả căn phòng giống như chỉ còn lại tiếng tim đập của Trường Hoan, hai má cô nóng bừng bừng, xấu hổ quá, cô thậm chí chẳng dám mở mắt nữa…

Trường Hoan muốn bỏ bàn tay của Giang Thiếu Huân trên hông cô ra, nhưng sắp thành công thì Giang Thiếu Huân lại lần nữa ôm chặt lấy cô, khẽ cắn vành tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Chào buổi sáng…”

“Chào buổi sáng…” Giọng nói Trường Hoan mang theo chút run rẩy, cả người chôn ở trong ngực Giang Thiếu Huân, trái tim như sắp nhảy đến cổ họng.

Giang Thiếu Huân cười khẽ, ngực anh rung lên theo từng tiếng cười đó, anh cúi đầu đặt lên trán Trường Hoan một nụ hôn, sau đó liền buông cô ra, nhanh chóng xoay người rời giường, tiến vào phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên ngay sau đó.

Chỗ nằm bên cạnh Trường Hoan vẫn còn hơi ấm, bàn tay cô khẽ chạm vào chỗ Giang Thiếu Huân vừa hôn, nhịn không được mà cong lên khóe môi.

Giang Thiếu Huân cũng không ở trong phòng tắm bao lâu, sau khi anh ra khỏi phòng tắm liền đến trước tủ quần áo, cởi khăn tắm ngay trước mặt Trường Hoan rồi bắt đầu thay quần áo.

Chỉ trong nháy mắt, Trường Hoan thấy được dáng người hoàn mỹ của anh, lưng rộng, eo nhỏ, cơ bắp săn chắc tràn ngập sức mạnh, tạo cho người ta cảm giác nếu dựa vào anh sẽ rất an toàn.

Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông.

Trường Hoan kéo chăn lên, cả người chôn ở trong chăn, cô khẽ cắn môi dưới, không dám nhìn nữa, nhưng trong đầu đều là hình bóng của anh.

“Tôi tới công ty, em ngủ tiếp một lát nhé…”

Giọng nói của Giang Thiếu Huân vang lên, lời nói của anh giống như lời của một người chồng nói với vợ mình trước khi đi làm, Trường Hoan không khỏi có chút thất thần…

Giang Thiếu Huân đi tới bên giường.

Cách một tầng chăn, hai tay anh chống hai bên người cô, hơi thở anh mát lạnh quẩn quanh bên mũi cô, “Cứ trốn mãi trong chăn như thế không sợ chết ngạt sao?”

Trường Hoan nắm chặt lấy ảo ngủ của mình, dù cách một tầng chăn mỏng nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi thở của Giang Thiếu Huân, cô ở trong chăn gật đầu một cái rất nhẹ ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra…

“Ngoan, dưỡng thương cho tốt.”

Trường Hoan tiếp tục gật đầu, cô ngầm hiểu những lời anh nói - nhanh dưỡng thương cho tốt, có khôi phục thì mới có thể thực hiện trách nhiệm của một tình nhân được.

Cánh tay hai bên người cô rời đi, Trường Hoan chậm rãi kéo chăn xuống, nhìn theo bóng dáng Giang Thiếu Huân, sau đó không lâu, truyền đến tiếng xe ô tô từ dưới nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.