Ôm Mê Nhĩ Lão Cha Đi Gặp Cha

Chương 5: Chương 5: Vượt biển tìm vệ sĩ.




Năng lực động thủ của Đàm Minh Triết căn bản cũng tạm được, bất quá hiện nay đối với cậu mà nói, vải vóc quá lớn sức kéo quá nặng chính cậu cũng rất khó khăn giải quyết, vì vậy trước tiên đành phải cầu viện đứa con nhà mình, để cho bé hỗ trợ khéo léo cắt mấy khối vải vóc, sau đó dùng kim chỉ, may cho cậu mấy bộ quần áo.

-- ngắn gọn hào phóng đến mức tận cùng.

-- so với khoác bao tải thì tốt hơn một chút.

Hết cách rồi, vốn là rất vất vả mới làm được, làm mấy bộ đơn giản đã tốt lắm rồi, còn muốn truy cầu thời thượng và hoa văn sao?!

Đổi quần áo mới, Đàm Minh Triết hơi buông lỏng một chút, dù sao vẫn luôn khoác giấy ăn, giờ mặc quần áo, cảm giác an toàn hơn rất nhiều.

“Ấn số đi.” Giằng co đến nửa đêm, vào lúc này trời đã gần sáng. Đàm Minh Triết cảm thấy cần phải giúp con trai giải quyết thủ tục nghỉ học tạm thời không nên chậm trễ, dù sao vẫn chưa tới giờ lên lớp, cách điện thoại di động cũng dễ dàng câu thông.

Da mặt dày chính là dùng trong trường hợp như vậy.

Đàm Tiểu Duệ bấm số điện thoại thầy giáo Đào, Đàm Minh Triết ngồi ở trên hộp giấy ăn, hướng điện thoại di động la lớn: “Thầy Đào a, tôi là Đàm Minh Triết, đúng, ba ba Đàm Tiểu Duệ... Thực sự là thật không tiện a... Hiện tại gia đình của tôi xảy ra chút chuyện, tôi cùng Tiểu Duệ phải rời khỏi nước A đi nước B cùng gia đình đoàn tụ, cho nên ngày hôm nay đi học...chỉ sợ... Đúng.. Thực sự xin lỗi, phiền phức thầy Đào, cảm ơn, cảm ơn... Được, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp thầy...”

Toàn bộ hành trình Đàm Tiểu Duệ ngồi ở trên ghế sa lon uống sữa chua vây xem.

Chờ Đàm Minh Triết quyết định chuyện này, hai cha con lại lâm vào hoàn cảnh mắt to trừng mắt nhỏ.

“Phòng làm việc dọn dẹp chưa?” Đàm Minh Triết hỏi.

Đàm Tiểu Duệ lắc đầu: “Quá loạn, không muốn dọn dẹp.”

Có thể thấy được Đàm Tiểu Duệ đang hết sức tức giận.

Đàm Minh Triết chỉ vào điện thoại di động, chiều cao của nó cơ hồ ngang bằng với cậu, “Gọi điện thoại bảo quản lý chung cư tới dọn dẹp!”

Đàm Tiểu Duệ theo dõi cậu không nói lời nào.

Đàm Minh Triết nghẹn lời, trầm mặc một hồi, sau đó mới từ tốn hỏi: “Con muốn nói cái gì?”

“Nếu như ba ba không biến trở lại thì làm sao bây giờ?” Trên khuôn mặt nhỏ của Đàm Tiểu Duệ tràn đầy lo lắng.

“Sẽ không, ba ba con lợi hại như vậy, nhất định có thể nghĩ biện pháp biến trở về.” Đàm Minh Triết lập lời thề son sắt, cậu nhảy xuống hộp giấy ăn, chạy đến bên cạnh máy vi tính, “Giúp ba ba mở máy vi tính ra, trước tiên ba ba tìm cho con một vệ sĩ.”

“Tại sao phải tìm vệ sĩ cho con?” Đàm Tiểu Duệ mở máy vi tính ra, nhìn ba ba tí hon ở trên bàn phím nhảy tới nhảy lui, hình ảnh rất kì lạ, bé nhịn không được nở nụ cười, “Ba ba muốn điều tra cái gì? Con giúp ba ba điều tra!””Con không biết. Ba ba tự làm là được.” Đàm Minh Triết lau mồ hôi, chăm chú nhảy trên bàn phím, sau khi nhìn thấy tin tức mình muốn tìm kiếm xuất hiện, mới theo thứ tự đem tư liệu của Đàm Tiểu Duệ nhập vào, bức ảnh, tuổi tác, quốc tịch... sơ yếu lí lịch vân vân.. vô cùng toàn diện.

Sau đó Đàm Minh Triết chọn bên trong tin tức một vệ sĩ lợi hại nhất -- là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi nhìn rất nghiêm túc, năng lực rất bảo đảm có thể nói là nổi tiếng ở nước B.

Đàm Minh Triết lợi dụng kỹ năng đặc thù của cậu, đem tư liệu của người đàn ông này tra xét rõ ràng.

Thẩm Đường Cửu, ba mươi mốt tuổi, đại thiếu gia Thẩm gia, Thẩm gia tại nước B là gia tộc thế gia vệ sĩ nổi danh, Thẩm Đường Cửu khi 16 tuổi tiếp nhận nhiệm vụ thứ nhất bảo vệ công chúa Sella của hoàng gia nước C, an toàn từ nước C đến nước D sau đó lại từ nước D trở lại nước C, nhiệm vụ về sau càng ngày càng có tính khiêu chiến, thủ lĩnh các quốc gia từ nhỏ đến lớn, hắn đều có thể an toàn bảo vệ.

Thời điểm hai mươi năm tuổi hắn tiếp nhận sự nghiệp của Thẩm gia, quản lý kinh doanh rất tốt, được một thời gian hắn cũng dần dần lui về phía sau, nhưng những nhiệm vụ vướng tay chân khó nhằn vẫn là tự thân hắn xuất mã.

Hiện nay, hắn đã ba mươi mốt tuổi, tên tuổi nổi tiếng, người cũng ít giao du với bên ngoài, rất ít khi tiếp nhận nhiệm vụ.

Đương nhiên, chỉ cần có thể khiến hắn hứng thú, hắn vẫn sẵn lòng tiếp nhận.

Rất ít không có nghĩa là không tiếp nhận.

Đàm Minh Triết trước hết đem phí dụng tăng cao gấp mười lần, sau đó để Đàm Tiểu Duệ nhìn rõ ràng tướng mạo và phương thức liên hệ của người đàn ông trên màn ảnh,  phương thức liên hệ cá nhân của Thẩm Đường Cửu cũng là Đàm Minh Triết dùng thủ đoạn đặc thù tìm được.

“Người này rất lợi hại nha, liệu chú ấy có chịu giúp chúng ta không ạ?” Đàm Tiểu Duệ thông minh như vậy là một chuyện tốt, chính là có một số chuyện không cần phải giải thích thấu đáo cho bé, chỉ cần nghe một chút liền hiểu. Bé không quá tin tưởng người kia sẽ tiếp nhận nhiệm vụ này.

Đàm Minh Triết một mặt cao thâm khó dò mà mở miệng: “Chú ấy chỉ cần thu tiền của chúng ta nhất định sẽ hoàn thành công việc” Nói xong cậu liền nỗ lực an ủi con trai một chút, “Con yên tâm, nếu như chú ấy thật sự không tiếp, ba ba cũng có biện pháp để cho chú ấy tiếp nhận.” Đàm Minh Triết lộ ra nụ cười tà ác, nếu không phải hiện tại cậu nhỏ như vậy thật sự sẽ khiến Đàm Tiểu Duệ an tâm mấy phần.

Đáng tiếc...

“Biện pháp gì?” Đàm Tiểu Duệ nhìn biểu tình lãnh khốc của người đàn ông trên màn hình thoạt nhìn tựa hồ là người không dễ nói chuyện a...

“Con trước tiên thu thập hành lý, mang ít quần áo là được cái khác không cần mang.” Đàm Minh Triết phân phó nói, “Chúng ta trước tiên đến nước B, nhìn thấy vị Thẩm Đường Cửu này rồi lại nói.”

Thẩm Đường Cửu? Cái tên này thật kỳ quái... Chẳng lẽ là cha họ Thẩm, mẹ họ Đường,  ngụ ý sống lâu dài?!

Cái tên này nghe rất tùy ý cũng rất cố ý.”Nhìn thấy chú ấy thì thế nào?” Đàm Tiểu Duệ cảm thấy ba ba quá vô căn cứ, quyết định hay là trước không nghe lời của ba ba suy nghĩ thêm có muốn đi nước B hay không.

Bé chỉ là một đứa nhỏ, vượt biển bay đến một quốc gia khác, cuộc sống không quen còn chưa tính, còn phải tìm người? Quá vô lo vô nghĩ đi?

“Không tin ba ba?” Đàm Minh Triết hỏi xong, cảm thấy cậu nên đặt vào hoàn cảnh người khác vì con trai suy tính một phen, cuối cùng cũng vẫn cảm thấy ý kiến của mình không tồi, vì vậy cười hì hì bổ sung nói, “Nếu chú ấy không tiếp nhận, con liền trực tiếp gọi chú ấy là cha, nói là con trai thất lạc của chú ấy, một là khóc, hai là nháo, ba là dọa thắt cổ tự tử.”

Đàm Tiểu Duệ nghe xong liền liếc mắt nhìn Đàm Minh Triết.

“...”

Quả nhiên, bé không nên hi vọng ba ba có thể có thể nghĩ ra biện pháp gì đứng đắn.

“Ba ba trước tiên giúp con tìm phương thức liên hệ người nhà của chú ấy, gọi cha mẹ của chú ấy là ông nội bà nội cũng không có gì thiệt, bắt tay từ người già sẽ dễ dàng hơn.”

Đàm Minh Triết không cảm thấy làm như vậy có gì không ổn.

“Yên tâm đi, không đến nỗi phải dùng đến thủ đoạn đặc thù như vậy, chúng ta tùy cơ ứng biến.” Đàm Minh Triết nghiêm túc nhìn Đàm Tiểu Duệ, “Ba ba đi chung với con, yên tâm, tuy rằng ba ba trở nên nhỏ như vậy, nhất định ba ba sẽ bảo vệ tốt cho con.”

Đàm Tiểu Duệ tạm thời tiếp nhận ý tốt của ba ba: “Vậy lúc nào lên đường?”

“Nghe lời con!” Đàm Minh Triết đem quyền quyết định giao cho Đàm Tiểu Duệ.

Vì vậy Đàm Tiểu Duệ liền gọi thức ăn bên ngoài, bắt đầu đi thu thập hành lý.

Người nhỏ, không cần lấy thùng đựng hành lý lớn, bé chỉ lấy thùng đựng hành lý nhỏ tạo hình con bọ rùa, tìm hai bộ quần áo của chính mình nhét vào, sau đó nghe ba ba ra hiệu, đem chứng minh thư giấy tờ tùy thân đều lấy ra, cất vào trong túi đeo lưng.

Đàm Minh Triết ngồi ở trên vai Đàm Tiểu Duệ, nhìn bé đặt trước vé máy bay trên máy tính, trong lòng âm thầm than thở, đứa nhỏ này thật lợi hại mà. Tuy nhỏ tuổi nhưng năng lực tự lập vẫn rất lớn!

“Ba ba, chỉ có một mình con, người ta có cho con lên máy bay không?” Đàm Tiểu Duệ lo lắng hỏi.

“Có! Thời điểm con đưa vé, tìm một người lớn đi một mình, sau đó cùng người ta đi lên máy bay là được.” Đàm Minh Triết sử dụng “biện pháp chạy trốn” lợi hại nhất. Lên máy bay tiếp viên có hỏi con, con liền nói ba ba đi vệ sinh... Các chị ấy sẽ không tra hỏi.”

“Dạ, chỉ có thể như vậy.” Đàm Tiểu Duệ đóng lại máy vi tính, do dự liếc mắt nhìn ba ba bé, “Máy vi tính có mang không?”

“Không mang, không có tác dụng gì, phiền toái.” Đàm Minh Triết lên tiếng, Đàm Tiểu Duệ nghe vậy lộ ra nụ cười.

Bé vốn là cũng không muốn mang.

Trải qua thu thập, Đàm Tiểu Duệ chỉ mang theo một cái ba lô đeo ở vai, bên trong chứa một bình nước, xếp vào hai cái bánh sô cô la, hai bao giấy ăn, một cái áo, hai cái đồ chơi, hai cái điện thoại di động.

Sau đó là thùng đựng hành lý nhỏ -- thùng đựng hành lý nhỏ bên trong có, ba bộ quần áo, một đôi giày, hai đôi tất.

Đối với một đứa nhỏ không tới sáu tuổi mà nói, này đó hành lý không coi là nhiều cũng không hề ít, vừa vặn đủ.

Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Đàm Tiểu Duệ ôm Đàm Minh Triết bản thu nhỏ chạy ra cửa: “Nhất định là thức ăn đến rồi!”

Đàm Minh Triết giao phó bé: “Trước tiên xem là ai rồi hãy mở cửa.”

“Biết rồi ạ!” Đàm Tiểu Duệ kiễng chân từ mắt mèo nhìn ra ngoài, là một người trẻ tuổi đội mũ, vành mũ có chút thấp, tay phải giấu ở phía sau, Đàm Minh Triết cũng tùy tiện liếc một cái, nhất thời cả người căng thẳng, cậu ôm ngón tay Đàm Tiểu Duệ lắc lắc “Đừng mở cửa! Mau lui về!”

Đàm Tiểu Duệ hiểu ý, nghe đến lời của ba ba lui về phía sau hai bước, bé đánh bạo hỏi: “Ai vậy ạ?!”

“Chuyển phát nhanh.”

Đàm Tiểu Duệ cúi đầu xem Đàm Minh Triết.

Đàm Minh Triết nhíu lại lông mày, ngày hôm qua cậu quả thật mua không ít thứ, nhưng chẳng may nếu là người xấu...

“Chuyển phát nhanh cái gì?”

“Là người máy mô hình Transformers.” Người trẻ tuổi trước cửa mở miệng.

Đàm Tiểu Duệ tiếp tục nhìn Đàm Minh Triết.

Đàm Minh Triết vẫn còn hơi lo lắng, liếc nhìn thùng đựng hành lý nằm trong phòng khách, ra hiệu Đàm Tiểu Duệ để cho bé tiến đến gần cậu, nhẹ giọng lại nói: “Nếu như đối phương khác thường, liền nói con là đứa nhỏ họ hàng của nhà này lập tức sẽ rời đi, mở cửa cho họ tiến vào, vòng tay chuẩn bị kỹ càng, nơi này là nút bắn.” Đàm Minh Triết cẩn thận nhắc nhở Đàm Tiểu Duệ.

Đàm Minh Triết nói xong quả nhiên khiến Đàm Tiểu Duệ an tâm mấy phần, bé liền đi ra mở cửa.

“Chào chú, cảm ơn chú.”

Người trẻ tuổi đem một cái hộp lớn đi vào, tầm mắt thật nhanh đảo qua phòng khách, nhìn thấy thùng đựng hành lý quả nhiên sửng sốt một chút: “Cháu sắp ra ngoài sao?”

“Dạ, một lúc nữa mẹ cháu sẽ tới đón cháu. Nơi này là nhà cậu cháu.” Đàm Tiểu Duệ từ tủ lạnh cầm bình nước trái cây đưa cho người trẻ tuổi, “Chú uống nước đi ạ, chú cực khổ rồi.”

“Không khách khí.” Người trẻ tuổi tiếp nhận nước trái cây, để Đàm Tiểu Duệ ký tên, liền  rời khỏi.

Đàm Minh Triết để Đàm Tiểu Duệ dẫn cậu đi phòng làm việc, nhìn một hồi phát hiện quả nhiên đã bị hủy hoại.

Vì vậy cũng suy nghĩ: Cứ để như vậy đi, dù sao bọn họ cũng phải rời khỏi nơi này.

“Hiện tại liền đi.” Đàm Minh Triết ra hiệu Đàm Tiểu Duệ hủy bỏ đơn đặt hàng thức ăn  bên ngoài, đi sân bay ăn.

Vừa nãy người trẻ tuổi kia tuy rằng không có chỗ gì không ổn, nhưng cũng không thể không đề phòng.

Đàm Tiểu Duệ gật gật đầu, bé cùng ba ba trước đây cơ hồ một năm sẽ đổi chỗ khác sinh sống, bé cũng đã quen rồi. Hiện tại chỉ là sớm hơn một chút, cũng không có gì.

Bất đồng duy nhất chính là lần này dọn nhà đơn giản, tùy ý hơn một chút -- chỉ có một đứa bé mang theo một người tí hon, lưng đeo ba lô, kéo theo thùng đựng hành lý.

Hết chương 4

Edit có lời muốn nói: “Tưởng tượng đứa nhỏ kéo vali con bọ rùa, một mình đi đến sân bay, nghĩ thôi cũng thấy đáng yêu quá rồi“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.