Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 92: Chương 92: Chu Thế Duy oan ức




Chu Thế Duy rất oan ức!

Anh toa oan ức nhìn Hoàng Thiên Hồng, người cậu yêu thương mình như vậy, vì sao lại vô duyên vô cớ tát mình một bạt tai?

Nên đánh, không phải nên là tên nói những lời ngông cuồng này sao?

Anh ta uy hiếp cậu như thế, còn chà đạp danh dự của cậu nữa đấy!

Chu Thế Duy che mặt, anh ta bị đánh tàn nhẫn như vậy cũng cắn răng không khóc, nhưng lúc này sau khi bị tát nhẹ một cái bạt tai, anh ta lại chảy nước mắt!

Nước mắt lặng lẽ rơi!

Anh ta không muốn để mình khóc thành tiếng, ngậm cổ áo vào trong miệng cắn mạnh.

Hoàng Thiên Hồng nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn Chu Thế Duy oan ức, trong lòng có chút không nỡ.

Nhưng cho dù trong lòng ông ta có không nỡ đi nữa, cũng không thể không quyết tâm.

“Bốp!”

Lại thêm một cái bạt tai!

Nước mắt nóng hổi lăn dài trên hai gò má của Chu Thế Duy, anh ta sững sờ nhìn Hoàng Thiên Hồng!

Anh ta hét lên trong lòng: “Cháu đã làm gì, vì sao cậu lại đối xử với cháu như thế?”

Nhưng không đợi anh ta mở miệng.

“Bốp!”

Lại thêm một cái bạt tai!

Chu Thế Duy đã chết lặng!

Trong lòng anh ta chỉ có một câu hỏi: Cậu này, là cậu ruột đây sao?

Ở trước mặt nhiều bạn học như vậy, lại không hề suy nghĩ cho mặt mũi của mình.

Nhưng, tốc độ tát của Hoàng Thiên Hồng cũng nhanh như tốc độ suy nghĩ của Chu Thế Duy.

“Bốp bốp bốp!”

“Bốp bốp bốp!”

Động tác của Hoàng Thiên Hồng rất nhanh, hàng loạt cái tát rơi xuống mặt Chu Thế Duy như bão tố.

Hàng loạt cái tát này, người khác nhìn cũng thấy đâu, huống chi là Chu Thế Duy đang ở trong tâm bão.

Đến cuối cùng, trong lòng Chu Thế Duy chỉ có một suy nghĩ: Rốt cuộc đánh xong rồi!

Sau khi đánh xong, Hoàng Thiên Hồng mới túm lấy cổ áo Chu Thế Duy giận dữ quát: “Nghiệp chướng, sao mày dám trêu chọc cậu chủ nhà họ Trần hả?”

“Trở về xem tao có lột da mày không!”

Sở dĩ Hoàng Thiên Hồng ra tay độc ác với đứa cháu trai thân yêu của mình là bởi vì ông ta nhìn thấy một chữ “Trần” được thêu bằng chỉ vàng trên cổ áo của cậu Trần.

Quần áo như vậy, chỉ có chi chính của nhà họ Trần mới được mặc.

Mà nhà họ Trần, là dòng họ khổng lồ ẩn giấu ở thành phố Thục.

Có lẽ rất nhiều người cho rằng đó chỉ là một thế gia cổ xưa có niên đại lâu đời, nhưng lại không biết thế gia này có bao nhiêu thế lực ở thành phố Thục thậm chí là cả Thục Châu.

Thế hệ sau của dòng học họ Trần, là những người dẫn đầu xu hướng trong giới quan chức lẫn kinh doanh.

Rất nhiều các công ty lớn đều là sản nghiệp dòng họ nhà họ Trần.

Một dòng họ lớn như thế, đừng nói là Hoàng Thiên Hồng gã không thể trêu vào, cho dù là nhân vật số một thành phố Thục cũng không dám tùy tiện ra tay.

Một hành động sai lầm sẽ ảnh hưởng đến an ninh và ổn định của khu vực.

Người có bối cảnh mạnh như vậy ai dám đắc tội anh ta?

Hoàng Thiên Hồng tin chắc mà không nghi ngờ gì về những lời mà vị chi chính nhà họ Trần này nói lúc trước

Dưới ánh mắt đờ đẫn của những người khác, Hoàng Thiên Hồng ném Chu Thế Duy sang một bên, đi đến trước mặt cậu Trần bình tĩnh.

Trên gương mặt cương nghị của Hoàng Thiên Hồng lại lộ ra ý cười nịnh bợ, ông ta cười hỏi: “Cậu Trần, cậu thấy tôi làm đúng không?”

“Nếu cậu còn không hài lòng, tôi sẽ tát tên nghiệp chướng này vài tai nữa để cậu trút giận nhé!”

Sở dĩ gã ta không nói hai lời đã tát tai Chu Thế Duy chính là muốn ra tay trước một bước, để cậu ấm nhà họ Trần này nguôi giận.

Nếu để cậu ấm nhà họ Trần này tự mình ra tay, e là không phải chỉ vài bạt tai đơn giản như vậy.

Cậu Trần nhìn Hoàng Thiên Hồng nghiễn ngẫm, mỉm cười nói: “Ông suy nghĩ hơi nhiều!”

Hiển nhiên, anh ta nhìn ra được ý đồ của Hoàng Thiên Hồng.

Trong lòng Hoàng Thiên Hồng căng thẳng, tay phải không khỏi sờ lên bao súng.

Nhưng câu nói tiếp theo của cậu Trần khiến gã ta thở phào.

“Được rồi, lui sang một bên đi! Tôi cũng không phải đặc biệt đến tìm cháu trai ông để gây phiền toái!”

Nói xong, tầm mắt của anh ta rơi trên khuôn mặt Lưu Mai Linh.

Anh ta khen ngợi: “Không tệ, cái này cũng không tệ!”

Thấy tầm mắt của cậu Trần nhìn sang Lưu Thanh Nhã lập tức ưỡn ngực, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ.

Lúc này, trong lòng cô ta vui sướng.

Bởi vì, trong ánh mắt cậu Trần nhìn cô ta đột nhiên có thêm rất nhiều ánh sáng rực rỡ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.