Ông Bố Thiếu Soái

Chương 116: Chương 116: Một chút ấm áp




Mason vô thức ngậm miệng, nhìn ánh mắt cười cợt của Hạng Tư Thành, sắc mặt xanh đỏ, sau đó cúi thấp đầu, trịnh trọng nói: “Tôi chính thức xin lỗi cậu vì tầm nhìn hạn hẹp và hiểu biết thô bỉ của tôi trước đây!”

“Vẻ đẹp của âm nhạc dân tộc khiến tôi xấu hổ!”

“Những gì cậu nói rất đúng!”

“Tài sản của dân tộc chính là tài sản của thế giới!”

Ầm!

Tất cả khán giả đều đứng dậy, vỗ tay nhiệt liệt cho âm nhạc dân tộc và cho cả âm nhạc phương Tây!

“Các bạn khán giả thân mến!”

Người phụ trách cung hòa nhạc Athena đột nhiên xuất hiện, nhìn về phía đám đông cuồng nhiệt và tuyên bố: “Hôm nay, âm nhạc dân tộc và âm nhạc phương tây mang đến cho chúng ta một bữa tiệc thính giác đặc sắc, khiến tôi vô cùng cảm động!”

“Vì vậy tôi tuyên bố, từ hôm nay âm nhạc dân tộc có thể biểu diễn tại cung hòa nhạc Athena, cho phép nhiều người thưởng thức được vẻ đẹp của âm nhạc dân tộc!”

Chà!

Sinh viên khoa âm nhạc dân tộc đều sục sôi, mặt ai cũng đỏ, phấn khích ôm nhau reo hò, một số giáo viên khoa âm nhạc dân tộc trong hậu trường đôi mắt thậm chí còn đỏ hồng!

Đã từng có thời gian âm nhạc dân tộc bị cho là đại diện của sự thấp kém, rất khó được coi trọng, mà hành động lần này của cung hòa nhạc Athena chắc chắn sẽ mở ra cánh cửa lớn cho âm nhạc dân tộc, cho nó cơ hội vươn ra thế giới!

“Anh Hạng! Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!”

Đào Thiến Thiến ôm lấy Hạng Tư Thành, đôi mắt đỏ bừng vì phấn khích!

Không ai phủ nhận, đối với một người yêu âm nhạc, việc để bộ môn nghệ thuật yêu thích của mình được càng nhiều người công nhận và yêu thích là điều vui vẻ nhất!

Hạng Tư Thành trong mắt cũng mang theo ý cười, gật gật đầu: “Đây là thành quả mọi người cùng nhau nỗ lực, hãy tin tưởng vào bản thân, sẽ có một ngày, cô cũng có thể khiến đàn tranh trong tay mình vang khắp thế giới!”

Đào Thiến Thiến trịnh trọng gật gật đầu, đột nhiên không chút báo trước bất ngờ hôn Hạng Tư Thành, sau đó mặt đỏ bừng chạy đi, trong không khí, có một giọng nói ngượng ngùng vang lên: “Anh Hạng, cảm ơn anh, mặc dù tôi biết chúng ta không có khả năng, nhưng cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời tôi!”

Nhìn thân ảnh cô biến mất sau hậu trường, Hạng Tư Thành sờ lên nơi bị cô hôn qua, không khỏi cười khổ, anh vừa rồi là được tỏ tình sao?

Có điều, bọn họ đều biết rằng, bọn họ chỉ là người qua đường trong cuộc đời của nhau, Hạng Tư Thành nhớ đến bệnh tình của Vân Yên Nhi nên cũng không ở lại lâu, nhờ bạn học của Đào Thiến Thiến nói với cô lời tạm biệt, một mình rời đi.

Sân bay thành phố Thiên Hải, vừa xuống máy bay, một giọng nói quen thuộc khiến anh run lên!

“Bố!”

Một bóng dáng màu đỏ vội vàng chạy tới, Hạng Tư Thành vô thức ôm lấy, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang ôm trong lòng, đôi mắt lấp lánh xinh đẹp, đầu nhỏ cọ cọ, giọng điệu mềm mại cùng lưu luyến: “Bố, Yên Nhi rất nhớ bố!”

Lúc này, Hạng Tư Thành thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng bỗng chốc vơi đi, trên gương mặt kiên nghị cũng lộ ra một chút mệt mỏi, anh ôm chặt lấy Vân Yên Nhi: “Yên Nhi, bố cũng rất nhớ con!”

Cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay, anh mới biết, sinh mệnh nhỏ bé này quan trọng đến nhường nào đối với anh!

Sau khi thân mật với Yên Nhi một lát, Hạng Tư Thành nhướng mắt nhìn bóng dáng màu trắng cách đó không xa, trong mắt anh hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Nắm tay con gái, chầm chậm đi về phía Vân Tịnh Nhã, trên mặt Hạng Tư Thành hiện lên vẻ hối lỗi: “Nhã Nhã, xin lỗi em, anh ……”

Bỗng nhiên, Vân Tịnh Nhã ôm lấy Hạng Tư Thành, viền mắt đỏ lên!

“Không cần nói xin lỗi, Yên Nhi hôn mê, những ngày anh không ở đây, em mới biết, hai người quan trọng với em đến nhường nào!”

“Tư Thành! Em đã không còn người thân nữa rồi!”

“Anh và Yên Nhi chính là chỗ dựa duy nhất của em!”

“Em thật sự rất sợ hãi, không có hai người, bầu trời của em sẽ sụp đổ!”

Dù Vân Tịnh Nhã có mạnh mẽ đến đâu, cô cũng chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ cần được yêu thương, quan tâm, chăm sóc!

Hạng Tư Thành ôm lại Vân Tịnh Nhã: “Nhã Nhã, xin lỗi em, bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, những chuyện đã qua của anh tạm thời không thể nói cho em, nhưng xin em hãy tin anh, có anh ở đây, nhất định không để em và con chịu một chút thiệt thòi!”

Vân Tịnh Nhã lắc đầu: “Anh nói hay không nói em cũng không để ý, chỉ cần gia đình chúng ta ở bên nhau là em mãn nguyện rồi!”

Khoé miệng Hạng Tư Thành nhếch lên, sau sự việc lần này, quan hệ gia đình bọn họ rõ ràng đã được cải thiện.

Về đến nhà, nhìn không gian quen thuộc, Hạng Tư Thành đột nhiên nói: “Đúng rồi, thầy Đào đâu?”

“Chữa khỏi cho Yên Nhi là thầy Đào đi ngay, em cũng không giữ thầy ấy lại, nói ra thì chúng ta vẫn chưa cảm ơn thầy ấy đâu!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.