Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn

Chương 27: Chương 27




Sửng sốt Trần quản gia vốn là một người làm việc nghiêm túc nghe thấy Đường Học Khiêm hỏi như thế, cũng nhịn không được bị một trận bất ngờ.

Bà ngẩng đầu, thấy một Đường Học Khiêm xa lạ.

Ánh mặt trời chiếu rõ nét từng những đường cong trên gương mặt của hắn, hắn ngồi trên bờ nương, hơi nhếch môi, mỏng manh cùng yên tĩnh không biết tại sao hiển hiện rõ nét trong đôi mắt của hắn.

Hắn hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lẽo hờ hững ngày thường, cự tuyệt mọi người từ tiếp cận từ ngoài ngàn dặm. Hắn lúc này giống một người thanh niên thực sự bình thường, cũng cảm thấy kinh hoảng cùng luống cuống. Trên thế giới này, rốt cuộc xuất hiện một người, làm cho lý trí cùng cảm tình của hắn tất cả đều rối loạn.

Thím Trần ôn hòa hỏi: “Cậu thực sự để ý chuyện của Hoắc thiếu gia cùng Ngữ Thần tiểu thư?”

“Thím không nên hiểu lầm, con không phải muốn thám thính chuyện riêng của bọn họ.” Đường Học Khiêm khó khăn tìm từ, lĩnh vực này đối với hắn mà nói hoàn toàn xa lạ, mỗi một bước của hắn đều cẩn thận vạn phần: “Con chỉ muốn biết, nếu năm đó con không xuất hiện, nếu Ngữ Thần từ đầu tới cuối đều cùng một chỗ với Hoắc Vũ Thần, như vậy cô ấy có phải không khổ sở như bây giờ... Có phải sẽ rất hạnh phúc hay không...?”

Hắn muốn đem nàng giữ ở bên người, cũng không dám lại bẻ gẫy hạnh phúc của nàng.

Hắn rõ ràng nhớ rõ hình ảnh tối hôm đó nhìn thấy, đầy trời mưa bụi từ trên trời giáng xuống, Hoắc Vũ Thần ôm thật chặt Kiều Ngữ Thần, ô trong tay rơi xuống ở một bên, khi nàng ở trong lòng hắn run run, tràn đầy khổ sở cùng đau đớn, giọt mưa dừng ở trên mặt hắn, chậm rãi theo khóe mắt trượt xuống, hắn có loại cảm giác đó là những giọt nước mắt có lỗi. Hoắc Vũ Thần đem nàng ôm chặt, ở bên tai nàng ôn nhu nói nhỏ, giống một người chồng dịu dàng, bao dung tất cả đau lòng cùng tổn thương của nàng.

Vẫn đi theo phía sau Kiều Ngữ Thần, Đường Học Khiêm tại một khắc kia cắn chặt môi dưới, gần như nếm thấy hương vị máu. Mưa to tầm tã rơi xuống, thấm ướt toàn thân hắn, hắn thối lui đến một góc không người thấy, lẳng lặng nhìn bọn họ ôm nhau.

Thương thế của nàng, là hắn cấp. Cho nên hiện tại, hắn chỉ có thể đứng ở một góc rất xa, trơ mắt nhìn nàng bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực.

Lông mi thật dài buông xuống, thanh âm của Đường Học Khiêm tràn đầy đau đớn: “Tôi không biết, tôi như thế này... Đến tột cùng có còn tư cách ôm chặt nàng hay không…”

**** **** ****

“Đường thiếu gia, tôi không biết giữa các người xảy ra vấn đề gì.” Trần quản gia xoa vai hắn, ánh mắt hiền lành: “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, ở trước mặt cậu, Ngữ Thần có thể quên nỗi đau mà mẹ của cô ấy để lại, bởi vì cậu mới chính là hi vọng của cô ấy, cậu có một lực hấp dẫn khiến cô ấy nhịn không được muốn tựa vào, Ngữ Thần từng nói qua, cô ấy hoàn toàn không biết diện mạo chân chính bên trong của cậu là thế nào, cậu cho cô ấy một thế giới mới, làm cô ấy tin tưởng có thể tựa vào. Mà Hoắc thiếu gia làm không được điểm này, hoàn cảnh của Hoắc thiếu gia cùng tiểu thư giống nhau, cùng gặp một nỗi đau giống nhau. Ngữ Thần ở trước mặt cậu ấy sẽ không bao giờ quên những nỗi đau đã từng trải qua, bọn họ cho nhau an ủi, nhưng tình cảm này hoàn toàn không thể biến thành tình yêu, cô ấy có thể đối xử tốt với cậu ấy, bởi vì niềm đau trong tâm cậu ấy cô ấy đã từng trải qua, nhưng đồng thời, cô ấy không thể yêu người giống cô ấy như thế.”

Đối với chuyện tình cảm là xuyên thấu qua một người nhìn đến một thế giới khác của bản thân mà bình thường không thể nhìn thấy, Đường Học Khiêm người đàn ông độc đáo này, cảm giác thần bí cùng sắc thái thiên biến vạn hóa làm cho Kiều Ngữ Thần bị thuyết phục, vết thương kia từ những ánh hào quang của hắn gây tổn hại nàng đã tiêu tán hết.

Mà bây giờ, hắn cho nàng vết thương mới, điều hắn phải làm chính là phải để cho nàng cười rộ lên một lần nữa.

Nàng có thể không cần hắn, nhưng hắn tuyệt đối không thể không có nàng.

Đường Học Khiêm rốt cuộc nở nụ cười, lần này hắn rốt cuộc đã biết nên làm như thế nào, tự tin toàn bộ đã trở lại. Khi ánh mặt trời ngắm nhìn cái cằm tinh xảo của hắn, tất cả hào quang đều hội tụ ở trên mặt hắn, ánh sáng loá mắt trước nay chưa từng có.

“Cám ơn thím đã nói cho con biết những chuyện này.” Hắn đứng lên, cúi người chào thật sâu: “Con sẽ không bao giờ buông cô ấy ra, từ nay về sau, con sẽ mang hạnh phúc đến cho cô ấy.”

**** **** ****

Đoạn quảng cáo hợp tác với YC rốt cuộc đã đến giai đoạn chấm dứt, thân là lão bản Hoắc Vũ Thần mời tất cả các nhân viên công tác ở quán bar cuồng hoan cả đêm, Kiều Ngữ Thần không uống rượu, nhưng thân là nữ nhân vật chính của đoạn quảng cáo vẫn bị mọi người mời vài ly, thế cho nên trên đường về nhà Kiều Ngữ Thần không thể không bị Hoắc Vũ Thần nắm tay dẫn đi, bước chân mới không phiêu du tìm không ra đường.

Kiều Ngữ Thần người này có một ưu điểm, rượu phẩm (tính cách, nhân phẩm sau khi uống rượu) tốt lắm, uống rượu say cũng chỉ ngủ, tuyệt đối sẽ không điên.

Hoắc Vũ Thần nắm tay nàng, nhìn nàng một cái lại một cái gục gặc, nhịn không được cười: “Em uống rượu say cũng sẽ không muốn nói chuyện sao?”

“Không muốn.” Kiều Ngữ Thần thật biết điều lắc đầu: “Em muốn ngủ.”

Hoắc Vũ Thần ghé mắt xem nàng, lời nói đầy ẩn ý: “Kiều Ngữ Thần, em có biết một người phụ nữ nói với một người đàn ông là muốn ngủ sẽ khiến cho người kia hiểu lầm hay không?”

Kiều Ngữ Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên tựa vào đầu vai hắn, giọng điệu mềm mại: “Vũ Thần, anh đối với em thật tốt…”

Hoắc Vũ Thần bật cười: “Anh đối tốt với em như thế nào?”

Kiều Ngữ Thần dán sát vào gò má của hắn nhìn hắn cười: “Vũ Thần, anh chưa bao giờ khi dễ em.”

“Đồ ngốc.” Hắn đẩy đầu nàng một chút, “Em tốt như vậy, không có ai muốn khi dễ em.”

“Có a.” Kiều Ngữ Thần tựa vào trên vai hắn, thanh âm mềm mại kỳ lạ: “…Anh ấy sẽ khi dễ em a.”

Hoắc Vũ Thần chậm rãi đi tới bước chân dừng dừng, bỗng nhiên dâng lên đau lòng mãnh liệt, vì thế nhịn không được nắm chặt tay nàng. Kiều Ngữ Thần nhíu mày, không thoải mái oán giận: “Vũ Thần, anh làm em đau.”

Hoắc Vũ Thần không nói lời nào, buông tay nàng ra, chặn ngang đem nàng ôm vào trong lòng.

Kiều Ngữ Thần bất động, nàng dán tại lồng ngực của hắn, nghe thấy tim đập của hắn. Kiều Ngữ Thần nhắm mắt, ghé vào bộ ngực hắn mơ hồ không rõ mở miệng: “Vũ Thần…”

Bỗng nhiên ánh sáng chói mắt bắn lại đây, bao phủ thân mình hai người, Hoắc Vũ Thần lập tức phản xạ có điều kiện đem nàng ôm sát. Kiều Ngữ Thần không thoải mái vùng vẫy trong lòng Hoắc Vũ Thần, choáng váng chóng mặt xoay người, nhất thời tỉnh rượu.

Một chiếc xe thể thao màu tím bạc quen thuộc đứng ở trước cửa khách sạn, một bóng người quen thuộc từ trên xe đua đi xuống, xoay người đóng cửa xe, từng bước một hướng nàng đi tới.

**** **** ****

Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên cảm thấy một trận sợ hãi.

Đường Học Khiêm.

Tên này đối với nàng mà nói quá mức phức tạp, từ khi nàng gặp được hắn, tất cả mọi thứ của nàng đều bị hắn khống chế. Thân thể cùng tâm, toàn bộ phản bội nàng. Hắn đối với nàng mà nói thần bí đến gần như yêu dị, hắn luôn có các loại phương pháp làm cho nàng tước vũ khí đầu hàng.

Kiều Ngữ Thần theo bản năng muốn chạy trốn, lại bị hắn nhanh hơn kéo tay. Đường Học Khiêm dùng sức một cái, kéo nàng vào lòng.

Kiều Ngữ Thần chấn động kinh hoàng, ở trong lòng hắn giằng co: “Buông ——!”

“Anh yêu em.”

Hắn không e dè Hoắc Vũ Thần ở đó, một lời thề bỗng nhiên phá không mà ra, ngay tại bóng đêm dày đặc âm u như thế này, hắn đem một Đường Học Khiêm chân chính đầy đủ phơi bày ra, mở ra ở trước mặt nàng cho nàng xem.

“Anh biết, con người của anh rất bẩn, nhưng là….” Hắn đem nàng ấn hướng ngực, nơi vị trí trái tim: “Chỗ này của anh là sạch sẽ, mặc kệ em muốn hay không, anh đều mang nó cho em. Giẫm lên nó, trả thù nó, hoặc là hủy diệt nó, tùy em xử trí. Mà anh, vẫn luôn chờ em, chờ một ngày em sẽ trở về nhà.”

Tim chỉ có một, hắn cả đời chỉ cấp một lần. Hiện tại, hắn rốt cuộc đánh cuộc tất cả những gì hắn có, quỳ xuống chỉ vì cầu sự tha thứ của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.