Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn

Chương 36: Chương 36




Say công tử (2)

Từ những ngày đầu tiên vừa mới bắt đầu, từ cũ đón người mới đến. Trong vòng một năm thời khắc quan trọng nhất đã đến.

Thân phận Đường Học Khiêm đặc biệt, tập đoàn tài chính Đường Viễn cùng khách hàng lớn, các công ty cung cấp lớn, các khách hàng quan trọng hợp tác, chính phủ…. Những người phàm là có làm ăn liên quan trong giới kinh doanh, đều phải dựa vào hắn ra mặt chuẩn bị. Lúc bận nhất, Đường Học Khiêm giống như diễn viên được ăn khách nhất mỗi một ngày đều phải bay đến vài nước trên thế giới.

Kiều Ngữ Thần cũng bề bộn nhiều việc, vội vàng đi theo giúp cha mình đến tham dự các loại trường hợp giao tiếp.

Vì thế Đường Học Khiêm buồn bực không thôi: Kiều Ngữ Thần, em theo giúp cha em, chồng em làm sao bây giờ?

Từ chuyện lần động tình không may mắn xảy ra ở văn phòng. Kiều Ngữ Thần đã muốn sợ hắn. Vừa vặn lúc này, cha của nàng lại nhớ nhung đứa con gái bảo bối, nên một cú điện thoại được gọi đến đã làm tâm địa Kiều Ngữ Thần mềm nhũn, hiếu tâm lập tức bị gợi lên tràn đầy, thừa dịp Đường Học Khiêm ra ngoại quốc đàm phán liền từ nhà chồng trực tiếp về nhà bên cạnh cha mình.

Đường Học Khiêm về nhà, lúc đêm khuya, gối đầu một mình khó ngủ.

Hắn biết da mặt Kiều Ngữ Thần mỏng, hắn không ngại, ngược lại cảm thấy thực đáng yêu. Nhưng là, mỏng đến ảnh hưởng cuộc sống vợ chồng, thì không được!

Đường Học Khiêm nghiêng người cầm lấy tấm ảnh chụp kết hôn của hai người ở đầu giường, ngón tay thon dài lướt qua hình ảnh nàng trong khung mặc bộ áo cưới màu trắng, trong lòng mềm nhũn. Xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, người đàn ông nở nụ cười, ba phần nghiền ngẫm, bảy phần sủng ái.

Kiều Ngữ Thần, em nói anh trưởng thành trở nên xinh đẹp em cũng đâu chỉ là một bình hoa? Đường Học Khiêm nhìn nàng trong bức ảnh, đôi môi không tự chủ hơi hơi nhếch lên: Có lẽ hắn nên nhanh chóng nghĩ biện pháp để cho nàng biết, chồng của nàng tuyệt đối không dễ bị quên lãng như thế đâu.

Kiều Ngữ Thần trốn tránh tất cả mọi xã giao có mặt Đường Học Khiêm, nhưng không thể trốn buổi tiệc rượu hàng năm của tập đoàn tài chính Đường Viễn.

Mỗi năm một lần, Tập đoàn Đường Viễn có mở một buổi dạ tiệc, là lời cảm ơn của toàn bộ nhân viên cấp cao của Đường Viễn đối cới công nhân viên của công ty. Bản thân là người lãnh đạo công ty, Đường Học Khiêm hiển nhiên hiểu được lợi dụng các loại cơ hội mượn sức lòng người như thế nào, hắn có đoàn đội của hắn, đây là lợi thế quan trọng để hắn có dũng khí dấn thân vào các cuộc chinh phục thử thách công ty lực hướng tâm, là trụ cột của tất cả mọi thành công. Đoàn đội của hắn vô cùng tín nhiệm hắn, thuộc hạ của hắn đối với hắn trung thành không hai, đây là lợi thế quan trọng nhất để hắn có thể sống yên ổn trong chiến trường kinh doanh ngập mùi thuốc súng này.

Kiều Ngữ Thần hiểu được tầm quan trọng trong đó, cho nên dù như thế nào vạn lần trong những trường như thế này không bao giờ đùa giỡn hay sơ suất. Vào ngày hôm đó nàng chủ động trở lại bên cạnh Đường Học Khiêm, ở ngôi biệt thự nhỏ đã chuẩn bị sẵn lễ phục dạ hội, trang điểm tinh xảo, một lúc sau nàng để tài xế chở nàng đến dưới lầu của tổng bộ Đường Viễn.

Thời gian bất tri bất giác chỉ đúng năm giờ, tổng giám đốc trẻ tuổi Đường Viễn cùng ban quản lí cao cấp của Đường Viễn đúng giờ từ cao ốc tổng bộ đi ra. Đường Học Khiêm lúc này vẫn chưa thoát khỏi trạng thái tập trung trong công việc chậm rãi bước đến, phía sau có hai ba vị quản lí cấp cao vẫn đang cung kính báo cáo gì đó, thần sắc Đường Học Khiêm bình tĩnh, môi mỏng mím chặt lại, thỉnh thoảng mở miệng hỏi vài câu.

Bỗng nhiên, đôi mắt người đàn ông khẽ lướt qua, dư quang khóe mắt bỗng tập trung vào hình bóng của một người phụ nữ đang đứng gần đó. Một giây sau, người đàn ông tuấn mỹ vội đưa tay làm một tư thế ra hiệu im lặng, “Suỵt….. Không cần nói nữa.”

“Tổng giám đốc?” Các nhân viên cấp cao ở phía sau nghi hoặc khó hiểu.

Hắn không nói lời nào, chính là biểu tình khoảnh khắc mềm mại, những đường cong trên mặt vốn dĩ căng thẳng đột nhiên thả lỏng.

Theo tầm mắt của hắn nhìn qua, mọi người nhất thời hiểu rõ.

Bộ lễ phục dạ hội màu lam nhạt hiệu Chanel, Karl Lagerfeld thiết kế cá tính ở trên người Kiều Ngữ Thần lại có thể thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn: Thanh tao, nhã nhặn giản lược, tuyệt đẹp, phong phạm cổ điển cùng hiện đại hòa lẫn vào nhau làm nổi bật. Trong tay nàng mang theo túi xách vô cùng tinh xảo khéo léo, im lặng đứng ở bên cạnh xe chờ hắn xuất hiện. Cả người tay nàng trầm tĩnh như nước, ôn nhuận như ngọc, có nàng ở cạnh bên, toàn bộ khu thành thị náo nhiệt bỗng chốc như bị đẩy lùi về phía sau, nơi nàng đứng bỗng dưng trở nên đẹp nổi bật tuyệt vời.

Tuyệt đại có giai nhân, nhất chú ý khuynh nhân thành, lại chú ý khuynh nhân quốc.

Người đàn ông cười nhẹ nhàng, thình lình bỗng nhiên từ phía sau lưng ôm chặt lấy eo của nàng, thanh âm say mê ở bên tai của nàng than nhẹ.

“Bình sinh sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, liền hại tương tư….”

Nguyên triều Từ lại tư ‘Chiết quế lệnh’.

Hắn như thế này này, Kiều Ngữ Thần không có sức chống cự nhất. Thì ra, nàng nhanh trí định đưa đẩy sang đề tài hắn không am hiểu phong nhã văn thơ, không hiểu tình thơ ý hoạ, sau lại nàng mới phát hiện: hắn biết, không chỉ có biết, còn là một trong những cao thủ. Trước kia hắn là thâm tàng bất lộ, vốn dĩ không động tâm nên hắn không thèm xuất đầu lộ diện, hoặc chơi đùa với loại không gợi nổi sự hứng thú của hắn, nay hắn động tâm, vì thế một mảnh ái mộ chỉ vì nàng.

Bị hắn ôm lấy eo, Kiều Ngữ Thần không có biện pháp xoay người, chỉ có thể đỏ mặt nhắc nhở hắn: “Người của anh đang nhìn…”

Đường Học Khiêm hơi hơi quay đầu, tầm mắt đảo qua, ánh mắt sắc bén, các vị nhân viên cấp cao của Đường Viễn lập tức ngừng nụ cười trên mặt, đều thông minh đều tự thối lui.

Đường Học Khiêm rất hài lòng thuộc hạ của hắn thức thời như thế, xoay người nhốt Kiều Ngữ Thần lại nhẹ giọng hỏi: “Em là theo anh trở về?”

“Bằng không anh cho là sao?” Nàng sẽ không nói đùa, nàng cũng không nói dối, thành thực là một trong những nguyên nhân làm cho hắn say đắm càng sâu.

Đường Học Khiêm cười ôm chặt nàng, khi hé môi đó là lời ngon tiếng ngọt: “Thiên nhai nơi xa có cùng thì chỉ có tương tư vô tận…”

Người đàn ông này thật đúng là….

Kiều Ngữ Thần đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý khi cùng hắn cùng một chỗ sẽ mất mặt bất cứ lúc nào, nàng xem như đã hiểu rõ rồi: Đùa bỡn thi từ ca phú đối với hắn mà nói dễ dàng tựa như chơi cổ phiếu, chỉ cần hắn muốn, mọi lúc có thể dùng lời tâm tình lừa người chết không đền mạng….

Kiều Ngữ Thần cúi đầu đếm những lát gạch trên nền: Nhưng cố tình, nàng thật đúng là vô cùng thích bộ dáng này của hắn, ô….

**** **** ****

Tiệc rượu cuối năm của Đường Viễn vô cùng đồ sộ, hoa lệ, long trọng.

Đường Học Khiêm đại biểu là nhà tư sản lên đài phát biểu, khí thế kia, tư thái kia, thực sự làm cho mỗi người thần hồn điên đảo một phen.

Phát biểu, này đó chỉ là hình thức, trọng điểm đêm nay, là uống rượu! Mọi người Đường Viễn xoa tay, một năm một lần cơ hội đùa giỡn tiêu diệt lão bản, sao có thể buông tha chứ!

Nhưng là trải qua kinh nghiệm mấy năm nay, mọi người Đường Viễn cũng coi như đã nhìn ra, mục tiêu tấn công trực tiếp đối với Đường Học Khiêm, khả năng thành công không lớn. Đường Học Khiêm người này, từ nhỏ đã chu toàn ở trong vòng giao tế, trình độ đánh Thái Cực trong tiệc rượu có thể nói là đệ nhất, một ly rượu rõ ràng là hướng hắn kính đến, bị hắn hòa với hòa với không hiểu liền qua tay rồi, cho nên chiến tích năm rồi cho tới bây giờ đều là hắn một đối với n người. Đơn thương độc mã đối đầu với thật nhiều người…..

Điều này thực sự khơi dậy sự hào hùng từ quảng đại nhân dân quần chúng cùng chung mối thù nhất trí đối địch!

Nói mọi người của Đường Viễn thực khôn khéo, dưới sự ảnh hưởng của Đường Học Khiêm mấy năm nay, tất cả đều luyện được một bộ thủ đoạn khôn khéo đưa đẩy. Thí dụ như hiện tại đi, tất cả mọi người đã nhìn ra: Đường Học Khiêm người này không có nhược điểm, nhưng là người ở bên cạnh hắn làm cho hắn có nhược điểm.

Kiều Ngữ Thần chính là nhược điểm của hắn: Kiều Ngữ Thần sẽ không uống rượu, da mặt mỏng, lại không biết cách cự tuyệt.

Đối với nàng, Đường Học Khiêm lại hiểu biết hơn ai hết. Khi Kiều Ngữ Thần uống rượu say cùng những người khác bất đồng, thể chất của nàng quyết định sau khi nàng say rượu sẽ không phun, tất cả men say đều ẩn ở trong người, ở bề ngoài nhìn nàng thật biết điều như vậy, uống rượu say chỉ biết ngủ, kỳ thật loại thể chất này lại vô cùng tổn hại đến sức khỏe, cứ tích lũy ở trong cơ thể không tiêu tán đi, mỗi lần uống rượu sẽ làm nàng khó chịu không thôi.

Đường Học Khiêm lại vô cùng không muốn nàng chịu khổ như thế.

Vì thế, ly rượu trước mặt mọi người nhất trí hướng về phía Kiều Ngữ Thần thì không có ngoại lệ, đều bị Đường thiếu gia của chúng ta đỡ lấy.

Đến một ly uống một chén, cho dù là thương tổn thân thể như thế nào cũng không sao, Đường Học Khiêm rất rõ ràng, mục tiêu của bọn người kia là hắn, không thể trêu đùa hắn được mọi người sẽ quay sang tấn công Kiều Ngữ Thần. Đường Học Khiêm cuối cùng cũng đã hiểu thông suốt câu mà người xưa thường hay nói: “Nhất khổ sở mỹ nhân quan.” (Ải mỹ nhân thật khó qua)

Sự thật chứng minh lực lượng tập thể là vô cùng mạnh mẽ, Đường Học Khiêm dù có tửu lượng ngàn chén không say, cũng ngăn không được quần chúng nhân dân một vòng, một vòng lại một vòng luân phiên oanh tạc, những chuyện thế này, thông minh tài trí của Đường Học Khiêm không dùng được, lấy một địch chúng sau, rốt cuộc không hề nghi ngờ, say.

Chung Minh Hiên lái xe đưa hắn và Kiều Ngữ Thần về nhà, đem hắn dìu vào nhà xong, anh bạn họ Chung rất là cảm khái nói: “Tôi quen biết cậu ta lâu như vậy, cũng không gặp qua cậu ta say….”

Một câu nói làm cho Kiều Ngữ Thần vốn dĩ đang cảm thấy tội lỗi mười phần bỗng chốc từ tận tâm can cảm thấy nghiệp chướng càng thêm nặng nề.

“Tiểu Kiều, hảo hảo chiếu cố hắn.”

“Vâng, anh cũng lái xe cẩn thận.”

Minh Hiên sau khi khai báo vài câu liền lái xe về nhà.

**** **** ****

Đường Học Khiêm trong ngày thường làm cho người ta cảm giác hơi gầy, nhưng dù mảnh mai thế nào cũng thủy chung là người đàn ông hàng thật giá thật, sức nặng chừng trăm cân toàn bộ đặt ở trên người Kiều Ngữ Thần, gánh nặng này vẫn là rất nặng….

Kiều Ngữ Thần luống cuống tay chân đem hắn đặt ở trên sô pha phòng khách, mệt mỏi thở hổn hển vù vù, không tự giác nhìn hắn nằm trên ghế sa lon.

Nói thật, hắn thật sự rất được.

Gương mặt với những đường cong rõ ràng, rất cảm động. Khi uống rượu say hắn không có khí thế bức nhân trong ngày thường, cả người an ổn bình tĩnh, làm cho người ta kìm lòng không đậu muốn ôm lấy.

Nhìn nhìn, Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên đầu đầy mồ hôi, không phải không thừa nhận Đường Học Khiêm người đàn ông này thật là có năng lực: Khi thanh tỉnh thẳng tắp đứng lên chính là một chữ ‘suất’ (đẹp), khi uống rượu say nằm úp sấp mềm nhũn chính là một chữ ‘dụ hoặc’ cái gọi là ‘hồng nhan chết người không đền mạng’, lấy vẻ tuấn tú hơn người này của hắn, nếu là thân phận con gái, không biết sẽ gây ra bao nhiêu vấn đề cho xã hội a……

….. Nhưng mà cho dù là thân nam nhi, vấn đề xã hội gặp phải hắn cũng không thiếu =___=|||||

Nếu không phải người đàn ông này xử sự đưa đẩy khéo léo, lấy thái độ sinh hoạt cá nhân của hắn vừa qua mà nói, nhất định sẽ luôn đứng đầu các trang bìa của các tờ tạp chí bát quái.

Kiều Ngữ Thần nhìn hắn trong chốc lát, rốt cuộc thu hồi thần trí trở về.

“Anh ngủ một lát, em đi pha trà tỉnh rượu cho anh uống.”

Vừa định rời đi, lại đột nhiên bị hắn bắt được tay. “Ách???” Kiều Ngữ Thần không rõ cho nên, vừa định mở miệng hỏi, cũng đã bị hắn dùng lực lôi kéo, kéo xuống trở lại.

Kiều Ngữ Thần thét lớn một tiếng, thình lình xảy ra trời đất quay cuồng làm nàng mất thăng bằng, trợn mắt, chỉ thấy khuôn mặt điên đảo chúng sinh kia đã dán tại trước mặt mình.

Trong mắt của hắn không có tiêu điểm, tác dụng của rượu làm cho cả người hắn nhìn qua càng thêm gợi cảm mờ mịt.

“Ngữ Thần…” Hắn kêu nàng, thanh âm mị hoặc: “Anh rất nhớ em…”

Một người người đàn ông, một người đàn ông uống rượu say, một người đàn ông tuấn tú uống rượu say.

Trong đầu Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt. Nàng có dự cảm, buổi tối này, nàng nhất định sẽ không qua….

**** **** ****

“…. Học Khiêm?”

Nàng cẩn thận phụ giúp hắn, không nghe hắn trả lời, Kiều Ngữ Thần thở ra một hơi, may mắn, may mắn, hắn say.

Con người a, chính là không nên lơi lỏng cảnh giác, Kiều Ngữ Thần vừa định đứng dậy, bỗng nhiên bị người mạnh đè bả vai xuống.

Đường Học Khiêm trong ngày thường rất có tự chủ, tuyệt sẽ không giống một vị thiếu gia hay công tử tính tình lung tung bừa bãi, nhưng giờ phút này, hắn uống rượu say rất không thoải mái, cả người như lọt vào trong sương mù bay tới thổi đi, Đường Học Khiêm không thường say, cho nên một khi say thì đương nhiên là chuyện không tầm thường, tính tình thiếu gia nổi dậy, chuyện gì đều làm ra được.

Đương nhiên, Đường Học Khiêm dù saocũng là Đường Học Khiêm, cho dù say như thế nào cũng sẽ không giống người thường khóc rống thắt cổ kêu hô ‘Lão tử còn muốn uống....uố...ng!’ như vậy, hắn sẽ phát tiết như thế nào đây? Đáp án chính là: Hắn thích văn nghệ—

“Ngữ Thần, nhảy với anh một bản….”

Lời còn chưa dứt, ngón tay thon dài của người đàn ông đè xuống cái nút âm hưởng bên cạnh, ‘Oanh’ một tiếng, vũ khúc Latin mãnh liệt thổi quét toàn bộ không gian.

Kiều Ngữ Thần toàn thân đều chấn động mãnh liệt lên. Người khác khiêu vũ nàng không sợ, nhưng là Đường Học Khiêm khiêu vũ đó là một khái niệm quan trọng không thể quên được! Nàng được chứng kiến một lần, sau đó không bao giờ muốn nếm thử lần thứ hai nữa, nàng vốn là tụt huyết áp, thật sự không có nhiều tâm huyết có thể bồi hắn điên.

“Học Khiêm, anh say rồi, về phòng ngủ ——”

Loại lời nói lừa tiểu hài tử này đối với Đường Học Khiêm mà nói tựa như gió nhẹ thổi qua... Không có chút tác dụng nào…

Người đàn ông một phen kéo nàng, ôm eo của nàng nhảy vào tiết tấu.

Dàn âm hưởng của biệt thự này thuộc loại cao cấp nhất, ba trăm sáu mươi độ xung quanh phòng toàn bộ là âm thanh sống động vũ điệu Latin độc đáo kia dày đặc tiết tấu gợi cảm, mỗi một nhịp đêịu làm người ta rung động tinh thần, giống như thấm sâu vào tận đáy tâm hồn.

Khi Đường Học Khiêm thanh tỉnh nhảy lên điệu Latin cũng đủ mê hoặc lòng người, nay hắn say, lại không chỗ nào cố kỵ. Cả người hắn mềm mại lạ thường, Kiều Ngữ Thần vẫn nhớ cái loại cảm giác kỳ lạ này, cái loại cảm xúc đẹp mê hồn này chỉ có hắn mới có thể diễn tả được.

“Em rất cứng nhắc.” Hắn cúi xuống thì thầm bên tai nàng, thanh âm khàn khàn: “Thả lỏng thân thể của em, anh sẽ dẫn dắt em….”

Kiều Ngữ Thần rất muốn nói: Ta là đứa nhỏ trong sạch a T_T…

Một giây sau, Kiều Ngữ Thần chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, cúi đầu vừa thấy, thiếu chút nữa la hoảng lên: “Anh, anh cởi quần áo của em làm gì!”

Người đàn ông nở nụ cười, vung tay ném chiếc áo khoác nhỏ trên bộ lễ phục của nàng xuống đáp hai chữ: “Vướng bận.”

Lễ phục dạ hội trên người Kiều Ngữ Thần chưa kịp đổi, nay bị hắn cởi bỏ áo khoác, chỉ có bộ lễ phục khêu gợi ngang ngực, hai dây áo mỏng manh nguy nguy hiểm hiểm bị hắn đùa bỡn ở trong tay, tùy thời có thể bị hắn cởi ra. Đường Học Khiêm cũng không ép nàng, âm nhạc lại đột kích thì hắn thay đổi loại tư thế, cả người dán sát vào nàng nhảy.

Động tác phóng đãng không kềm chế được, biên độ khoa trương, tiết tấu mãnh liệt, phương thức phóng thích hắn thích nhất, kịch liệt chấn động giống như không có đường lui. Kiều Ngữ Thần nhìn hắn, giống như hắn đang ở trong mộng ảo, hình ảnh hắn cũng ánh đèn âm nhạc hòa lẫn vào nhau, ánh sáng cùng bóng tối đồng thời đem hắn kéo vào, thân thể hắn dấn tới bính tĩnh, réo rắt, bất động thanh sắc, mà quay người lại, là hắn có thể ở trong thế giới xinh đẹp của chính mình khiêu vũ. Đường Học Khiêm trong lúc này động cùng tĩnh hoàn toàn tương phản nhau.

Phức tạp, khắc sâu, biến ảo mọi cách, người nàng yêu, lại làm cho lòng người kinh hãi như thế.

m nhạc bỗng nhiên cấp tốc hạ xuống, âm phù liên tiếp chấn động đến mức cho đầu người choáng váng hoa mắt. Hắn theo tiết tấu âm nhạc dán sát trên thân thể của nàng trượt xuống, bước nhảy không giống với lần trước trước mặt người khác đơn giản, đầu ngón tay của hắn mang theo ý tứ hàm súc khiêu gợi. Một cái vung tay, đai an toàn trượt xuống, bộ ngực nàng cao ngất đứng thẳng bại lộ ở trước mặt hắn, nàng cuống quít đưa tay định che lại, lại bị hắn vươn tay đưa ra sau lưng, đồng thời vươn đầu lưỡi ở trước ngực của nàng nhẹ nhàng mút một cái, khiêu khích không nhẹ không nặng, tán tỉnh vừa đủ, cả người nàng chấn động, nơi cổ họng tràn ra thanh âm của ngọt ngào.

Hắn mang theo ý cười trượt xuống dưới, không buông tha bất kì điểm mẫn cảm nào trên người nàng, nàng chịu không nổi loại khiêu khích của hắn như thế này, thân thể bắt đầu nóng, vội vàng muốn kéo hắn đi, lại chỉ thấy cả người hắn vừa xoay nhẹ, linh hoạt chuyển tới phía sau nàng, nhẹ nhàng hôn lên đường cong uyển chuyển sau lưng nàng.

Kéo xuống lễ phục của nàng, ngón tay nhẹ nhàng kéo nội y của nàng, xương quai xanh hình con bướm xinh đẹp của nàng bại lộ ở trước mắt hắn. Ánh mắt khi Đường Học Khiêm trong thoáng chốc trở nên thâm trầm tối tăm, nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh xinh đẹp trước mắt, ở phía trên lưu lại dấu răng khắc sâu, như là cả đời dây dưa. Kiều Ngữ Thần ngẩng đầu lên, thở dồn dập.

Trong không gian mờ ảo, hắn mang nàng dần dần tiến sâu vào nhịp điệu thế giới âm nhạc, tiến vào lĩnh vực không biết.

Tay hơi dùng sức, hắn đem nàng áp lên vách tường màu trắng, xúc cảm lạnh lẽo cùng lửa nóng da thịt, đối lập rõ nét.

Hắn dán lên môi của nàng, trong mắt tinh quang lóe ra, lúc nói chuyện có hơi rượu thoáng qua, phả lên cổ nàng ấm áp, tựa như hôn như không.

“….Em đang sợ anh sao?”

Kiều Ngữ Thần nuốt nuốt nước miếng, “Không…” Nàng sợ chết rồi, sợ đến mức muốn nói dối….

Hắn cười rộ lên, tươi cười khiêu khích. Khiêu khích là không chỉ có thân thể của nàng, còn lòng của nàng.

Hắn bỗng nhiên ôm chặt lấy thân thể của nàng kéo về hướng chính mình, để cho nàng cảm nhận được bộ vị nguy hiểm, Kiều Ngữ Thần bị kinh hoảng: “Nơi này, không thể ——!”

Ngón tay của hắn thăm dò vào giữa hai chân đang khép chặt của nàng: “… Ưm? Vì sao không thể?”

“Ít nhất, ít nhất phải có giường!” Đây là trong phạm vi cơ bản nàng biết thưởng thức…

Hắn cười đến không thể ức chế, hôn môi của nàng: “Ở cùng với anh, cái gì cũng không cần.” Hắn mê hoặc nàng: “Ngữ Thần, ôm chặt anh.”

Muốn hắn khách khí đối với nàng ở phương diện này, như thế hoàn toàn là không có khả năng.

Kiều Ngữ Thần bị hắn âu yếm hai chân như nhũn ra, nếu không phải hắn ôm lấy thân thể của nàng, nàng đã sớm mềm nhũn té xuống.

Say hắn hoàn toàn không lý trí đáng nói, nàng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, bất cứ tư thế nào trên cơ thể nàng hắn đều trêu đùa qua, quầy bar có rượu, phòng bếp có mật cùng bơ, về phần phòng ngủ, còn có giường. Vì thế, từ phòng khách đến quầy bar, lại từ quầy bar đến phòng bếp, cuối cùng hắn đem nàng ôm vào phòng ngủ, Kiều Ngữ Thần bị hắn hành hạ đến hấp hối suy nghĩ: Khi tổng vệ sinh nhà chưa bao giờ thấy anh cẩn thận di chuyển khắp nhà như thế đâu…

**** **** ****

Ánh trăng rải rác len lỏi vào phòng ngủ, đồng hồ báo thức thời gian chỉ bốn giờ sáng, Kiều Ngữ Thần mệt mỏi ngủ thật say.

“… Ngữ Thần?”

Hắn gọi một tiếng, không có nửa điểm phản ứng, người đàn ông mở to mắt, chống tay tựa người dậy nửa nằm, men say hoàn toàn không có.

Rõ ràng, đã mở mang kiến thức cho nàng.

Bất quá loại trình độ này, mới đủ tính chất giáo dục rung động a. Đường Học Khiêm thực vui mừng mà nghĩ: Nếu tiếng sấm mưa to nhỏ một chút, sẽ không có tác dụng đối với việc dạy dỗ a.

Cái loại tư tưởng ‘phải có giường, có chăn, tắt đèn, khóa cửa mới có thể làm’ này không biết là ai dạy cho nàng, thật sự là nói hươu nói vượn, đắp kín mền tắt đèn khóa cửa, cũng không phải làm ăn trộm, tại sao phải lén lút như thế.

Đầu óc của anh bạn họ Đường cực kỳ chuyển động nhanh chóng: Lần sau, ở trên xe đua sẽ mang nàng làm một lần đi.

Thời gian trôi qua, theo Đường Học Khiêm uống rượu số lần càng ngày càng nhiều, Kiều Ngữ Thần cũng càng ngày càng gian nan, nhưng là, ánh mắt sắc bén của mọi người đã nhìn ra: Tư tưởng quan niệm của Kiều Ngữ Thần cùng độ dày da mặt tựa hồ là bị dần dần luyện ra…

Thí dụ như, trong thang máy khi bị người nào đó cưỡng hiếp cũng sẽ không phản kháng; Ở trong xe thể thao bị người nào đó âu yếm cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái; Về phần đang ở trong nhà, toàn bộ vòng quanh ba trăm sáu mươi đều không có vấn đề gì ảnh hưởng đến người nào đó…

Một lần nào đó, anh bạn Chung của chúng ta coi như thiện lương rốt cuộc không nhịn được, hướng một vị đồng học thảnh thơi hạnh phúc ở một bên hỏi: “Tớ nói, tiểu Kiều xem như đối với cậu khăng khăng một mực rồi, cậu còn muốn đem nàng dạy thành cái dạng gì?”

“À, cái này sao.” Đường tổng sờ vuốt cằm, trầm tư nói: “Đại khái là bệnh nghề nghiệp, cậu có biết chúng tôi chơi trò sáng lập đại học quốc gia, bình thường đều vừa dạy vừa thực hành không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.