Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 233: Chương 233: Vĩnh viễn là em (4)




“Có thật không?” Lãnh Ngạn lại ngồi dậy từ trên giường, vết thương vỡ ra, vết máu đỏ trên băng gạc tuyết trắng nhanh chóng mở rộng.

“Anh làm gì thế?!” Duy Nhất sợ hãi kêu lên, “Còn không nằm xuống! Chảy máu!”

Vui mừng của Lãnh Ngạn bất ngờ biến thành nghiêm túc, gằn từng chữ, “Nhiễm, Duy, Nhất, chuyện lớn như vậy cũng gạt anh? Có phải muốn ăn đòn không?”

Duy Nhất le lưỡi, cẩn thận rúc vào trong ngực anh, “Đây là trừng phạt anh, nếu anh còn có chuyện gạt em, em sẽ mang theo bé cưng của anh cao chạy xa bay, để cho anh cả đời không thấy được!”

“Em dám!” Anh mạnh mẽ uy hiếp, ánh mắt lại lưu luyến trên cánh môi màu hồng của cô, không khỏi cúi đầu hôn cô.

Hơi thở của anh mang theo luống cuống sau xa cách, nhiệt liệt gặp lại, như gió táp mưa rào, gió thổi không lọt, như muốn đền bù một tháng xa cách.

Cho đến khi hai gò má cô ửng đỏ, ưm nỉ non, mới lưu luyến buông cô ra, dán sát lên gò má cô cọ cọ, “Duy Nhất, Duy Nhất...”

Run run trong giọng nói trầm thấp khẽ chấn động lòng cô, cô ôm chặt hông anh, lại một lần nữa lệ ướt mi, “Lãnh Ngạn, anh gầy...”

Câu trả lời của anh lại là, “Duy Nhất, chúng ta kết hôn đi!”

Giờ khắc này, giống như cô đã đợi ngàn năm, mà cuối cùng khi nó đến, lại giống như trong mộng, cô kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt anh nhuộm lên một tầng sương mù, cô đột nhiên không thấy rõ bóng dáng của mình, lòng dạ rối bời, “Cái gì? Anh lặp lại lần nữa?”

Anh cười nhạt, vuốt ve tóc cô, “Bé ngốc, chúng ta kết hôn, gả cho anh, mặc dù đây là lời cầu hôn kém chất lượng nhất, nhưng mà, anh biết rõ em sẽ đáp ứng!”

Ngọt ngào tràn ngập lòng Duy Nhất, lại cong môi lên, “Ai nói, người nào đó đã từng hứa cho em một cầu hôn tuyệt vời? Em muốn!”

“Muốn cái gì?” Quỷ dị trong tròng mắt đen nhánh của anh chợt loét.

“Hả?” Cô bắt được ý nghĩ xấu xa thoáng qua, mắc cỡ đỏ bừng mặt.

Anh cười đến càn rỡ hơn, “Sắp làm mẹ, còn xấu hổ?”

Cô chép miệng, trừng anh, “Đứng đắn một chút, đừng dạy hư người chưa thành niên!”

Hình như ngày trước có ai đó đùa giỡn như vậy, nếu nói ban đầu “Người chưa thành niên” là Only, mà nay...”

Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm vào bụng cô cười, “Đây là dưỡng thai, nếu không phải sợ làm đau con, anh sẽ lập tức tự mình dạy dỗ!”

“Nói cái gì đó? Càng nói càng hăng hái!” Duy Nhất đỏ bừng mặt, một quyền đấm xuống ngực anh.

Lãnh Ngạn thuận thế ôm cô, bàn tay to đặt lên eo cô, thở dài, “Vẫn nhỏ như thế, một tay anh có thể giữ chặt, phải bao lâu mới lớn lên đây? Duy Nhất, trong khoảng thời gian này làm khổ em!”

Ngọt ngào bắt đầu tuôn ra từ trong ngực Duy Nhất, lẫn chút chua xót, “Không, khổ là anh.”

Hô hấp anh ấm áp, “Không, chỉ có anh hiểu rõ, em khổ hơn anh.” Người yêu nhất lại là người hận nhất, muốn hận mà vẫn còn yêu, muốn yêu lại càng hận hơn, cảm giác này, rất khổ!

Chỉ có anh mới biết, chỉ có anh hiểu cô.

Hai mắt Duy Nhất đẫm lệ, trong lòng dâng lên không biết là đau hay cảm động, chỉ hết lần này đến lần khác gọi tên anh, “Ngạn, Ngạn...”

Anh khẽ run lên, “Cuối cùng em chịu gọi anh là Ngạn rồi!”

“Bởi vì em hiểu, anh là Ngạn của em, Ngạn của một mình em, bất kỳ sự giống nhau nào, chỉ là trùng hợp.” cô dí dỏm cong môi lên.

Trong lòng anh rung động, lần nữa ngậm chặt môi cô, lần này cũng là dịu dàng, triền miên, thậm chí thoải mái nhàn nhã mà hưởng thụ, cô ngọt ngào thơm mát, cô mềm mại, cô nóng rực.

Nhanh chóng, áo len bị kéo lên trên ngực, ngón tay anh khiêu khích cô, cô thở dốc trong lòng bàn tay anh, rên rỉ nói lên cô muốn nhiều hơn...

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bệnh mở ra, gió lạnh thổi tới, nửa thân trần của Duy Nhất nhanh chóng dâng lên da gà, hoảng hốt làm rơi áo len, đỏ hết nửa bên mặt.

Quay đầu nhìn lại, là Tĩnh Lam cầm bó hoa đứng ở cửa, nụ cười đầy mặt.

Giống như cái gì cũng không nghe thấy cái gì cũng không nhìn thấy, cô cắm hoa vào trong bình, “Ngạn, nghe nói anh bị thương? Chuyện gì xảy ra?”

Chuyện truyền đi thật nhanh!

Lãnh Ngạn khẽ nhíu mày, “Cô tới làm gì?”

Cô chỉ thoáng thay đổi sắc mặt, lập tức cười nhẹ, “Cho dù là vợ trước, hay là bạn bè, hoặc là đồng nghiệp, em đều nên tới thăm anh!”

“Nếu thăm rồi thì đi đi!” Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Lãnh Ngạn không có chút nhiệt độ.

Tĩnh Lam cúi thấp đầu, nhẹ nhàng lên tiếng, “Đã không chào đón em như vậy, em đi! Sớm ngày khỏe lại!” Lúc gần đi, khóe mắt nhìn lướt qua Duy Nhất, trong lòng khổ sở, thật ra cô tới đã lâu, vẫn đứng ngoài cửa ra vào, nghe bên trong có giọng nói của Duy Nhất, sơ ý lơ là chính là anh và cô ta không khóa cửa, cô nghe rõ ràng, Duy Nhất mang thai...

Tĩnh Lam vừa đi, Duy Nhất rời khỏi lòng anh, đầu dụi dụi vào khuỷu tay anh, “Ngạn! Ngạn!” Vừa gọi vừa cười đùa.

Lãnh Ngạn cười khẽ, gõ nhẹ lên gáy cô, “Em gọi thay ai đây?”

Duy Nhất cong môi lên có thể treo bình dầu rồi, “Anh nghĩ nghe ai gọi, em gọi thay thôi!”

“Anh muốn nghe con trai chúng ta gọi cha! Nào, để anh nghe một chút!” Anh cúi người chăm chú lắng nghe.

Cô sợ đụng phải vết thương của anh, đỡ anh, “Bây giờ nào có động tĩnh!?”

“Có! Có!” Anh mừng rỡ vuốt bụng cô, “Anh nghe thấy có âm thanh ục ục.”

Duy Nhất trợn trắng mắt, “Làm ơn, đó là bụng đói của em kêu, bụng em đói lép xẹp rồi!”

Lãnh Ngạn cười ha ha, “Vậy còn không nhanh lên! Chúng ta đi ăn, đừng làm đói con trai anh!”

“Sao anh biết là con trai?” Duy Nhất không thỏa mãn, luôn nói con trai, chẳng lẽ anh không thích con gái sao? Lỡ là con gái thì làm thế nào?

“Mầm mống của anh đương nhiên anh biết!” Anh đáp như chuyện đương nhiên, nhảy xuống giường, đưa tay để cô mặc áo khoác cho anh, trên áo khoác có một lỗ súng bắn.

Duy Nhất vuốt ve lỗ súng, lại buồn bã, ôm hông anh: “Ngạn, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau, còn có con trai chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.