Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 141: Chương 141: Người Đàn Ông Của Cô, Chỉ Có Thể Là Một Mình Tôi




Có điều, trước gương mặt âm u của Lạc Dịch Bắc, cô không dám cười.

Tình huống này mà cười thật, Phương Trì Hạ rất rõ hậu quả sẽ như thế nào!

“Đại Bảo Bối là ai?” Lạc Dịch Bắc truy hỏi lần nữa.

Phương Trì Hạ mấp máy môi đỏ, định giải thích, nhưng mà, vừa nghĩ đến anh ở bên ngoài với cô gái khác nhiều hôm đến thế, nên lời nói đều nén lại vào trong.

Anh và cô, chỉ là ẩn hôn mà thôi.

Trước khi cưới đã đã nói là cô sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì của anh, anh cũng không có lý do gì can thiệp chuyện của cô.

Khép miệng, Phương Trì Hạ không trả lời.

Cô như vậy, khiến Lạc Dịch Bắc càng nổi giận hơn.

“Phương Trì Hạ, tôi nói với cô, cho dù là ẩn hôn, người đàn ông của cô cũng chỉ có thể là một mình tôi!” Bá đạo tuyên bố ở bên tai cô, giọng nói của anh, lạnh buốt như trong thế giới đầy băng tuyết, đột nhiên nổi gió lên, khiến người khác lạnh thấu xương.

Cả người anh đè lên cô, thậm chí tay bắt đầu kéo xé quần áo trên người của cô.

Loại chuyện này, hai người cũng không phải là lần đầu tiên làm nữa, Phương Trì Hạ vốn nên tỏ ra bình thường, nhưng mà, nghĩ đến anh nhiều ngày với cô gái khác ở bên ngoài, bất giác lại có hơi kháng cự, cơ thể cũng bắt đầu giãy giụa kịch liệt dưới người anh, “Lạc Dịch Bắc, anh buông tôi ra, tối nay tôi không muốn!”

Thân hình của anh rất cao lớn, khi đè lên người cô, kìm chặt cô lại, Phương Trì Hạ kháng cự rất khó khăn, được một lát đã thở hổn hển.

Nhưng thái độ của cô trước sau đều rất kiên quyết, dùng hết sức phản kháng lại anh, đôi tay thử đẩy anh ra, nào ngờ, Lạc Dịch Bắc lúc sắp hôn được cô, lại tự mình ngừng lại.

Chầm chậm ngẩng mặt lên, ánh mắt lặng lẽ nhìn gương mặt hoảng loạn sợ hãi của cô, nhớ đến những câu nói vừa nãy ở trong tin nanh, ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy sự chán ghét, “Cô thật bẩn thỉu!”

Giọng điệu anh khi nói câu này đầy sự ghét bỏ, cảm giác giống như chạm vào cô, làm bẩn thêm bản thân vậy.

Phương Trì Hạ sững sờ, con ngươi bỗng nhiên thu nhỏ lại.

Đứng dậy, thậm chí không nhìn cô lấy một cái, Lạc Dịch Bắc quay người đi thẳng đến cầu thang.

Phương Trì Hạ mặt không biến sắc nhìn theo bóng lưng của anh rời khỏi, cả người khe khẽ run lên.

Anh và cô gái khác ở bên ngoài nhiều ngày như thế, cô chưa ghét bỏ anh, anh có lý do gì như thế với cô?

Trong lòng Phương Trì Hạ rất không cân bằng, tối nay cũng không chịu khuất phục, lúc bóng dáng của anh sắp mất hút ở khuỷu cong cầu thang, cô cũng dùng giọng điệu chán ghét như vậy mà đáp lại một câu, “Anh càng bẩn thỉu hơn!”

“Cô nói cái gì?” Bước chân của Lạc Dịch Bắc dừng lại, gương mặt anh tuấn cứng đờ nghiêng qua, ánh mắt lạnh lùng lước về hướng cô.

“Tôi nói anh bẩn thỉu hơn!” Phương Trì Hạ ngẩng cao cằm nhỏ, không sợ chết mà lặp lại lần nữa.

Trong ánh mắt Lạc Dịch Bắc phản chiếu một tia lạnh, âm trầm nhìn cô, ánh mắt lạnh đến nỗi tựa như trong một giây thì sẽ bổ nhào vào cô vậy.

Phương Trì Hạ bị anh trừng mắt như vậy, sĩ khí bỗng chốc thấp đi một nửa.

Cô thật ra cũng không định cãi với anh, dù sao hai người vẫn phải sống cùng nhau lâu đến thế.

Vả lại, chỉ là kết hôn theo hình thức mà thôi, anh ở cùng ai, không liên quan đến cô.

“Trễ lắm rồi, tôi ngủ trước đây.” Bình thản tránh ánh mắt của anh, cô quay người nằm trên xô-pha tiếp tục ngủ phần của mình.

Lạc Dịch Bắc nhìn bóng lưng của cô rất lâu, gương mặt trầm lạnh tiếp tục đi lên lầu.

Tối nay anh không ép buộc cô phải trở về phòng, đây là khoảng thời gian từ sau khi hai người kết hôn, nằm trong số lần ngủ riêng không nhiều.

Một mình trở về căn phòng rộng lớn, lúc đóng cửa lại, anh bực tức đạp cửa một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.