Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 158: Chương 158: Sáng Sớm Mà Nghĩ Cái Gì




“Lan Tu, cảm ơn anh, em đi thử một lát.” Cũng không để ý đến Lạc Dịch Bắc mặt lạnh lùng, Phương Trì Hạ cầm lấy áo quần rời đi.

ÁO quần Lan Tu đưa cho Phương Trì Hạ là một bộ France có váy, anh hình như chưa từng giúp con gái mua đồ này nên váy có chút ngắn.

Lúc Phương Trì Hạ đi ra, Lạc Dịch Bắc liền thấy miệng đắng lưỡi khô.

Thiết kế này ôm eo, eo Phương Trì Hạ vốn rất nhỏ, mặc đồ này liền tôn lên dáng người đẹp đẽ.

Lạc Dịch Bắc nhìn cô chằm chằm, eo của cô nhỏ đến mức anh một tay có thể nắm lấy, trong đầu không tự chủ liền hiện ra cảnh kiều diễm.

ÁNh mắt anh lại nhìn thấy chân dài của cô, ánh mắt liền trầm xuống.

Phương Trì Hạ hiển nhiên không chú ý đến tầm mắt anh, lại tiếp tục làm việc.

Ở trong nhà ăn bận rộn trong chốc lát, cô đi ra cùng Lan Tu đếm tiền.

“1 đồng frăng, 2 đồng frăng, 5 đồng frăng, 70 đồng frăng, 500 đồng frăng, Lan Tu, hôm nay chúng ta kiếm được thật nhiều.

Đúng vậy a, ngày mai tiếp tục cố gắng.”

“Em còn thiếu bao nhiêu mới đủ tiền mua vé máy bay?”

“Anh giúp em tính, mấy ngày hôm trước là một ngàn, cộng thêm hôm nay đã là hai ngàn, không sai biệt lắm thì chắc là đã đủ.”

..

Hai người dùng tiếng Pháp rì rầm nói chuyện. Lúc Phương Trì Hạ nói chuyện với Lan Tu khác hẳn khi nói chuyện với LẠc Dịch Bắc, cô nói với Lan Tu rất nhiều, hai người còn trò chuyện rất ăn ý.

Cánh tay cô đang chống lên bàn, người hơi cúi, làn váy vốn ngắn, tư thế như vậy mông liền nhô lên cao.

Lạc Dịch Bắc thấy cô từ sáng đến nay, trong đầu không thể có tư tưởng thuần khiết.

Hiện tại nhìn cô như vậy, trong đầu đang nghĩ hai người có thể thử tư thế này một lần.

Phương Trì Hạ căn bản không để ý đến anh sau lưng nhưng bây giờ cảm nhận được ánh mắt của anh quá tà khí.

ÁNh mắt nghiêng lại, nhìn thấy anh đang ung dung nhìn cô, trong lòng cô nhảy lộp bộp một cái, cũng không biết thế nào mà đỏ mặt.

Lạc Dịch Bắc đi qua, cũng mặc kệ bây giờ đang nóng, lấy áo khoác của mình khoác lên người của cô “Mặc vào!”

Anh vốn cao hơn cô, áo khoác cô mang lên so với váy bên trên còn dài hơn, có thể che hết được tất cả.

Phương Trì Hạ vốn không được tự nhiên, bây giờ cũng không cự tuyệt áo anh, kéo áo, đi lên lâu “Em đi lên lầu chỉnh sửa các giạn phòng.”

Lời này là cô nói với Lan Tu, còn về phần Lạc Dịch Bắc cô vẫn còn tức giận chuyện hôm qua nên không nói chuyện với anh.

Lên lầu vào một phòng chỉnh sửa một chút, khi đi qua phòng Lạc Dịch Bắc, cô do dự một chút mới tiến vào.

Trong phòng vẫn rất rối loạn, khắp nơi lưu lại dấu vết tối hôm qua của hai người, thậm chí không khí kiều diễm cũng chưa tiêu tan.

Phương Trì Hạ đem đồ vật nhặt lên, Lạc Dịch Bắc vừa vặn đi tới.

Dựa trên cạnh cửa, anh ung dung nhìn cô cũng không có quấy rầy.

Phương Trì Hạ đem phòng chỉnh sửa lại nghiêng đầu đi sửa lại ra giường.

ÁNh mắt bỗng nhiên nhìn đến dấu vết đã khô trên giường.

Phương Trì Hạ kinh ngạc, ý thức được cái gì, mặt cô đỏ lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.