Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 224: Chương 224




Sốt một đêm, trên người Tập Vị Nam dính quánh, mặc dù Diệp Bạc Hâm giúp anh lau sạch cơ thể, anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Những năm nay trong bộ đội, không có chú trọng nhiều như vậy, đặc biệt là lúc tác luyện bên ngoài và đi làm nhiệm vụ, tình trạng mười ngày nửa tháng không tắm cũng có, nhưng điều kiện cho phép, anh cũng sẽ để bản thân một thân sạch sẽ.

Việc đầu tiên khi ngủ dậy là tắm rửa.

Diệp Bạc Hâm kéo mở rèm cửa ánh sáng chiếu vào trong.

Lăn qua lăn lại một đêm, ga giường bị ướt đẫm rồi.

Cô vắn lại, ôm trong lòng, lúc bước tới bên ngoài phòng tắm, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy róc rách, xuyên qua lớp cửa kính ma cát, nhìn thấy cơ thể màu đồng cổ, rất mơ hồ, để lộ đẹp mờ mịt.

Cô sững sờ, bàn tay đặt lên cánh cửa co lại.

Ánh mắt trong chớp mắt chuyển động, trái tim đập nhanh khống chế không được..

Anh đang tắm.

Cô vốn dĩ muốn đem ga giường bỏ vào trong máy giặt giặt một chút, anh đang tắm, cô lại không thể xông vào.

Vừa quay người, nghĩ tới anh vừa hạ sốt, không được động nước, cô lại quay lại.

Đứng bên cửa, đôi mắt hơi rủ xuống, tránh đi cơ thể nam tính trần truồng trên cửa kính ma cát.

Diệp Bạc Hâm giơ tay lên gõ cửa.

Tập Vị Nam khép mắt, nghiêng đầu, nước từ vòi sen chảy ra bắn tung toé lên người anh, chảy qua ngũ quan sâu sắc mê người của anh, đường nét cằm ưu mỹ, lồng ngực cường tráng, ẩn nhập đường nhân ngư.

Trong tiếng nước chảy róc rách, nghe thấy tiếng gõ cửa.

Thân ảnh màu xanh nhạt ẩn sau tấm kính ma cát.

Tập Vị Nam khoá vòi sen, nghe giọng cô nói: “Vị Nam, anh vừa hạ sốt, đừng tắm quá lâu.”

Rất mềm mại, giống như bàn chải vuốt nhẹ lên trái tim.

Trái tim, bị một dòng ấm áp bao phủ, chảy trong máu toàn thân.

Tiếng nước dừng rồi, bên trong lại không trả lời, Diệp Bạc Hâm giơ tay muốn gõ tiếp cửa nhà tắm lại bị kéo ra.

Trên người Tập Vị Nam còn vương những giọt nước, làn da màu mật ong ở dưới ánh đèn toả ra hơi thở mê người, lồng ngực chất chứa lực lượng, thân hình gợi cảm lại cường tráng, đường nhân ngư ưu mỹ.

Mái tóc ngắn thấm ướt mà óng ánh sắc đen, đôi mắt đen nhánh giống như bị lớm sương trắng bao phủ, mê ly mà sâu sắc.

Anh một tay kéo cánh cửa, mùi trên người lan toả, to lớn như vậy đứng trước mặt cô.

Diệp Bạc Hâm vô ý nâng mắt, liền đem anh từ chân đến đầu nhìn một lần, ánh mắt khoá trên đôi mắt hơi trêu đùa của anh.

Mặt nóng bừng lên, đỏ tới tận sau mang tai.

Cô đột nhiên nhìn chằm chằm sạch sẽ của người đàn ông kia.

“Anh...”

Không cho anh cơ hội mở miệng, Tập Vị Nam giơ tay ra kéo cô vào trong.

Ép lên trên tường, một tay nắm chặt lưng cô, một tay nâng cằm mềm của cô, môi phủ lên trên.

Nụ hôn nóng bỏng kịch liệt, hôn đến mức Diệp Bạc Hâm toàn thân phát run.

Anh cái gì cũng không mặc, cơ thể nóng bỏng dính sát vào cô, vì chiều theo chiều cao của cô, anh nghiêng người xuống, sống lưng cong thành đường cong ưu mỹ.

Cảm giác được cơ thể anh có biến hoá, Diệp Bạc Hâm từ trong ý loạn tình mê tỉnh lại, bắt lấy bàn tay làm xằng làm bậy của anh.

Cô mở to đôi mắt chứa nước, giận giữ trừng người đàn ông đang dựa trên trán cô thở hổn hển.

Vừa sáng sớm đã phát tình, người đàn ông này thật là...

“Khó chịu...” Giọng anh khàn khàn, trong mắt cuồn cuộn cảm tình.

“Nhẫn xuống.” Diệp Bạc Hâm đỏ mặt, cắn răng nặn ra hai chữ.

Anh còn được voi đòi tiên.

Cơ thể còn chưa tốt, đừng tới lúc đó lại lăn qua lăn lại nữa.

Tập Vị Nam mập mờ ừ một tiếng, cúi đầu cắn một cái trên cổ cô.

Giống như trừng phạt, lại giống như để lại dấu ký của bản thân.

Lúc này, anh nhìn thấy trên cổ thon dài của cô có một sợi dây chuyền bạch kim, đầu đuôi nối lại ở xương quai xanh.

Ánb mắt loé lên, anh nâng má trơn bóng dưới tay, kéo mở cổ áo cô, động tác có chút thô bạo.

Diệp Bạc Hâm bị anh doạ giật mình, cho rằng anh còn muốn, đỏ mặt đẩy tay của anh đi.

“Anh đừng làm loạn.” trong giọng có tức giận.

“Đừng làm loạn.” giọng của Tập Vị Nam hơi căng thẳng, vốn dĩ vừa sáng sớm hooc môn dồi dào nhất, cô lúc này vùng vẫy, anh vốn dĩ không có tâm tư kiều diễm gì, lúc này tình dục đều bị cô câu dẫn lên rồi.

Nghe trong giọng anh có ngữ khí nguy hiểm, vừa khàn đặc vừa âm trầm.

Diệp Bạc Hâm cắn răng, ngón tay đặt lên vai anh.

Ánh mắt Tập Vị Nam biến sâu, tầm mắt rơi trên dây chuyền ngọc thạch lam ở trước ngực cô, ngón tay hơi run, nhẹ nhàng cầm lên.

Diệp Bạc Hâm lúc này đang buồn phiền, cảm nhận được sợi dây chuyền ở cổ bị cầm lên.

Cô hơi sững, lại nhìn tinh thần kích động của Tập Vị Nam, trong nháy mắt sáng tỏ.

“Sợi dây chuyền này, em vẫn luôn giữ?”

Anh cho rằng, với tính cách của cô, quyết đoán lúc đầu không thể nào giữ lại sợi dây chuyền này.

Diệp Bạc Hâm có chút chột dạ, suy cho cùng lúc trước cô vứt rồi, là Hứa Như Sơ nhặt về, sáng hôm nay cô ma xui quỷ khiến đeo lên cổ.

“Ừ, đợi ngày nào đó phá sản rồi, chúng ta đều thành kẻ nghèo hèn rồi, lấy ra đi bán cũng đủ cho chúng ta nửa đời sau chi tiêu rồi.”

Diệp Bạc Hâm làm như có thật gật đầu.

Tập Vị Nam bị cô chọc cười rồi.

Nâng đôi đồng tử đậm tình lên, sâu xa mê người, giống như một vòng xoáy nước màu đen, khiến cô thình lình rung động.

Phá sản?

Tập gia nhà to nghiệp lớn, quân thương giới đều có nhân vật tầm cao đứng đầu, sợ là cả đời này cùng với phá sản cũng dựa không tới.

Tập Vị Nam ôm cô, cười nói: “Nếu như có ngày đó, anh nhất định không để em chịu thiệt thòi.”

Có thể cùng hưởng vinh hoa phú quý, cũng có thể đồng cam cộng khổ..

Còn anh, cũng không đồng ý để cô chịu thiệt thòi.

“Đừng tắm quá lâu.” Diệp Bạc Hâm sợ tiếp tục dây dưa, thật sự sẽ bị anh ép tới, vội vàng đẩy anh ra, đi như chạy rời khỏi phòng tắm.

Nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, Tập Vị Nam giương môi lên, khuôn mặt lạnh lùng trong nháy mắt bị nụ cười làm tan rã.

...

Ra khỏi nhà tắm, Diệp Bạc Hâm ổn định lại trái tim đang đập rất nhanh, hai má nhuộm đỏ.

Chỉnh lại cổ áo bị anh kéo ra, sờ ngọc thạch lam hơi lạnh, trong lòng ngọt ngào.

Loại cảm giác này, là trước khi cô chưa quen biết Tập Vị Nam chưa từng có.

Từ đêm qua đến hôm nay, trái tim cô lên lên xuống xuống, bây giờ rốt cuộc bình tĩnh lại.

Ổn định lại tâm trạng, cô xắn tay áo lên, quay người lách qua tường kính, đi đến phòng bếp.

Từ trong tủ khử trùng lấy ra hai hộp đựng thức ăn, dùng nước sôi tráng qua một lần, lại dùng nước ấm rửa sạch.

Tập Vị Nam quấn khăn tắm đến phòng quần áo trên lầu, lúc đi ra, trên người thay một áo sơ mi màu xanh nhạt và một quần đơn giản màu tro, đôi mắt lộ ra vài phần giản dị gần gũi ấm áp.

Nghe thấy trong bếp có động tĩnh, anh sải bước đi tới phòng bếp.

Xuyên qua thuỷ tinh, thân ảnh Diệp Bạc Hâm bận rộn xuyên vào đôi mắt.

Nghiêng mặt điềm tĩnh, cổ trắng nõn ưu mỹ, mái tóc buông thả đem lại cho cô tăng thêm vài tia kiều diễm.

Tập Vị Nam dựa bên tường, đôi mắt nhìn thân ảnh uyển chuyển trong phòng bếp.

Lúc trước hai người ở trong quân đội lén lút yêu nhau, kỳ nghỉ cũng không ở chung, số lần ra ngoài không nhiều, bọn họ hết sức quý trọng thời gian có thể ở bên nhau, nhưng anh chưa thấy cô xuống bếp.

Tập Vị Nam nghĩ không thông Tô gia cũng coi là danh môn, không để con gái động tay xuống bếp, trừ phi Tô gia muốn bồi dưỡng một danh nữ, tinh thông nấy nướng, trồng hoa, trà đạo, còn có giao tiếp, thủ đoạn kinh doanh.

Nhưng Tô Uyển ở trên thương giới là một nữ cường nhân, cô chưa từng đem Diệp Bạc Hâm đi tham gia tiệc Tô Uyển căn bản không để ý Diệp Bạc Hâm có phải là danh nữ hay không.

Diệp Bạc Hâm cũng không giống thiên kim tiểu thư sinh ra từ thìa vàng nhỏ, cô không theo đuổi danh hiệu, cũng không hà khắc bản thân, bản tính đi ràng buộc bản thân.

Rốt cuộc là vì cái gì, khiến cô dưỡng thành một tính cách như vậy?

Cô lại vì sao buông cuộc sống tốt lành không hưởng thụ, chạy đến trường quân đội chịu khổ?

Tập Vị Nam nhìn cô, vậy mà nghĩ tới thất thần.

...

Diệp Bạc Hâm một tay vén tóc lên sau ta, một tay cầm muôi canh, nhẹ nhàng khuấy động cháo trong nồi.

Múc một muôi nhỏ vào trong chén, cô bưng chén lên, nhẹ nhàng thổi hơi, ăn một miếng nhỏ.

Mùi vị vẫn không tệ.

Vừa đem nồi từ trên bếp xuống, bỏ tay áo xuống, cơ thể liền bị người từ sau lưng ôm lấy.

Cô rủ mắt, nhìn thấy hai cánh tay vòng trên bụng cô.

Cô mặc dép lê, thân cao môtn mét sáu bảy, còn anh cao một mét tám bảy, cao hơn cô một cái đầu, cằm cúi xuống trên đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn mang một chút lười biếng vừa ngủ dậy.

“Xong chưa?”

“Rồi.” Diệp Bạc Hâm ấp a ấp úng gật đầu.

Từ lúc nào, Tập Vị Nam anh học được dính lấy người khác rồi?

“Anh ra ngoài trước, em bưng cháo ra là được rồi, bác sĩ Lục nói anh vừa hạ sốt, buổi sáng ăn chút thanh đạm tốt cho dạ dày, có thể sớm khoẻ lại.”Bởi vì che đậy lúng túng, Diệp Bạc Hâm nói loạn một câu.

“Vậy bác sĩ Lục có nói, ra mồ hôi cũng tốt cho người mới hạ sốt?” Tập Vị Nam thấp giọng cười, trong lời có ý.

Người này...

Anh cười như không cười cúi đầu, ngón tay nâng cằm cô lên, xoay mặt cô qua, dựa gần khuôn mặt đỏ bừng của cô, đôi môi khô nứt nhẹ nhàng cọ qua đôi môi ẩm mềm của cô, khiến cô toàn thân run rẩy, bất ngờ giật mình một cái.

Ý cười trong mắt người đàn ông đậm đà, bỗng nhiên hôn xuống một cái.

Nếu bạn không muốn nói một người đàn ông đã bị cấm trong một thời gian dài không khác gì một con thú, vừa mở ra anh ta muốn đem người đó nhập vào xương cốt.

Một nụ hôn mà thôi, Tập Vị Nam chỉ nâng tay lên ôm cô càng sâu vào trong lòng, im lặng ôm cô, mãnh liệt thở hổn hển, cố gắng áp chế dục vọng bị đốt cháy.

Diệp Bạc Hâm không vùng vẫy, hơi hoie khép mắt lại bỏ mặc cô ôm cô vào lòng, đầu mũi tràn đầg mùi vị chỉ thuộc về riêng anh, vô cùng thơm, cô nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng vòng quanh eo anh.

...

Diệp Bạc Hâm sợ cháo để lâu, mùi vị biến đổi, đẩy anh ra ngoài bản thân quay người lại, bưng hai chén cháo ra ngoài.

Tập Vị Nam ngồi bên bàn ăn, tay áo xắn lên đến khuỷu tay.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô nâng đầu lên, đôi mắt sâu xa phản chiếu hình bóng yểu điệu của cô gái.

Anh đứng dậy, giúp cô kéo ghế.

Trong đôi mắt có vài phần ý cười nuông chiều.

Diệp Bạc Hâm lấy bát từ trong khay bưng ra, đặt xuống bàn.

Lúc này cô mới chú ý đến Tập Vị Nam mặc một thân áo sơ mi màu xanh nhạt.

Ngoài quân trang và quần áo tác luyện, anh rất ít mặc quần áo ngoài các màu đen xám.

Lần đầu tiên thấy anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cô bị kinh ngạc rồi.

Anh chính là giá quần áo trời sinh, một dáng hình tốt cộng với mác đẹp, mặc gì cũng khiến người trước mắt loé sáng.

Cô ma xui quỷ khiến cúi đầu, nhìn áo thun voan cùng màu trên người.

Đồ đôi sao?

Trong mắt Tập Vị Nam ẩn nhẫn ý cười, kéo cô ngồi xuống, thấy cô vừa ăn cháo vừa nhìn chằm chằm mình, giống như có lời mà không nói được.

Tập Vị Nam cuối cùng cũng cười ra tiếng, nhịn không được hỏi: “Đẹp không?”

Diệp Bạc Hâm làm như có thật gật đầu, “Đẹp.”

Quẹt qua, lại bổ sung thêm một câu “Anh mặc gì cũng đẹp, không mặc gì càng đẹp hơn.”

Đây là lời xẹt qua trong đầu cô không biết vì sao, thuận miệng nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.