Phá Hiểu

Chương 28: Chương 28: Cuối cùng tụi nó cũng được hôn nhau rồi








Chương 28: Cuối cùng tụi nó cũng hôn nhau rồi

Edit: Ngân Tử

Trong cộng đồng phép thuật, cá chắc không có gia đình nào như gia đình của Draco, một nguời thì theo phe Hắc Ám, người nữa thì chống đối phe Hắc Ám, người cuối cùng thì lại chơi hai mang.

Về phòng ngủ, Draco lấy bộ câu đố phù thủy đã lâu rồi không động đến ra chơi, chơi một lát rồi lại nằm suy nghĩ về hành động của ba mình gần đây. Dù thế nào đi nữa, cậu chắc chắn một điều ba sẽ không đứng về phía cậu. Hơn nữa, nếu như Chúa tể Hắc Ám không trở nên điên loạn thì có thể ba cậu sẽ vẫn đi theo hắn ta đến cùng và không bao giờ quay đầu lại.

Nhưng theo lời mẹ mình nói, ba cậu có khả năng đang âm thầm làm điều tương tự như cậu, đang cố gắng lôi kéo những kẻ bề tôi khác đang dần mất lòng tin vào vị Chúa tể điên loạn kia, sau đó đợi hắn sắp đo ván thì giong buồm đi mất. Nhưng bọn họ sẽ gặp khó khăn hơn cậu rất nhiều, bởi vì tất cả đều đã được khắc dấu.

Chúa tể Hắc Ám vẫn còn rất mạnh, thời cơ hành động còn chưa chín mùi. Draco bình tĩnh suy nghĩ, thánh Potter chắc chắn vẫn phải tham gia chiến đấu ở tiền tuyến rồi, vậy đâu mới là chìa khóa để giải quyết gọn lẹ gã điên không có mũi này đây?

Có lẽ, cậu nên tâm sự nhiều hơn nữa với Hermione? Cậu cần những thông tin tình báo ở đầu bên kia mặt trận, mà còn phải là tình báo tuyệt mật nữa cơ. Làm sao để Hermione tin tưởng cậu đây, những tin tình báo đó không phải là cái loại bí mật nho nhỏ như vụ học Bế quan bí thuật của thánh Potter.

Mãi nghĩ ngợi miên man, Draco ngủ thiếp đi và đánh một giấc không mộng mị đến 10 giờ sáng hôm sau. (thằng này khá, chụy thích)

Bên dưới cây thông Noel trong phòng cậu đã đầy ắp những quà là quà, hầu hết đều là của những người bạn trong Slytherin gửi qua. Draco nhìn lướt qua và đột nhin phát hiện hai hộp quà được gói bằng giấy màu vàng và màu đỏ tươi rực rỡ nằm lạc quẻ giữa đống quà của Slytherin, hộp đầu tiên trên thiệp viết là được gửi từ H.G.

Từ Hermione? Draco nhanh chóng nhặt lên và bóc ra ngay.

Một đống leng ka leng keng cứ thi nhau mà nhảy ra, Draco dừng hình, cô nàng này thật sự đền cho cậu một đống galleon, vào Giáng Sinh.

Dễ thương quá đi mất.

Draco vuốt ve hộp quà cười hí hửng mất một lúc lâu rồi quay sang nhặt tiếp hộp quà màu đỏ. Người gửi là S.B. Ờ, à Sirius Black, người quen nha. Mở hộp ra, bên trong là một chiếc chìa khóa, nhìn cách chạm khắc quen thuộc, Draco biết đây là chìa khóa của các căn hầm riêng ẩn danh trong ngân hàng Gringotts, chìa xác thực danh tính và chìa ẩn danh hơi khác nhau một chút, Draco biết điều đó.

Có một điều đáng giá để nhắc tới, ngân hàng Gringotts là một trong số ít các kiến trúc không hề bị tàn phá hư hao nhiều ở Hẻm Xéo trong những cuộc tấn công của Tử thần Thực tử, bởi vì sức chiến đấu của đám Yêu tinh làm việc trong đó luôn khiến các phù thủy phải dè chừng.

Ôi một Giáng sinh lạ kì, có tới hai tên Gryffindor tặng cậu một đống lớn galleon, điều này khiến một kẻ thừa kế hàng tỷ Galleon buồn muốn chớt.

Sau khi sắp xếp lại quà tặng, Draco bước ra khỏi kí túc xá vắng toe và đi đến khoảng sâm vắng quen thuộc phơi nắng, Ánh nắng của mặt trời có màu vàng rực rỡ, Draco yêu màu này. (Má thằng điên đi phơi nắng lúc 10h trưa:v)

"Meoww!" Những tiếng meo meo quen thuộc thu hút sự chú ý của Draco.

Vừa xuất hiện, Crookshanks đã nhảy phốc lên người Draco.

"Crookshanks!" Draco hớn hở ra mặt: "Mày không về với cô ấy hả?"

Vào Giáng sinh, các học sinh có thể để thú cưng của mình ở lại trường và các Gia tinh sẽ chăm sóc chúng nó.

Nhóc mèo mập màu vàng gừng uốn người ngáp một cái dài rồi nằm cuộn lên người Draco.

Draco vuốt lông Crookshanks, còn nó thì thỉnh thoảng đổi tư thế ngửa bụng lên cho Draco vuốt tiếp.

"Mày hình như mập hơn rồi thì phải." Draco nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Nhóc mèo giơ hai cái vuốt vờn nhẹ lên tay Draco giống như lúc nó vờn mấy cuộn len.

Nhóc con nghịch ngợm.

Đôi mắt của Draco tran đầy sự cưng chiều âm yếm nó, cậu chơi với cả một ngày, sau đó ôm luôn nó nằm đọc sách.

Tối đến, Draco trèo lên giường đi ngủ thì Crookshanks nghênh ngang đi vào kí túc xá Slytherin như thể ở đây là cung điện của nó.

~~~o0o~~~

Hermione hiện giờ đang rất bận rộn, cô nàng bận gói quà rồi gửi đi khắp nơi, bận chuẩn bị tiệc Giáng sinh với ba mẹ, bận đi thăm họ hàng và bạn cũ, thậm chí còn hớn hở tham gia vào các bữa tiệc ngẫu hứng trên đường phố.

Đến khi Hermione rảnh rỗi, cô nàng phát hiện con mèo của mình đi đâu mất tiêu rồi, vâng và khi đó đã là ba ngày sau Giáng sinh.

"Crookshanks!"

"Crookshanks!"

"Crookshanks!"

Hermione chạy như điên tìm nó, không có ở nhà bếp, phòng ngủ, phòng khách, cả sân trước và nhà tắm cũng không có luôn, cô nàng gãi đầu, bắt đầu ngồi suy nghĩ lại cẩn thận, hình như lúc lên tàu cô cũng không thấy nó.

Lạy Chúa, cô nhận ra một điều! Cô bỏ quên nhóc con ở lại trường mất rồi! Ơ mà không đúng, rõ ràng cô đã bế nó lên tàu rồi cơ mà, lúc xuống tàu lại không thấy nó đâu. Crookshanks bị lạc ở trên tàu luôn rồi? Hay là nó nhảy về Hogwarts nhỉ?

Vào sáng ngày thứ tư.

Hermione ăn sandwich trong sự bất an bồn chồn.

"Vẫn chưa tìm thấy Crookshanks à?" Bà Granger lo lắng hỏi lại con gái: "Không phải con nói rằng các Gia tinh ở trường sẽ chăm sóc nó sao?"

"Vâng, đúng thế ạ." Hermione lẩm bẩm, nhưng trong lòng vẫn ko thấy yên tâm về Crookshanks.

Sau khi dùng bữa xong, bà Granger dọn dẹp bàn ăn và nói: "Bà Hall đã mời chúng ta đến nhà bà ấy dùng bữa vào trưa nay."

"Đó là ai vậy ạ?" Tên nghe lạ quá, Hermione chưa nghe thấy bao giờ.

"Một bệnh nhân của ba mẹ." Ông Granger trả lời: "Bả bị nghiện đồ ngọt và sâu gần hết răng."

"Chúng ta phải trám lại cho bà ấy gần hết hàm răng, nhưng em cá là bả sẽ quay lại với cuộc sống đầy ngọt ngào như trước kia thôi." Bà Granger nhún vui, bà đã gặp quá nhiều bệnh nhân mê đồ ngọt và không bao giờ biết kiềm chế cái miệng của mình.

"Con không đi đâu ạ" Heermione suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Con phải về Hogwarts một chuyến và mang Crookshanks về nhà mới được."

"Sao lại thế?" Bà Granger hỏi tiếp: "Con đi về đấy bằng gì bây giờ?"

"Con sẽ lên bắt một chuyến Xe đò Hiệp sĩ." Hermione nói với ba mẹ, cô nhớ Harry đã từng kể với cô về chuyến xe buýt lạ kì này.

~~~o0o~~~

May làm sao, xe đò Hiệp sĩ không hề ngừng hoạt động vào lễ Giáng sinh.

Điều khiến Hermione hãi hùng nhất là chiếc xe buýt "huyền thoại" này còn điên hơn những gì Harry mô tả lại, nó chạy với tốc độ bàn thờ và gập ghềnh không thua gì tàu lượn siêu tốc nhanh nhất thế giới.

Sau khi xuống xe, Hermione vật vã nôn hết bữa sáng rồi ngồi nghỉ một lúc lâu mới lò dò đi vào trường. Cả tòa lâu đài vắng toe, không có một ai trong cả khuôn viên rộng lớn này. Đúng rồi, tất cả mọi người đều đã về nhà trong khi kì nghỉ, Hermione nghĩ vậy, nhưng cô lại nghĩ đến Malfoy, cô không thấy cậu ta lúc lên tàu, có thể là cô quá bận rộn xách hành lý nên không thấy.

Có một giọng nói khẽ khàng vang lên trong đầu của cô: Có khi nào Malfoy không về nhà trong kì nghỉ lễ?

Hermione thở dài, cô nói muốn đến đón Crookshanks nhưng thực ra là cô muốn đến xác nhận lại chuyện đó. (Crook: "má nó tức vàng người luôn á")

Nhưng khi đứng trước cổng Hogwarts cô cảm thấy điều cô nghĩ hơi ngớ ngẩn, giống như lúc chọn quà cho Malfoy, cô nghĩ mất một hồi lâu, không biết chọn thứ gì nên đành gửi tiền vàng, ngớ ngẩn không chịu được. Thứ Malfoy không thiếu nhất chính là tiền. (Không, thực ra bây giờ thằng nhỏ là một con đỗ nghèo khỉ thứ thiệt đó má)

Hermione chưa bao giờ biết được thích một người lại khiến mọi hành động của cô trở nên ngớ ngẩn hơn bao giờ hết, lại còn hay suy nghĩ buồn rầu vẩn vơ, cả ngày chỉ thơ thẩn trên mây.

Khi Hermione đi vào sâu trong sân trường và cô thoáng thấy một vệt nắng đang dựa vào bên lan can, trái tim cô nàng đột nhiên tăng tốc không kiểm soát được, Chúa ơi, cậu ta đã ở lại trường thật!

Draco Malfoy đang dựa người vào lan can một cách thoải mái.

Cậu đang nhắm mắt và ngủ mơ màng. Ánh nắng phủ lên người cậu một lớp màu vàng lấp lánh, đôi mày của cậu dịu dàng và điềm tĩnh, tay cậu vắt lên trán một cách tùy tiện, cậu nửa nằm nửa ngồi dựa vào lan can một cách nhẹ nhàng thoải mái. Người con trai đang ngủ ấy an lành như không có một quá khứ đau thương, yên tĩnh an bình khiến cho người ta có cảm giác đó là một thứ gì đó bình an nhất thế gian. Tay trái của cậu duỗi ra, trên ấy còn vắt vẻo một quyển sách đang bị gió lật tung một cách khẽ khàng, và nằm bên cạnh cậu là một cục lông xù màu vàng gừng múp míp. Là Crookshanks.

Heermione đứng im, bất động tại chỗ.

Crookshanks hí mắt, nó nhìn thấy cô chủ của nó, nhưng nó không di chuyển hay phát ra bất cứ âm thanh nào cả, và rồi sau đó, nó nhắm mắt lại và ngủ tiếp.

Mất một lúc lâu cô nàng mới bắt đầu bước lên, cô từ từ đi về phía trước, nhìn cậu thiếu niên đang ngủ ở trước mắt mình.

Cậu ấy ở lại đây có phải vì cậu ấy không thể về nhà không?

Trái tim Hermione đột nhiên đau nhói, cô bỗng dưng thấy được sự buồn bã tổn thương bên trong người con trai đang ngủ một cách an lành kia. Cậu ấy cũng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, nhưng lại phải chịu tổn thương do một cuộc chiến tranh phi nghiã này.

Cậu ấy và ba mình không giống nha, Hermione đã từng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết được điều này, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đến những buồn thương và mất mát của Malfoy. Malfoy đã từng rất tự hào về ba của mình, cậu ấy luôn miệng nói về ông ấy và xem ổng như một thần tượng.

Cô giơ tay ra, đến gần hơn từng chút một, cô muốn chạm vào.....

Trước khi Hermione chạm vào cậu ấy thì một bàn ta túm chặt lấy tay cô, đôi mắt màu xám khói mở ra, mang theo một hơi thở sắc bén.

"Là mày à?!" Draco mở to mắt, sửng sốt và thả tay ra. Cậu chỉ ngủ gật chứ đâu có bất tỉnh, lúc đầu cậu nói với Crookshanks hãy đánh thức cậu nếu có a đó đến gần. Thế nhưng con đũy mòe kia bật đèn xanh cho cô chủ nó. (hay lắm con, tiếp tục phát huy)

Hermione sợ hãi, giống như thoát khỏi sự mơ màng, cô vội vàng rút tay lai: "Tao xin lỗi....." Xin lỗi vì sự liều lĩnh và tự tiện của mình, cô cố gắng che đi sự bối rối trên gương mặt.

Draco cũng bối rối: "Sao mày lại ở trong này?"

"Tao...tôi..." Hermione không biết giải thích thế nào, cô muốn nói gì đó để bào chữa cho Crookshanks.

Draco nheo mắt, đầu óc cậu đang vận động với tốc độ cực nhanh, đây là một khoảng sân khá xa và vắng, không thể đi qua một cách tình cờ được, Hermione đi tìm cậu đúng không nhỉ?

Vì điều gì?

Draco ý thức được mình đã bỏ qua quá nhiều điều, cậu quá tập trung vào tình cảm của mình đối với Hermione và muốn cho cô ấy thấy được con người khác của cậu vì cậu biết cậu của trước đây đã làm cho người ta chán ghét tới mức nào. Vì vậy, cậu thay đổi, cậu chú ý từng lời nói hành động của mình trước mặt Hermione mà quên mất nên chú ý luôn phản ứng của cô nàng đối với cậu.

Lúc này đây, cô nàng tóc nâu đang cúi đầu bối rối như thể mình vừa phạm một sai lầm to lớn, cô cắn môi âm thầm hối hận, nhưng Draco chỉ thấy cô ấy đáng yêu quá đi mất. Có lẽ Hermione thật sự đã có ấn tượng tốt về cậu, thậm chí là rất nhiều đúng hong?

Draco đoán như thế, nhưng cậu không tự tin lắm.

Crookshanks cuối cùng cũng dậy, duỗi người rồi lững thững đi về phía cô chủ. Draco ngại ngùng, cậu không biết giải thích lý do vì sao Crookshanks lại ngủ ở đây với cậu.

Hermione liếc nhìn chỗ khác, không hề nhìn Draco. Lúc này cô mới nhìn thấy cuốn sách. Nhìn thấy loại chất liệu giấy quen thuộc với mình, đó không phải là loại giấy da dê của thế giới phép thuật: "Sách của Muggle?" Giọng của Hermione khe khẽ. Và bằng một giọng khó tin, cô ngước lên nhìn Malfoy, cậu ta thật sự đã đọc những quyển sách của Muggle.

"Ờ đấy, mày đúng rồi." Draco vẫy tay, ra hiệu cô ngồi xuống cùng mình, cậu tự hỏi rằng có phải mình nên thử cô ấy một lần xem sao nhỉ: "Có người đã khuyên tao nên đọc nó cho nên tao đã đọc, hay đấy."

Draco nhặt cuốn sách lên và giở trang bìa lên cho cô nàng thấy: "Kiêu hãnh và định kiến."

Hermione đã từng đề cử tựa sách này cho cậu ấy.

"Kiêu hãnh và định kiến" là cuốn sách yêu thích của Hermione. Cô ngồi xuống và ngạc nhiên: "Tao không nghĩ tới luôn ấy.......Mày luôn biết cách làm tao bất ngờ."

"Bởi vì tao khinh thường mấy người Muggle hả?" Draco nhướn mày không đồng ý: Granger này, đây là hai vấn đề khác nhau nhé. Tao thực sự không thích những người khác chủng tộc với tao, nhưng về mặt kiến thức văn hóa thì nó khác, văn học là không biên giới nhé." Năm đó Draco trốn đến thế giới Muggle, cậu nhận ra rất nhiều điều khác so với những gì mình từng nghĩ, cậu đã sai trong quá khứ, người Muggle không hề ngu xuẩn, ngược lại, họ thật sự rất thông minh.

Hermione tiếp tục ngạc nhiên vì những điều này rất bình thường nếu chúng được nói ra bởi những người của nhà Weasley, nhưng nó thật sự khác biệt khi được thốt ra từ một Malfoy.

Nhưng ai đã đề cử cho Malfoy một tựa sách Muggle cơ chứ? Chắc chắn không phải là một người trong nhà Slytherin.

Draco khẽ cau mày, nét mặt của cô gái này đột nhiên nên trở nên sâu xa. Cậu thở dài, con gái thật sự rất khó hiểu, cậu không biết Hermione đang nghĩ gì nữa.

Draco giả bộ lật lật cuốn sách, vờ như không để ý đến nét mặt của cô gái: "Mày đọc rồi à?"

Hermione hồi hồn trở lại, cô trả lời lại: "Ờ đọc rồi, sách hay lắm đấy mày."

Sau đó là một khoảng không im lặng kéo dài.

"...Ai đề cử cho mày đọc cuốn này đấy?" Hermione thỏ thẻ hỏi.

Hả? Draco nhìn cô, nét mặt của cô nàng cực kì bối rối khi hỏi một vẫn đề riêng tư, chắc là...Draco nghiêng đầu và ngẫm nghĩ, sau đó nhếch môi cười khẽ: "Người đó nói rằng nhân vật Darcy trong sách có phần giống tao, nên tao mới đi đọc nó, và nó làm tao hết hồn khi ổng là nhân vật chính diện mới ghê."

"Ông ấy chỉ là một người khá kiêu ngạo thôi." Hermione trả lời, Malfoy còn chưa trả lời câu hỏi của cô: "Ổng là một người tốt đấy."

"Ồ." Draco trả lời lại một cách lười biếng, nhìn cô nàng vẫn đang rối rắm.

Hermione cố gắng để kiềm chế lại ý muốn hỏi lại câu hỏi lần nữa, vì cậu ta đã lảng tránh đi rồi, cô liếc nhìn cuốn sách trong tay Malfoy và nói: "Nếu như ổng đến trường tụi mình học, cái nón phân loại chắc chắn sẽ phân ổng vô Slytherin." Nói chuyện khá độc địa, lâu lâu lại thở ra vài câu chỉ muốn đấm, không giống Slytherin à? Chính vì ổng kiêu ngạo như vậy nên lúc đầu Elizabeth mới không thích ổng.

"Slytherin?" Draco cảm thấy buồn cười, cậu lắc đầu: "Không đâu, Granger, người này là một Gryffindor liều lĩnh thì đúng hơn."

"Gì cơ á?" Hermione bắt đầu bị thu hút bởi đề tài này.

Draco hít một hơi, đưa quyển sách qua, trên đó đã lật ra trang mà cậu đã lật sẵn: "Mày nghĩ rằng một Slytherin sẽ ngu ngốc tới mức chạy đi tỏ tình với một cô gái mà không biết tình cảm của cô ta đối với mình thế nào ư? Rồi sau đó bị ăn chửi te tua? Đây rõ ràng là một hành động liều lĩnh của Gryffindor nhé!"

Trang cậu mở ra là cảnh lần đầu tiên cầu hôn Elizabeth của Dracy, mơ mộng và rồi thất vọng.

"Cái này..." Hermione nghẹn họng trân trối, và sau đó cô mới hỏi: "Có gì khác biệt với Slytherin chứ? Hay mày nghĩ rằng tình cảm thích một người có thể khống chế theo ý muốn hả?" Đoạn đối thoại này đang đi theo hướng Hermione mong muốn, nhưng lại không thể khống chế được nữa.

"Chà...." Draco kéo dài giọng, chậm rãi hỏi một câu: "Granger này, mày sẽ làm gì nếu bị một thằng con trai mày ghét cay ghét đắng hôn nhỉ?"

Hermione ngạc nhìn nhìn lên, cái nhìn của Malfoy bình thản biếng nhác như đang bình luận về thời tiết hôm nay.

Draco thật ra đang lo ngay ngáy ấy, nhưng cậu vẫn bình tĩnh và hỏi tiếp: "Vả cho nó một cái đau điếng hay là yểm bùa nó hả?"

"Cả hai." Hermione trả lời khô khan.

"Vậy thì..." Draco cố gắng động viên bản thân: "Nếu đó là một đứa con trai mày thích thì sao?"

Hermione sững sờ, mấy câu trước đó Malfoy hình như đang trêu ghẹo cô, nhưng mà giờ đây vẻ mặt lại nghiêm túc một cách đáng ngờ. Cô nhìn Malfoy một cách ngẩn ngơ. Sau đó, cô thấy gương mặt của cậu ấy từ từ tiến đến gần mình, và cô thì bất động. Cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập bang bang, cậu ta định làm gì đấy?

Một cái chạm nhẹ và ấm áp lan tỏa trên môi, cậu ấy đang hôn cô?

Hermione gần như muốn ngất đi, cô tự nhủ là mình nên tránh đi, và cô nên mắng cậu ấy, nhưng rồi cuối cùng, đôi hàng mi của cô khẽ run rẩy và đóng lại.

Crookshanks ngẩng đầu lên nhìn, một bức tranh tuyệt đẹp: Chàng trai đang hôn cô gái anh ta yêu nhất một cách trân trọng và yêu thương.

Hết chương 28

Đòe mòe tụi bây, chờ hai đứa bây hun xong tao cũng tắt thở với bọn bây á.

Hú hồn Draco tưởng ăn tát rồi:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.