Phải Chăng Tôi Thích Cậu? Bạn Cùng Bàn!

Chương 45: Chương 45




Em hết thích Anh rồi!Em đã cố thích Anh nhưng sự thật Anh ảnh hưởng đến cuộc sống của Em rất nhiều...Mong Anh từ giờ tránh xa cuộc sống Em ra...- Cô nhìn Cậu nói cố kìm lòng lại

Có phải Em gặp phải chuyện gì đúng không?Hay là Mẹ Anh tìm Em đúng chứ?- Cậu nghe vậy thì nắm tay Cô

Không có!- Cô nói rồi nhìn đi chỗ khác ánh mắt chẳng muốn nhìn về phía Cậu chút nào

Vậy vì sao chứ?Không phải chúng ta đang vui vẻ hạnh phúc sao?Tại sao tự nhiên Em nói vậy hả?- Cậu có chút lớn tiếng hơn với Cô ánh mắt bất lực nhìn Cô

Em nói rõ vậy Anh không hiểu sao?- Cô nhìn Cậu bực bội

Không hiểu!Em phải cho Anh một lý do chính đáng...Anh sẽ không tin nhưng lời Em nói đâu?- Cậu nhìn Cô khuôn mặt trầm xuống buồn rầu cảm giác bất lực với mọi thứ xung quanh

Em Hết Yêu Anh Rồi!Được chưa?Vả lại chúng ta không hợp!- Cô nói lớn vào mặt Cậu đến bản thân Cô cũng chẳng hiểu nổi mình nữa đang làm gì nữa

Anh không tin?- Cậu nắm lấy hai vai Cô mà nhìn vào mắt Cô nhưng Cô cứ né tránh ánh mắt của Cậu

Tùy Anh!Nhật Lâm chúng ta đi thôi- Cô nhìn Cậu ánh mắt xa lạ rồi đi lại chỗ Nhật Lâm mà cùng Nhật Lâm đi về

Thảo Phương...- Cậu bất lực gọi tên Cô nhưng chẳng có gì thay đổi cả Cô vẫn cứ đi cùng Nhật Lâm...

Cậu có sao không?- Nhật Lâm đi theo Cô,Nhật Lâm vô tình đi ra nghe hết mọi chuyện cũng lo lắng cho Cô

Tớ không sao!Xin lỗi Cậu nha nói là đi ăn với Cậu nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như này- Cô quay lại nhìn Nhật Lâm khó xử

Thảo Phương...nếu Cậu cần một người tâm sự thì cứ nói với Tớ nhé- Nhật Lâm nhìn Cô cười mong rằng Cô sẽ bớt buồn đi một chút

Tớ không sao thật mà- Cô nhìn Nhật Lâm cười trừ

Thảo Phương...chúng ta quen nhau lâu rồi đúng không?Tớ không biết Cậu với Giám đốc có quan hệ thân thiết hay như nào...nhưng Cậu cũng hiểu được tình cảm của Tớ đúng chứ?Tớ thực sự không vui chút nào khi thấy Cậu buồn bã như vậy...Tớ mong...Cậu có thể cho Tớ một cơ hội được chứ?- Nhật Lâm lấy can đảm mà đi lên đứng trước mặt Cô mà nói sự thật với Cô

Tớ...Nhật Lâm... Tớ xin lỗi Cậu...thực sự Tớ biết Cậu tốt với Tớ hơn cả cái danh nghĩa bạn bè nhưng Tớ thật sự chỉ coi Cậu là bạn bè...Tớ xin lỗi Tớ nghĩ Cậu sẽ tìm được một người con gái xứng đáng với Cậu hơn Tớ...chúng ta có thể làm bạn bè như vậy được chứ?- Cô nghe Nhật Lâm nói vậy thì khó xử mặc dù Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý trước vì biết cũng có ngày Cô phải từ chối Nhật Lâm nhưng không ngờ lại vào lúc này trong khi đầu Cô chỉ nghĩ đến chuyện của Cậu mà chẳng biết quan tâm tới ai khác

...không sao...Tớ cũng chỉ muốn nói hết mọi chuyện ra cho Cậu hiểu chúng ta vẫn là bạn tốt được không?- Nhật Lâm nghe vậy trầm tư suy nghĩ một hồi mới nhìn Cô cười trừ nhưng tâm trạng chẳng ổn chút nào

Chúng ta mãi là bạn tốt mà- Cô nghe vậy thì cười trừ nhìn Nhật Lâm để bớt khó xử

Hay Tớ dẫn Cậu đi ăn nhé!- Nhật Lâm chuyển chủ đề khác nói để cả hai bớt khó xử

Vậy hay là chúng ta đi ăn ở lề đường nhé...- Cô suy nghĩ rồi nhìn Nhật Lâm dù sao cả hai đều làm trong nhà hàng nên muốn đổi chỗ ăn cho thoải mái

Theo ý Cậu!Tớ sẽ dẫn Cậu đến nơi Tớ hay ăn ở đó...Đồ ăn đó cực kỳ ngon luôn- Nhật Lâm đi gần lại Cô bỏ cái tâm trạng buồn rầu kia đi mà vui vẻ nhìn Cô

Được...chúng ta đi thôi- Cô nghe vậy gật đầu vui vẻ hai người bỏ qua chuyện đó mà cùng nhau đi tới quán ăn

- ------

Hey- Cô tạm biệt Nhật Lâm một mình đi về thì gặp Hoàng nên vui vẻ chạy lại chỗ Hoàng

Đi đâu muộn thế giờ mới về?- Hoàng chau mày nhìn Cô

Đi chơi thôi- Cô cười nhìn Hoàng

Thích ghê ha- Hoàng vẫn khuôn mặt cau có nhìn Cô

Dĩ nhiên- Cô đập vai Hoàng trêu đùa Cô là đang muốn cố gắng quên hết cái cảm xúc buồn bã đó đi

Nói chuyện nghiêm túc!Hôm qua đi đâu?- Hoàng nhìn Cô nghiêm túc vừa đa nghi

Ở nhà hàng về!Tao nói với Mày rồi mà!Mày lại làm sao đấy?- Cô nghe vậy thì lảng tránh ánh mặt của Hoàng

Nói sự thật!Hôm nay Ngọc đến thăm Tao Tao có hỏi Ngọc Ngọc nói nhà hàng luôn về đúng giờ vả lại chẳng có tìm hiểu gì về món ăn mới cả...Rốt cuộc Mày lại giấu Tao chuyện gì?- Hoàng nhìn Cô có chút bực bội với tính cách của Cô Cô lúc nào cũng tự xử lý mọi chuyện một mình mà không cần ai giúp cả...

Tao...- Cô nghe vậy thì không biết nói với Hoàng như nào

ting...ting...

“Chuyện đó Cô nghĩ sao rồi?”- Cô đang khó xử với Hoàng thì đột nhiên Mẹ Cậu lại gửi tin nhắn cho Cô

“Cháu suy nghĩ xong rồi...Cháu có thể gặp Bác được chứ?”- Cô tay run run vì mệt mỏi mà nhắn lại cho Mẹ Cậu

“Được thôi!Địa chỉ cho Cô chọn”- Mẹ Cậu

“Vậy mai gặp bác ở quàn cafe X lúc 8h sáng ạ“.Cô gửi xong thì sắc mặt trầm xuống vì lo lắng

Sao đấy- Hoàng thấy Cô như vậy thì đi lại gần Cô

Tao không sao?Tao về trước đây- Cô nhìn Hoàng nói nhanh rồi bỏ về trước bỏ Hoàng ở lại vừa lo lắng vừa khó hiểu với Cô

Cô bước chân mệt mỏi vào nhà tâm trạng nặn trĩu đến bản thân Cô còn không biết mình đang làm gì?Tại sao lại nói với Cậu như vậy?Cô chỉ biết tin vào những lời Mẹ Cậu nói rồi nghĩ rằng bản thân không có duyên với Cậu rồi lại từ bỏ Cậu thêm một lần nữa

Cô chỉ biết nằm trên giường mà khóc nức nở mặc cho Cậu có gọi điện hay nhắn tin cho Cô nhiều như thế nào...

- ------

8h tại quán cafa X

Chào Bác- Cô thấy Mẹ Cậu tới thì đứng dậy lễ phép chào hỏi

Chuyện đó Cô nghĩ sao rồi?- Mẹ Cậu vừa ngồi xuống vừa nhìn Cô chỉ muốn biết câu trả lời một cách nhanh nhất

Cháu...Cháu sẽ làm theo ý bác một lần nữa- Cô cúi gằm mặt xuống mà nói vì sợ không kìm lòng được mà khóc trước mặt Mẹ Cậu

Vậy thì tốt...đây coi như là số tiền Tôi cho Cô mong Cô tránh xa Con trai Tôi ra- Mẹ Cậu nghe vậy thì mãn nguyện lấy trong túi xách ra một tệp tiền đưa cho Cô

Dạ...?- Cô nghe vậy thì bối rối không nói lên lời

Mẹ?Mẹ làm gì vậy hả?- Cậu ở đâu đi tới chỗ Mẹ mình khuôn mặt bực bội

Minh...- Cô nghe vậy thì định hỏi Cậu sao lại ở đây nhưng chẳng biết hỏi với tư cách gì

Sao con lại ở đây?Con đi theo Mẹ sao?- Mẹ Cậu nghe vậy thì bất ngờ nhìn Cậu

Đúng!Đây là lý do của Em sao?- Cậu nhìn Mẹ Cậu tức giận rồi nhìn sang Cô như muốn Cô thừa nhận điều Cậu nghĩ là không phải vậy...

Đúng...cháu cảm ơn Bác...Cháu xin phép- Cô khuôn mặt thản nhiên nói với Cậu cầm số tiền đó rồi rời đi chỉ muốn Cậu căm ghét mình thì càng tốt

Tại sao Mẹ lại làm vậy?- Cậu nhìn sang Mẹ mình tức giận

Mẹ làm vậy đều là vì Con...người đó không xứng với Con...Con phải hiểu chứ?- Mẹ Cậu đứng dậy đi lại chỗ Cậu khuôn mặt dịu dàng

Mẹ à...Con mong Mẹ đừng quan tâm tới chuyện của Con nữa được chứ?- Cậu nhìn Mẹ mình khuôn mặt thất vọng rồi chạy đi tìm Cô

Mẹ Cậu cũng chẳng cản lại mà cứ để Cậu chạy đi tìm Cô...Mẹ Cậu cũng ra về tâm trạng vui vẻ

Thưa bà...Có người gửi cho Bà số tiền này?- Là một người tài xế khi thấy Mẹ Cậu lên xe thì đưa cho Mẹ Cậu

Là của Ai?- Mẹ Cậu cầm tiền vừa nghi nghi

Là của một cô gái vừa nãy đi ra gặp Tôi xong Cô gái nói đưa cho Bà tiền này Cô ấy không thể lấy được ạ- Tài xế nhìn Bà kể lại hết mọi chuyện

....được rồi chúng ta về nhà đi- Mẹ Cậu nghe vậy có chút chặn lòng nhưng cũng không muốn suy nghĩ nhiều mà lên xe đi về

Thảo Phương...tại sao Em làm vậy hả?- Cậu đi xe đi tìm Cô thì thấy Cô đang đi bộ thẫn thờ nhanh đậu xe một chỗ rồi đi lại gần Cô

Tôi làm nhưng gì liên quan tới Anh sao?Dù sao Anh cũng chỉ là sếp của Tôi còn chuyện riêng của Tôi Anh quản sao?- Cô nhìn Cậu ánh mắt chẳng có chút tình cảm nào

Em làm mọi chuyện vì số tiền Mẹ Anh đưa cho Em sao?- Cậu lại hỏi Cô chuyện đó một lần nữa mong điều Cậu nghĩ không phải sự thật

Đúng đó...lúc đầu Tôi chỉ vì lợi dụng Anh thôi...bây giờ Anh biết sự thật Tôi nói rõ cho Anh biết Tôi chưa từng yêu Anh- Cô nhìn Cậu khuôn mặt thản nhiên chẳng đặt một chút tình cảm nào vào ánh mắt nhìn Cậu

Anh không nghĩ Em là người như vậy?- Cậu nhìn Cô như khồn tin vào những gì mình nghe thấy

Vậy bây giờ Tôi làm Anh tin rồi đó- Cô khoanh tay nhìn Cậu

Nếu Em muốn như vậy được thôi...bây giờ chúng ra coi như chưa quen biết- Cậu nghe vậy thì bực bội bỏ đi

Xin lỗi Minh Thiên....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.