Phản Diện Siêu Cấp

Chương 26: Chương 26: Thái tử Hoành Xương




“Lá gan rất lớn a.” Hai mắt của Trần Khuynh Địch híp lại, chỉ thấy ở trên chiến hạm đầu rồng màu đen, có một thân ảnh cao gầy mặc long bào màu đen đón gió đứng, vậy mà lại có cảm giác hoàng thất quý tộc.

“Ngươi chính là người thần bí ở Lạc Viêm Thành?”

“Hả???” Khóe mắt của Trần Khuynh Địch giật giật, nhìn những người khác trên chiến hạm đầu rồng, quả nhiên là rất giống với những người đã suýt tiêu diệt Dương gia ở Lạc Viêm Thành.

“Trước đây ta sai người đi đến cái tiểu gia tộc kia, vốn là để trừ hậu hoạn. Vậy mà kết quả lại thất bại trong gang tấc, sau khi truy tìm nhiều phương diện mới ra được ngươi.”

Thân ảnh mặt long bào màu đen mỉm cười nói: “Không ngờ là đệ tử Thuần Dương Cung, còn là Đạo Tử chân truyền?”

Trần Khuynh Địch trầm giọng nói: “Ngươi là người phương nào “

“Ta tên là Cơ Hoành Xương, ngươi có thể gọi ta là thái tử Hoành Xương.”

“Họ Cơ?!”

“Dư nghiệt tiền triều! Chết tiệt! Vậy mà còn chưa chết!”

Sau khi nghe thấy lời nói của thân ảnh mặt long bào màu đen, rất nhiều giáp sĩ triều đình nhao nhao tỏ ra tức giận, Trần Khuynh Địch cũng phản ứng lại, họ Cơ? Đó chính là họ của hoàng thất hoàng triều Đại Chu vào ngàn năm trước, thảo nào lại dám dùng chiến hạm đầu rồng làm vật phẩm xuất hành. Nói đến, loại kỹ thuật chế tạo chiến hạm này, vốn là do hoàng triều Đại Càn cướp được từ bên hoàng triều Đại Chu.

Chẳng qua...

“Ngươi muốn tiêu diệt Dương gia thì đi tìm bọn hắn, tới tìm ta để làm gì?”

“Đừng giả bộ.” Thái tử Hoành Xương cười lạnh nói: “Một Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung như ngươi, lại có thể xuất thủ vì một Dương gia nho nhỏ. Khi đó ta đã hiểu được, người âm thầm che chở Dương gia trong những năm này chính là ngươi a. Không, phải nói chính là Thuần Dương Cung a, thật là gan lớn che trời.”

Trần Khuynh Địch: “???”

“Nếu ngươi là người che chở Dương gia, vậy ta sẽ diệt ngươi trước, sau đó lại đi diệt Dương gia!”

Trần Khuynh Địch “!!!”

Không phải ta, ta chưa từng, ngươi đừng nói mò a!

Khi đó là bởi vì nhiệm vụ hệ thống, cho nên ta mới bảo hộ Dương gia. Bây giờ ta đã không liên quan, ngươi muốn tiêu diệt Dương gia thì diệt đi a! Liên quan gì đến ta a!

“Ít nói nhảm, Đạo Tử Thuần Dương, để ta xem thực lực của ngươi!”

Thái tử Hoành Xương căn bản không cho Trần Khuynh Địch cơ hội giải thích, trực tiếp vung tay, một tiếng long ngâm to rõ vang lên. Cương khí màu đen hóa thành một long trảo màu đen ở giữa không trung, trực tiếp chộp tới Trần Khuynh Địch và chiến hạm ở dưới chân của hắn, muốn bóp nát cả người lẫn thuyền!

“...”

Đại Thuần Dương Công vận chuyển, một vệt thần quang nở rộ trên nê hoàn cung của hắn, thông suốt toàn thân.

Thần quang Tam Hoàng Khai Thái là thần thông mà sau khi luyện Đại Thuần Dương Công đến cảnh giới tiểu thành mới có thể thi triển. Thần quang tràn ra toàn thân của Trần Khuynh Địch, âm thanh lưu động như Giang Hà gào thét. Nhiệt độ không khí xung quanh cũng bắt đầu lên cao, cảm giác nguy hiểm quen thuộc khiến cho rất nhiều người áo đen sau lưng của thái tử Hoành Xương biến sắc.

Thân là Đạo Tử Thuần Dương, đây mới là trạng thái xuất thủ toàn lực của Trần Khuynh Địch.

Hắn không cần bất kỳ võ học gì, chỉ cần một môn Đại Thuần Dương Công đã có thể phát huy lực lượng của hắn đến cực hạn.

Đấm ra một quyền, quang minh đại phóng, trực tiếp đánh nát long trảo màu đen của thái tử Hoành Xương.

Thái tử Hoành Xương thấy thế cũng hơi hưng phấn, trực tiếp nhảy khỏi chiến hạm đầu rồng. Vậy mà nhảy về phía chiến hạm của Trần Khuynh Địch!

Long khí màu đen quấn quanh cơ thể, thân hình giống như du long xuất hải, một kích tiện tay cũng có lực đạo nặng nề.

Mà Trần Khuynh Địch thì cũng không yếu thế một chút nào, cũng nhảy lên, Thuần Dương cương khí nóng rực quấn quanh toàn thân. Tuy không có lực lượng lớn như thái tử Hoành Xương, nhưng nhiệt độ kinh khủng quanh người lại có thể hủy kim đoạn thiết, chỉ cần giao thủ với hắn, tất nhiên sẽ bị Thuần Dương chân khí thiêu đốt.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, không ai làm gì được ai.

Ưu thế Đại Thuần Dương Công của Trần Khuynh Địch không ở lực lượng, mà ở nhiệt độ siêu cao không gì không thể đốt. Nhưng cương khí của thái tử Hoành Xương là vô cùng hùng hồn, hoàn toàn có thể dùng cương khí bao bọc toàn thân để phòng ngự. Cho nên song phương đối cứng nhưng lại không làm gì được nhau, khí lãng do quyền cước va chạm chấn cho chiến hạm của hai bên rung động không thôi.

Giữa không trung, Trần Khuynh Địch và thái tử Hoành Xương tương giao quyền cước, cuối cùng đồng thời mượn lực lượng của đối phương bay ngược về chiến hạm của bản thân, vững vàng đáp xuống boong thuyền.

“Ha ha, xem ra cái gọi là Thuần Dương Cung vẫn có một chút nội tình.”

“...”

So với thái tử Hoành Xương cười ha hả, Trần Khuynh Địch có vẻ lúng túng hơn nhiều.

Bởi vì hắn phát hiện ra, mình vậy mà không phải là đối thủ của vị thái tử Hoành Xương này. Tu vi của đối phương đã là Luyện Thần Phản Hư, còn mạnh hơn Luyện Khí Hóa Thần hắn một tiểu cảnh giới, hơn nữa công pháp tu luyện cũng là đích truyền của hoàng thất Đại Chu ngày trước, cho dù là nội công hay võ học đều không kém hắn.

Trong điều kiện ngang nhau, thái tử Hoành Xương có tu vi cao hơn, quả thật là mạnh mẽ hơn Trần Khuynh Địch.

Đương nhiên, không phải là chênh lệch mang tính áp đảo. Nhưng thật sự tử đấu mà nói, đoán chừng hắn sẽ rơi vào hạ phong trong khoảng một trăm chiêu, bị thua trong vòng năm trăm chiêu.

Chuyện này còn không phải là trọng yếu nhất.

Trọng yếu nhất chính là đây vốn là một trận tai bay vạ gió a!

Rõ ràng đối phương định đi đối phó với Dương gia, kết quả không hiểu ra sao lại đi tìm hắn!

Hơn nữa còn hoàn toàn không nghe hắn giải thích, trực tiếp động thủ!

“Chuyện này...”

“Cầu xin tha thứ thì không cần phải nói.” Thái tử Hoành Xương mỉm cười ngắt lời của Trần Khuynh Địch: “Ngươi yên tâm đi, hôm nay ta không có ý định giết ngươi, không bằng nói là còn chưa phải lúc. Cho nên lần này chỉ đến xem, cái gọi là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, thiên kiêu Trung Thổ, rốt cuộc là có trình độ gì.”

“Kỳ thực ta...”

“Bây giờ xem ra thực lực của ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Sao ngươi không nghe ta nói...”

“Hãy trân quý thời gian không còn nhiều của ngươi đi, ha ha ha.”

Trần Khuynh Địch: “...”

Nhìn thái tử Hoành Xương phách lối rời đi theo chiến hạm đầu rồng, Trần Khuynh Địch lộ ra vẻ mặt cạn lời, người này hoàn toàn không nghe hắn giải thích thì phải làm sao a!

Muốn tiêu diệt Dương gia thì ngươi diệt đi a! Ta thật sự không để ý a!

Một vị giáp sĩ triều đình đi đến bên cạnh Trần Khuynh Địch, lo lắng nói: “Đại nhân!”

“A, ta không sao, có chuyện gì?”

“Hình như lò đốt của chiến hạm xảy ra vấn đề, ban đầu dự tính có thể đi đến Thuần Dương Cung rất nhanh, nhưng hiện tại sợ rằng phải kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa mới tới.”

“Không sao, có thể tới là được rồi.”

“Đa tạ đại nhân.”

Sau khi giáp sĩ triều đình đi xuống, Trần Khuynh Địch đứng một mình trên boong thuyền, tràn đầy ưu thương.

Mà ở bên kia, thái tử Hoành Xương cũng nghiêm túc trở lại phòng điều khiển trong chiến hạm đầu rồng, một người áo đen cung kính đi tới nói: “Thái tử điện hạ, vị Đạo Tử Thuần Dương kia có vẻ rất mạnh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.