Phán Quan

Chương 95: Chương 95




Đám người này đã làm chủ gia tộc rất lâu, từng gặp vô số trường hợp đa dạng và luôn nắm quyền phát biểu trong rất nhiều chuyện. Mỗi khi họ mở miệng, người xung quanh sẽ lắng nghe chăm chú và gật đầu hùa theo.

Đã nhiều năm rồi họ chưa được trải nghiệm lại cảm xúc này —— căng thẳng, khó chịu, thậm chí còn có chút không biết nên làm gì.

Bàn về lần cuối tình huống này xuất hiện, họ có lẽ phải quay ngược dòng về thuở niên thiếu.

Họ chợt bắt đầu cảm thấy may mắn vì đợt chuông đã khiến mình choáng váng, tê dại và xiểng niểng vừa nãy. Đó đúng là một cái cớ tuyệt vời để giải thích cho cảnh tượng trước mắt…

—— giải thích cho việc vì sao họ lại lảo đảo không thể đứng thẳng, phải nửa khom người mới có thể giữ vững tư thế khi vừa bò từ dưới đất lên. Có người còn chẳng thể đứng dậy và đứng hình ngay tại chỗ.

Họ thực sự đã quên phải nhúc nhích.

… và cũng không dám nhúc nhích.

Ở đây không có bao nhiêu kẻ lù đù, chỉ cần nối liền vài chuyện là có thể dẫn đến một kết quả.

Trên đời này có rối sư nào có thể một mình khống chế đại trận mà nhiều nhà đã bày ra chỉ bằng mười ngón tay, rồi ngay cả Trương Lam và Trương Nhã Lâm cũng bị chặn xa mấy trượng khỏi dây rối và hoàn toàn không được tới gần?

Có rối sư nào lại chỉ mới giải được vài cái lồng mà đã có thể giúp dòng của Thẩm gia kia vọt cao chót vót từ hạng chót lên đầu bức danh phả như đang ngồi hỏa tiễn?

Nếu như chỉ có hai điều kiện này thôi, có lẽ họ vẫn có thể giãy giụa đôi chút và đưa ra một đáp án khác. Nhưng còn vụ lão tổ Bốc Ninh kia vừa khéo cũng chết đi sống lại ở ngay thời điểm này là sao nữa?

Có tên của vị rối sư nào có thể xuất hiện chung chỗ và chung chuyện với lão tổ Bốc Ninh đây?

Chỉ có Văn Thời thôi.

Nghe đồn người nọ là rối sư hàng đầu kiêm nhân vật đẳng cấp lão tổ trong giới rối thuật, có thể áp chế và điều khiển đồng thời mười hai con rối chiến đấu khổng lồ, thậm chí còn chả cần trói buộc xiềng xích lên người chúng nữa. Năm đó, anh biến mất khỏi hậu thế lúc mới chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trông xấp xỉ chàng trai trẻ đang rũ mắt khống chế dây rối trước mắt này.

Hèn chi cả dòng đã mất của Thẩm gia kia nhảy lên đỉnh mà lại chẳng có tên mới nào xuất hiện.

Tên của người ta đã sớm có mặt trên đó, còn nằm ngay hàng đầu nhất nữa.

Cũng không thể trách đối phương trả lời là “Không phải” khi Trương Chính Sơ hỏi “Con có phải đồ đệ của Thẩm Kiều hay không?”.

Người ta quả thật không phải đồ đệ, người ta là tổ tiên.

Rồi vậy mà họ cứ gọi anh là “chàng trai trẻ” hết lần này đến lần khác.

Chỉ cần nghĩ vậy, họ liền hận mình không thể chui tọt vào cái khe xuống lòng đất cho rồi. Nhưng hiện giờ họ lại không thể độn thổ, bởi vì trước mặt còn một người nữa…

Người này có thể khiến Kim sí Đại bàng hãi hùng đất trời ngoan ngoãn theo sau, có thể giữ chặt dây rối của Văn Thời khi đối phương muốn vứt ra lưỡi dao sắc bén với toàn bộ công lực, bản thân chẳng những không mất một cọng lông, mà còn có thể thêm chút sức, tự nhiên như đang sử dụng đồ vật của mình.

Điều quan trọng nhất là…

Hắn không có dây rối.

Thứ mà hắn dùng là những đồ vật cao cấp nhất trong rối thuật, có thể làm tất cả người bày trận trong phạm vi trăm dặm mất lực, khiến linh thần của họ đột ngột buông lỏng và ép cản những thứ kết nối với đại trận dưới sự khống chế trong tích tắc của hắn.

Vì vậy lúc Văn Thời phá trận, họ chỉ nghe thấy tiếng chuông và tiếng Phạn, chứ chẳng cảm giác và cũng không thể làm được điều chi.

Rối thuật hùng mạnh và chính xác với uy áp bung tỏa khắp nơi như thế lại không hề lộ vẻ bén nhọn và thô bạo. Đó là cách đẳng cấp đỉnh nhất trong số các phương pháp dùng để khống chế người khác, khiến họ cảm thấy như mình đang bị bao vây trong biển mây sương tùng. Nếu đối tượng bị điều khiển là khoảng một trăm đứa con nít, người già hoặc mấy kẻ ốm yếu có linh tướng bất ổn thì không nói gì, khổ nỗi ở đây toàn là những người không tầm thường hết cả.

Mà lúc làm những điều đó, người này lại hoàn toàn chẳng hề sử dụng dây rối của mình.

Mặc dù khó lòng tin nổi nhưng vẫn không thể không tin rằng chỉ có một người như vậy trong truyền thuyết mà thôi.



Đây mới chính là lý do mọi người ở đây không dám động đậy.

Sự tĩnh lặng trong giây lát kéo dài lâu lắc, rõ ràng chỉ có vài giây, thế mà cứ ngỡ như một trăm năm đã thấm thoát trôi qua.

Điều phá tan bầu không khí yên ắng này là tiếng người đột ngột xuất hiện ở gần mắt trận.

—— Đám con cháu bị điều đi nhiều nơi chẳng biết mô tê gì về chuyện đã xảy ra ở trung tâm mắt trận, chỉ biết đá trận mà mình phụ trách chôn giữ đã vỡ thành bụi mù. Dưới nỗi hoảng loạn và bất an, nhiều người mở cửa trận ngay tại chỗ và vội vàng chạy về nơi các chủ gia tộc, muốn tìm tòi ngọn nguồn và cũng muốn biết họ nên làm gì tiếp theo.

Ai dè vừa bước ra khỏi cửa trận, họ đã trông thấy dáng vẻ chật vật của mấy vị trưởng bối nguyên lão của các gia tộc, cả đám lập tức trở nên ngơ ngác.

“Sao lại thế này?!” Đứa cháu Ngô Văn Khải trước đó bị Ngô gia điều đi khiếp sợ quát một tiếng, vội vàng bước ra cửa trận và lao thẳng đến chỗ của chủ gia tộc Ngô Nhân. Mấy người còn lại cũng nhanh chóng nối gót nâng người trong mắt trận đứng dậy.

Ai cũng có đích đến, chỉ duy nhất đám con cháu của Trương gia là đi vào mắt trận rồi nhìn xung quanh, song không tìm ra người mà họ phải thấy.

“Lão gia tử đâu rồi?” Họ hỏi với vẻ ngờ vực.

“Đúng vậy, lão gia tử đâu rồi?”

Đám con cháu Ngô gia đang đỡ chủ gia tộc Ngô Nhân. Cháu ruột của bà là người lo lắng nhất, hắn kiểm tra tỉ mỉ thân thể bà và hỏi: “Bà có bị thương không ạ?”

Nghe người Trương gia liên tục hỏi han, họ mới nhìn xung quanh một vòng, mặt mày hoảng hốt: “Ừ nhỉ, lão gia tử của Trương gia đâu mất tiêu rồi bà?”

Ngô Nhân lắc đầu một cái, không trả lời ngay tức khắc, mà chỉ nắm lấy bàn tay đang phủi bụi bặm cho mình của cháu ruột rồi dời ra, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm đằng trước.

Tay cháu ruột bị bà siết chặt đến phát đau. Hắn cảm thấy có gì đó sai sai nên nuốt xuống lời muốn hỏi.

Không chỉ có bà, hầu như các chủ gia tộc khác đều bày ra sắc thái như thế.

Vì vậy, đám con cháu nhìn đến trước theo ánh mắt của họ.

Trong số họ, có khá nhiều người từng nghe đến cái tên ‘Tạ Vấn’ này, nhưng thực sự từng gặp gỡ thì chỉ lác đác vài tên, số người từng gặp Văn Thời lại càng ít hơn. Chỉ có một người tự dưng hô nhỏ một tiếng giữa sự trầm mặc.

Một số người đưa mắt nhìn sang phía nguồn âm.

Người nọ có chiều cao trung bình, da ngăm đen, trông như một con khỉ gầy gò trong bóng đêm. Còn ai vào đây ngoài Đại Đông, người từng theo dõi người khác giùm Trương Lam và Trương Nhã Lâm trước đây, còn đuổi vào đến cái lồng ở Tiệm Ba Mét kia nữa.

Hắn cũng là một trong những người theo Trương gia chạy tới chỗ này, nhưng chưa tới mắt trận, mà chỉ đi thẳng đến một trạm nghỉ chân gần đó với đám con cháu cùng xe, hiện giờ mới tới đây lần đầu.

Hắn không tìm ra Trương Chính Sơ, chủ gia tộc nhà họ Trương, vì vậy quen chân đi đến bên cạnh Trương Lam. Trong lúc lướt qua bóng người và ngó phía trước, hắn trông thấy Tạ Vấn và Văn Thời đang quấn dây rối đầy tay.

Trên thực tế, hắn nhận ra có điều gì đó không thích hợp cho lắm, nhưng miệng lẹ hơn đầu, suýt chút nữa buột miệng thốt ra: “Đây chẳng phải là thằng ——”

Không biết bao nhiêu ánh mắt đổ sang đây.

Đại Đông gần như lập tức cảm nhận được sự quỷ dị. Nhưng sợ mất mặt, hắn hơi dừng bước, vẫn cố giả bộ bình tĩnh mà tiếp tục đi đến bên cạnh Trương Lam rồi nói hết câu: “—— đồ đệ tên Trần Thời gì đó của Thẩm gia hả?”

Chỉ là giọng nói càng ngày càng khẽ.

Vừa dứt lời, hắn đã nghe có người thủ thỉ rằng: “Ngài ấy chắc hẳn không phải họ Trần đâu, họ Văn mới đúng…”

Đại Đông vướng chân té đụi ngay tại chỗ, phải níu lấy đồng bọn đi trước mình một bước mới có thể đứng vững.

Hắn nắm chặt đối pương, không hề nhúc nhích mà tiêu hóa suốt hai giây, cuối cùng cũng hiểu được ý của câu “Họ Văn”.

“Không đời nào.”

Hắn đáp lại theo phản xạ có điều kiện.

Nhưng trả lời xong, hắn mới nhận ra, người vừa thốt lên không phải hạng người lỗ mãng, đó là chủ gia tộc nhà họ Ngô, một người có cá tính trầm ổn và sẽ không nói chuyện bậy bạ.

Giọng của bà cụ nghe mới khẽ khàng, nhưng xung quanh thực sự rất yên lặng, thế nên điều gì cần nghe đều lọt hết vào tai.

Câu nói kia như đang đổ thêm dầu vào lửa, “ào” một phát khiến người ta chấn động.

Nỗi sợ hãi mà các chủ gia tộc đã cố gắng kìm nén trước đó đều bị kích nổ.

Nhịp tim của Đại Đông vừa lớn vừa mau.

Mắt hắn nhìn thẳng, lời phản bác vẫn đang vận chuyển từ từ trong não. Hắn muốn nói rằng mình từng theo họ vào lồng. Nếu anh thực sự là vị lão tổ tiên họ Văn nọ, tất nhiên anh sẽ rất không hợp với kẻ khác, dù sao thì tầm nhìn và kiến thức đều cách nhau nhiều năm đến thế, anh khó lòng hòa hợp với bất kỳ ai. Nhưng anh lại hòa hợp khá ổn với tên đồ đệ còn lại của Thẩm gia và với cả Tạ Vấn, vừa nhìn đã biết là chung team. Nếu anh là lão tổ rối thuật kia… vậy còn Tạ Vấn thì sao?!

Tiếng nghị luận đột nhiên im bặt, một số ánh mắt lại tập trung lên người Ngô Nhân một lần nữa.

Lúc này, Đại Đông mới tỉnh ngộ, vừa nãy hắn đã lỡ miệng hỏi ra câu đó. Mà môi của Ngô Nhân lại khép mở, chỉ nói một tiếng “Ngài ấy là…” rồi bất chợt lặng thinh, như thể cổ họng của bà đang quá khô.

Nhưng ai cũng trông thấy ba chữ rõ ràng từ giữa bờ môi khẽ run của bà.

Đó là…

Trần Bất Đáo.

Tổ sư gia, Trần Bất Đáo.

Vì thế, tất cả phản ứng đều trở nên trống rỗng. Đó là một sự tĩnh mịch chân chính, im ru đến nỗi ngay cả gió cũng quên thổi.

Cuối cùng, đám con cháu cũng hiểu vì sao ở đây lại bị bao trùm bởi vẻ lo sợ và lặng lẽ như thế này, đó là vì chẳng ai biết mình nên nói gì cả…

Thưa gởi ư?

Thưa bằng gì đây?

Nghìn năm qua, dưới lời tương truyền từ đời này sang đời khác của các gia tộc, chưa ai từng thực sự thốt lên cái xưng hô ‘Tổ sư gia’ này cả. Đó là một cấm kỵ, một xưng hô mà họ phải tránh gọi, bởi thế rốt cuộc rồi họ chẳng thể nào gọi ra miệng.

Mà sau tất cả, họ vẫn hiểu biết lễ nghĩa, không ai lại dám kêu lên cái tên ‘Trần Bất Đáo’ này ngay trước mặt đối phương đâu.

Không dám và cũng không thể.

Họ càng không thể bớt đi bước này và trực tiếp mở miệng, vì mỗi câu nói dính dáng đến vị Tổ sư gia này đều chẳng khác gì họ đang lăn mình trên bãi mìn ——

Vì sao ngài lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải ngài nên bị phong ấn suốt đời và không thể bước vào vòng luân hồi sao?

Đã có ai đó cứu ngài ư? Phải chăng đại trận phong ấn đã bị nới lỏng và mất đi hiệu lực?

Rốt cuộc ngài đã chết hay còn sống?

Lần này ngài xuất hiện với mục đích gì?



Bất kể lai lịch sâu hay cạn, già hay trẻ, không ai ở đây thực sự đã từng tiếp xúc với ‘Trần Bất Đáo’. Mọi sự hiểu biết của họ về tổ sư gia đều đến từ lời truyền dạy đời đời của tổ tiên và mấy quyển sách cùng truyền thuyết kia thôi.

Những tình cảnh và hình tượng được miêu tả lặp đi lặp lại đó luôn khiến người ta gắn liền hắn với ác quỷ tà thần. Họ không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ cụ thể, chỉ cảm thấy hắn làm cho người ta vừa sợ hãi vừa chán ghét.

Nhưng người trước mắt lại khác xa tưởng tượng của họ, quả thực là một trời một vực.

Họ thực sự không dám hỏi ra những câu đang luẩn quẩn trong đầu mình trước một người như thế, ít nhất là những ai đã tận mắt chứng kiến biến cố phát sinh trong mắt trận thì không thể mở miệng.

Nhóm chủ gia tộc trưởng bối không lên tiếng, thế thì hậu bối lại càng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Vì vậy, hai bên tạo nên một trạng thái giằng co nhỏ bé.

Nói là nhỏ bé cũng do một bên đông đảo, một bên thì chỉ có lưa thưa vài người, ngặt nỗi bên nhân số cao lại bị lép vế.

Điều này cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Văn Thời.

Từ lúc gom dây rối về, anh đã tập trung triệt để lên những kẻ đối diện. Trên mặt anh có khắc mấy chữ ‘bố đang rất quạu’, sợi dây trong tay cũng không hề thu lại uy áp, những dòng chữ tiếng Phạn trước đó đã đốt cháy lửa giận trong anh lên đến đỉnh điểm.

Chỉ cần có ai đối diện nhả ra bất cứ câu nào không xuôi tai, anh sẽ chấm bút mời đứa cháu này cút đi càng xa càng tốt.

Ai dè đám người này chỉ nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt khác nhau và chẳng hề phát ra bất cứ âm tiết nào.

Tạ Vấn chỉ vừa nhấc chân, họ đã ‘úi’ một tiếng rồi né lùi về sau hai bước, tựa như một đàn ong đột nhiên bị hù sợ. Ranh giới giữa hai bên lại càng thêm rõ rệt, Sở hà Hán giới(*) chính giữa lại rộng thêm vài thước vì hai bước vừa rồi.

(*) Sở hà Hán giới: ranh giới chia cắt giữa hai nhà Sở và Hán, chính giữa là một con sông tên sông Hồng Câu (kilopad.com)

Màn này lại trùng lặp với cảnh tượng nào đó vào một nghìn năm trước. Tạ Vấn cũng hơi ngẩn ra, rũ mắt nhìn mình một phen.

Trên người hắn không có sương đen bủa vây ngập trời, dưới chân cũng chẳng phải cỏ cây khô khốc.

Đám người này chỉ hành động theo phản xạ có điều kiện mà thôi.

Tạ Vấn không nhịn được phải bật cười, chẳng nhìn họ thêm một lần nào nữa mà lập tức đi về phía Trương Lam, song lại phát hiện bên cạnh cô còn có người đang đạp một chân lên Sở hà Hán giới, muốn né nhưng lại không né.

Vóc dáng của hắn không cao cho lắm, chân cũng chẳng dài, tư thế này trông khá buồn cười.

Văn Thời đanh mặt bước đến theo và khá sửng sốt khi thấy hắn.

Chu Húc đi phía sau đã mở miệng hỏi: “Đại Đông?”

Đại Đông nhìn đám người đang đến gần này mà hơi thở sắp cạn kiệt. Nghe thấy tiếng nói to khàn quen thuộc của Chu Húc, hắn cứ như vừa vớ phải cọng rơm cứu mạng, lúc này mới đổi giọng rặn ra một câu: “Ừ…”

Ánh mắt của Tạ Vấn lướt qua chân hắn: “Sao con lại không chạy đi vậy ta?”

Giọng điệu của hắn là vui đùa, nhưng lại làm đôi môi đang mím chặt của Văn Thời càng trở nên tái nhợt và thẳng đơ.

Đại Đông ngó cọng rơm cứu mạng Chu Húc vài lần, muốn nói tui định chạy á, nhưng lúc sắp chạy thì lại không thể nhấc chân lên. Đó là vì hắn thấy đường ranh giới đột ngột mở rộng kia, thấy phản ứng sợ không tránh kịp như theo quán tính của mọi người, rồi bỗng cảm thấy hơi thất vọng và đau lòng.

Thần kinh của hắn có thể được so với pháo ống. Sống bừa bãi suốt hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên hắn có suy nghĩ như vậy, cảm thấy rằng ranh giới rõ mồn một này thực sự hơi chói mắt. Hắn nghĩ, với tư cách là một người từng theo chân Văn Thời và Tạ Vấn vào lồng, nếu hắn mà né thì đúng là hết xài luôn.

Nhưng sợ thì vẫn sợ…

Chỉ cần ngẫm lại trước đây mình từng gọi người này ‘ma ốm’ biết bao nhiêu lần, hắn đều muốn chết đi cho xong.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt giữa bầu không khí hít thở không thông này và ngập ngừng: “Các ngài… các ngài đã cứu con, trong lồng.”

Tạ Vấn nhướng mày.

Một khi đã nói được như vậy, câu chữ của hắn cũng trở nên trôi chảy: “Không chỉ một lần thôi đâu. Với cả Kim sí Đại bàng bỗng nhiên che chắn cho tụi con khi lửa lớn đốt tới nữa.”

“—— Bóng của cánh.” Lão Mao và Văn Thời kỹ tính bổ sung một câu với hai bản mặt giống hệt nhau.

“Dạ đúng rồi, nói chung đó là điều mà con không thể làm được.” Đại Đông nói, “Con còn kém xa, không có năng lực kia.”

Sau khi thoát khỏi cái lồng ở Tiệm Ba Mét, hắn luôn nhớ đến cảnh tượng ấy, cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi, đôi lúc đang ngẫm nghĩ thì sẽ ngẩn người luôn. Đương nhiên là hắn từng ảo tưởng rằng mình còn có một năng khiếu đang ẩn náu nào đó đã được kích hoạt trong lúc nguy cấp và làm cho mọi người khiếp sợ. Nhưng thực ra trong lòng hắn biết rõ hơn bất kỳ ai, mặc dù chỉ là bóng thôi nhưng nó vẫn vượt xa năng lực của hắn.

Vậy là có người đã ra tay cứu họ, sau đó còn đẩy hết công lao lên đầu hắn. Mà đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa thể tìm ra cơ hội để nói một câu cảm ơn.

Hắn phải nói cảm ơn, nhưng hắn cao lớn, thô kệch và bộp chộp, không phải kiểu người hiền hòa và lễ phép. Hắn luôn cố thể hiện mấy lời đó bằng cách khác, đời này cũng nói cảm ơn chưa được mấy lần. Dưới trường hợp này, lại đứng trước mặt Tạ Vấn và Văn Thời như thế, hắn lại càng không thể nói nên lời.

Vì vậy, Đại Đông cứ không được tự nhiên, vò đầu bứt tai suốt nửa ngày, cuối cùng chỉ nghĩ ra một cách biểu đạt không lố lăng mà thôi.

Đó là một lễ nghi xa xưa mà hắn từng học được từ một vị sư phụ tu luyện rối thuật. Làm một chàng trai trẻ nóng vội, hắn luôn cảm thấy động tác kia trông chẳng ra gì ở thời hiện đại, thế nên chưa làm đàng hoàng lần nào cả.

Hôm nay là lần đầu tiên. Hắn khom người về phía Tạ Vấn và Văn Thời rồi vái một cái không quen dáng mà trông lại nghiêm túc.

“Cậu…”

Đến lúc này, Văn Thời mới thực sự ngớ ra.

Nhưng trước khi anh phản ứng, Đại Đông đã giật bắn tựa như một con khỉ, né khỏi trước mặt họ như lửa cháy trúng mông và lẻn đến sau lưng Chu Húc, túm lấy người duy nhất mà mình dám túm rồi điều hòa nhịp tim của mình.

“Bà mẹ nó anh sắp thài rồi mày ơi…” Đại Đông khẽ nói với Chu Húc.

Chu Húc lẳng lặng liếc bàn tay trên cánh tay mình một cái, “à” một tiếng, giả sói đuôi to mà vỗ về: “Không đến nỗi đó, họ cũng đâu có ăn thịt người.”

Đại Đông lại co đầu rụt cổ nhìn quanh một vòng và nói: “Lão tổ Bốc Ninh đâu? Anh tính mãi mà không ra ngài ấy, linh tướng của ngài ấy đang nằm ở chỗ nào rồi?”

Chu Húc kéo dài chữ “ừm ——”, thầm nói đây đúng là một câu hỏi kỳ diệu: “Tui đang suy nghĩ phải báo với anh bằng cách nào đây…”

Nó chưa kịp khoa tay múa chân giải thích với Đại Đông, Trương Lam đang đứng im thẳng tắp trong trạng thái hoang mang trên bãi đất trống tự dưng giật mình một cái và ho sặc sụa trong gió.

Cô ho tới mức cổ và mặt đỏ bừng, máu vọt ngược lên mặt mãi không thấy ngừng, giống như muốn nôn hết ngũ tạng lục phủ hoặc thứ gì khác ra ngoài thì mới chịu thôi. Đến khi cô cuối cùng cũng đứng thẳng người lại, nhìn Tạ Vấn và Văn Thời với bộ dạng nhếch nhác, mu bàn tay vuốt qua khóe miệng, cô mới phát hiện trên đó có một vết máu nhạt.

“Con…” Giọng nói của Trương Lam đều khàn đi vì cơn ho.

Cô nuốt mùi máu trong miệng xuống, vốn định giải thích cho hành động trước đó của mình, nhưng lúc mở miệng thì lại nhận ra mình không thể nào giải thích.

Cô chỉ ngơ ngẩn nhìn vết máu trên mu bàn tay ấy, dùng sức chà nửa ngày, chà đến lúc da còn đỏ hơn cả vết máu, ngón tay cũng đang run lẩy bẩy.

“Ngẩng đầu lên.” Văn Thời nói với cô.

Trương Lam ngẩng đầu, ngón tay lại vẫn đang chà vết máu đó. Cô hơi rối rắm, vội vàng lên tiếng: “Con và Nhã Lâm vốn định đợi các ngài ngủ rồi mới quay về Trương gia một chuyến, chứ không phải tụi con muốn làm gì đâu, chẳng qua tụi con cảm thấy lão…”

Cô quen miệng định nói là ‘lão gia tử’, song khựng lại khi nhìn thấy vết máu trên ngón tay: “Cảm thấy họ sẽ xảy ra chuyện, nên tụi con vẫn muốn nói trước với họ một tiếng. Ai dè vừa xuống lầu thì đã thấy họ bao phủ chỗ này.”

Văn Thời nhìn chằm chằm vào tròng mắt của cô, sau đó lại nghía sang Tạ Vấn, giơ tay dùng khớp ngón gõ lên giữa trán cô một phát.

Động tác đó không nặng chẳng nhẹ, cả người Trương Lam rung một cái, cô nhắm mắt, ngón tay đang chà liên tục cũng ngừng lại.

Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, tầm nhìn của cô rốt cuộc cũng có tiêu cự.

“Đã bị ai đó động tay động chân.” Văn Thời để tay xuống.

Chu Húc bỗng nhớ ra điều gì đó và chen lời: “Vì chút nước bùa kia phải không? Nước bùa được dùng để chấm trán khi gặp chủ gia tộc hồi nhỏ á.”

Tư chất bẩm sinh của Đại Đông thì bình thường, lúc bé chưa từng nhận được loại đãi ngộ này. Nhưng hắn từng nghe mấy người lợi hại cùng thế hệ đề cập nên vẫn luôn có ấn tượng. Lần trước, hắn còn cảm thấy cảnh Văn Thời gõ lên giữa trán của bé gái kia trong Tiệm Ba Mét sao mà quen mắt quá nữa, chỉ là nhất thời không nhận ra thôi.

Hiện giờ Chu Húc nhắc như thế, hình như đúng là có hiệu quả tương tự.

Ai ngờ Trương Lam lắc đầu khàn giọng bảo: “Không phải vì thứ đó.”

Văn Thời và Tạ Vấn nhìn sang, cô lặp lại: “Không phải vì thứ đó. Hồi nhỏ, con và Nhã Lâm không hiểu, lúc lớn lên thì thấy… thấy ổng từng chấm cho người khác. Nhã Lâm học rối thuật, đọc nhiều sách, cũng biết một vài thuật định linh cũ. Tụi con từng nghĩ có khi nào vụ này có liên quan đến việc định linh hay không, vì vậy đã đi dò xét. Không có điều gì khác thường về những đứa trẻ từng bị chấm nước bùa kia, cũng chẳng có dấu hiệu và vết tích của rối xuất hiện trên người chúng. Trái lại, linh thần của chúng càng thêm ổn định, sức sống cũng dồi dào hơn.”

Theo cách nói của thế hệ trước thì là linh khiếu càng được thông. Hành động này giống như rất nhiều phù pháp bùa thuật mang tính chúc phúc và trợ lực khác, họ không tìm ra bất cứ vấn đề nào.

Huống chi nếu thực sự có vấn đề, mấy vị nguyên lão trưởng bối của các gia tộc khác sẽ là kẻ đầu tiên không đồng ý.

Vì mối nghi đó, Trương Lam và Trương Nhã Lâm ôm trong lòng một cảm xúc áy náy bé nhỏ với ông nội Trương Chính Sơ suốt một khoảng thời gian rất dài. Bởi thế, họ càng có xu thế tin ông hơn vào những chuyện sau đó.

Dần dần, tâm lý vô ý thức này biến thành một thói quen mang tính ép buộc. Thậm chí sau đó, dù có vài chi tiết từng chợt lóe qua trông rất đáng nghi, họ cũng sẽ lược bỏ theo bản năng.

Nhưng bản năng của con người là theo lợi tránh hại, vì vậy hai chị em họ dần nắm chắc quyền lên tiếng ở Trương gia cũng như mở rộng liên hệ với các gia tộc khác. Khi có chuyện gì, nếu có thể không làm phiền đến Trương Chính Sơ thì họ sẽ không làm phiền.

Kết quả là vẫn không thể tránh thoát.

Thứ mà Trương Chính Sơ sử dụng trên người họ là một loại rối thuật rất đơn giản, không phải thứ gì lợi hại, nhưng được ở chỗ không để lại dấu vết, có thể chôn vào khi lòng phòng bị của người không cao, thường sẽ có liên hệ với một vài động tác, câu nói hoặc đoạn hồi ức nào đó.

Trên thực tế, hiệu dụng của một thứ được lấp vùi như vậy thì chẳng hề rõ rệt. Nó cũng chỉ có thể làm ảnh hưởng đến những người thường có tâm trí bất định, vì vậy mà người càng lợi hại sẽ càng không để bụng mấy thứ này.



Nhưng nếu cứ bị vùi lấp hết lần này đến lần khác từ nhỏ đến lớn… thì nó lại dẫn đến một kết quả khác.

Thực ra không cần Văn Thời nói, Trương Lam cũng biết mình đã bị động tay động chân, ngay lúc cô ho và nôn ra máu vừa nãy.

Chẳng qua là cô còn ấp ủ một suy nghĩ còn đang vấn vương, rằng nhỡ đâu không phải vậy. Dù sao họ cũng là ông cháu ruột thịt, hai chị em cô đã mồ côi từ nhỏ và được Trương Chính Sơ trông coi đến lớn cơ mà.

“… Có lẽ Nhã Lâm đã chịu nhiều ảnh hưởng hơn con.” Trương Lam nói, “Dù sao nó cũng là chủ gia tộc đời kế tiếp. Đôi lúc tụi con nhất định phải ra nhà sau, nhưng toàn là nó đi thôi.”

Cô hơi tạm dừng, nhớ lại và nói: “Trước khi đến Thiên Tân, nó cũng từng đi một chuyến.”

Và ngây người rất lâu trong phòng của Trương Chính Sơ.

Cô còn muốn nói với Văn Thời và Tạ Vấn rằng “Các ngài cũng đừng trách ông ấy”, nhưng lời chưa ra tới đầu môi thì lại bị nuốt ngược vào trong, vì cô phát hiện mình đã không còn tư cách và lập trường để nói những lời này nữa.

Trương Chính Sơ là ông nội cô. Người thấy bộ dáng không phải người mà cũng chẳng phải quỷ của ổng là cô và Trương Nhã Lâm, thế rồi kẻ nhúng tay để ổng chạy thoát vẫn là cô và Trương Nhã Lâm.

Trong số những người thuộc Trương gia ở đây, chỉ có một mình cô có thể làm chủ. Cô lặng thinh một lát, mở miệng nói với vẻ mặt tái nhợt: “Là con và Nhã Lâm đã tự cho là đúng. Bất kể ra sao, Trương gia sẽ cho mọi người một câu trả lời về sai sót trước đây. Trước tiên, con xin thay mặt ông nội con… ngỏ lời xin lỗi thay ông ấy.”

“Đừng vội nói thay.” Giọng điệu của Tạ Vấn rất lạnh lẽo, nghe không ra ý cáu kỉnh nào khiến người ta chạy biến, “Con cũng không nhất định thay được.”

Trương Lam ngạc nhiên ngước lên, không hiểu ý hắn.

Tạ Vấn cũng chẳng giải thích nhiều cho cô hiểu, mà chỉ xoay đầu nhìn Chu Húc một cái, sau đó lại nói với Trương Lam: “Có lẽ nhà con đang mở cửa đón khách đấy.”

Ngay cả đến lúc này, ngữ điệu nói chuyện của hắn vẫn còn khách khí, pha kèm trong đó là uy áp không cho phép người khác chống cự.

Trương Lam cũng ngỡ ngàng.

Mãi đến lúc thấy Chu Húc gật đầu đáp một tiếng và tùy tay gom một nắm đá vào lòng bàn tay, cô mới hiểu rõ ý của đối phương.

Cô vội nói: “Chúng ta không mở được cửa trận ở bổn gia đâu.”

Chu Húc đưa đầu nhìn về phía cô.

Lời này như đang bảo vệ và cãi lại, Trương Lam hấp tấp bổ sung một câu: “Thật mà. Tổ tiên đã lựa chọn tỉ mỉ địa điểm nhà cửa ở bổn gia. Nó chiếm một vị trí tuyệt vời, trong phong thuỷ người ta gọi là thổ cục dễ thủ khó công tự nhiên. Hơn nữa, tổ tiên qua nhiều thế hệ đều từng chôn trận cho bổn gia, khó tránh khỏi có ngày xảy ra sai lầm, khiến nhà cửa gặp nạn. Vì vậy, cửa trận không thể thông tới nhà đâu. Chu Húc chắc chắn cũng biết điều này nữa ——”

Nói rồi, cô xoay đầu nhìn nguyên đám chừng trăm người: “Con thực sự không nói láo về điều này, các gia tộc khác đều biết về nó cả mà, nếu không sao họ không đến bổn gia mà lại chạy xe tới đây?”

Chu Húc gật đầu, nhưng vẫn cong eo đặt đá trận lên mặt đất.

Lúc đặt, tay trái của nó vô thức ghìm lại cổ tay áo bên phải, nhìn cứ như nó đang mặc áo dài với tay áo rộng thùng thình vậy.

Đại Đông vốn còn nhắm mắt theo đuôi nó, nhưng thấy dáng vẻ nó kéo tay áo và bình tĩnh bày đá trận, thành thạo như đã bày hàng chục triệu lần, sắc mặt của hắn trở nên bất thường ngay tại hiện trường.

“Chu, Chu Húc?” Hắn gọi với âm lượng nghe như muỗi kêu.

Hắn vừa nói thế, mười hai viên đá trận đã được bày xong. Chu Húc ngồi dậy, lịch sự gật đầu với Trương Lam một cái: “Làm phiền rồi.”

Dứt lời, hắn giơ tay phải lên và vỗ một cái không nặng không nhẹ phía trên đá trận ——

Chẳng mấy chốc, gió mạnh phần phật đột ngột nổi lên từ dưới đất! Một vòng xoáy to đùng hình thành nơi hắn vỗ xuống.

Màu đen đậm đặc trào ra từ trung tâm vòng xoáy, lập tức biến thành một cửa trận sâu không rõ đáy. Không ai có thể nhìn thấy cửa trận thông với chỗ nào, chỉ có thể nghe tiếng nổ ầm ầm truyền đến từ chỗ sâu trong vòng xoáy.

Tám tiếng liên tục, khiến cho mặt mày của Trương Lam không còn chút máu, trợn mắt há mồm.

Người chẳng còn tí máu nào chính là Đại Đông.

Hắn mở to mồm nhìn cửa trận cuồn cuộn bão táp, sau đó lại ngoảnh đầu nhìn Chu Húc, nửa buổi sau mới run rẩy hỏi một câu: “Lão, lão tổ Bốc Ninh?”

Chu Húc gật đầu nói: “Rất vui được gặp con.”

Hắn lại chắp tai với Tạ Vấn và Văn Thời, nói rằng: “Sư phụ, sư đệ, con đi trước đây.”

Dứt lời, hắn liền nhấc chân bước vào cửa trận.

Đại Đông kêu một câu “đựu má”, giữa tình thế khó xử, hắn cũng cúi đầu chui vào theo.

Cửa trận dấy lên gió cuồng thổi tóc mai của người rối bời, cũng khiến hơn trăm người đằng sau lảo đảo ngã ngựa. Văn Thời híp mắt nhìn về phía họ trong cơn gió, rồi bỗng cảm thấy ngón tay đang buông bên người bị ai đó nắm lấy.

“Đi thôi.”

Tạ Vấn dắt tay anh, cúi đầu đi vào cửa trận.

Hạ Tiều và Lão Mão theo sát sau. Lúc bước vào cửa trận, Tiểu Tiều không nhịn được lo lắng hỏi một câu: “Lỡ ông già kia không quay về bổn gia thì sao ạ?”

Văn Thời: “Ổng được nuôi dưỡng ở đó, bộ muốn chết hay gì mà không về đó?”

Đây là bản năng của tất cả vật sống, huệ cô cũng không ngoại lệ.

“Vậy có khi nào ổng đã chạy trốn rồi không?”, Tiểu Tiều vẫn lo âu.

Và rồi chỉ nghe Tạ Vấn đáp một câu ở phía trước: “Không chạy thoát đâu, ta có người ở Ninh Châu.”

***

Ninh Châu, đại viện bổn gia nhà họ Trương.

Gió đêm vút qua căn phòng ở nhà sau nơi Trương Chính Sơ sống, làm cho cửa sổ khi khép khi mở, như thể có một vật sống không thấy hình dạng nào đó đang lặng lẽ hít thở trong phòng.

Không biết tiếng chó sửa từ đâu chợt truyền đến, cắt ngang bóng đêm yên tĩnh.

Trong chớp mắt, một áng sương khá mỏng ngưng kết ở sân trong, mang theo một mùi lạ ẩm ướt, tựa như nó đang tỏa ra từ âm phủ dưới lòng đất.

Cửa phòng lớn bất chợt phát ra vài tiếng “lộp cộp”, xuyên qua khe hở, văng vẳng nghe thấy tiếng nước tí tách tí tách bên trong, như là có một chất lỏng gì đó đang chảy lan xuống sàn nhà.

Thấp thoáng bóng ai sống lại, nhìn như một vũng mực lớn trượt đến từ phòng lớn, sau đó lại lẻn qua kẹt cửa để chui vào phòng.

Mặt đất của phòng ngủ bự chảng như thế lập tức hóa thành một vũng bùn đen sâu, bề mặt phẳng lì của nó chợt lồi lên và dần biến thành một khuôn mặt người. Khuôn mặt ấy cực kỳ già nua, nếp nhăn ở khóe miệng cong xuống một cách cứng nhắc, trong nếp nhăn cất giấu đồi mồi vết đậm vết nhạt.

Gương mặt kia từ dưới lòng đất nhô lên, tiếp nữa là cổ và tay chân…

Đó là Trương Chính Sơ.

Ông bò trên mặt đất, bận rộn răng rắc một lát rồi lại kéo một người khác ra từ chỗ sâu trong vũng bùn. Khuôn mặt của người nọ tái mét, hai mắt nhắm chặt, im ắng quặt quẹo.

Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua khẽ hở và mặt kính để rọi xuống sàn, chiếu lên bóng dáng của hai người nọ. Họ dung hòa với nhau hệt như hai giọt mực đen.

Ít lâu sau, một kẻ trong đó ngọ nguậy vài cái rồi thò đầu ra, cố gắng chuyển động như một con rắn đang lột da.

Gã bò dậy từ trên mặt đất, cái bóng bị tia sáng kéo đến vừa mỏng vừa dài. Gã đi qua hai cửa sổ khung vuông, tìm kiếm gì đó trong phòng, phát ra tiếng va chạm leng keng khẽ khàng.

Chỉ một thoáng, một làn khói trắng thơm ngát đã luồn qua kẽ hở của cửa sổ ra ngoài.

Bóng dáng đó nằm sấp trên mặt đất lần thứ hai, đi vòng vòng quanh mười mấy chiếc lư hương và tham lam hít vào làn khói tràn ra từ chúng.

Lúc khói mỏng vào trong cơ thể, mây gió phía trên bổn gia nhà họ Trương chợt nổi lên, sấm chớp quấn quanh một cách chặt chẽ giữa các tầng mây, uốn ngang đến đây từ phía chân trời, bò đầy trên không trung và bao vây nhà cũ trong đó.

Khoảnh khắc tia chớp hiện lên, một khuôn mặt trắng bệch lờ mờ hiện ra giữa lớp khói mỏng. Gã nheo mắt, kề sát vào lư hương, khi tia chớp bùng nổ thì lại ngẩng đầu nhìn lên một cái.

Đó là… mặt của Trương Nhã Lâm.

Nối gót là tiếng sấm rung trời, mưa to trút xuống.

Bóng dáng của người nọ ngửi một ngụm khói thật lâu, buông tiếng thở dài suy yếu mà lại thoải mái, đầu ngước cao lên. Sương đen đặc sệt tụ lại thành vũng bùn vẫn không ngừng cuộn trào giữa tiếng thở dài của gã.

Bỗng nhiên, mặt đất rộng thênh thang của căn nhà như vậy lại đột ngột chấn động, như thể bị ai đó cầm một cái kích nặng oằn đập mạnh từ dưới lên.

Cái giá bằng gỗ trầm hương rung lắc không ngớt dưới một đòn nặng trĩu này, sách vở và đồ cổ được để bên trên cùng nhau ngã ầm xuống đất, bụi mù nổi lên khắp hướng, mảnh vụn tung tóe.

Bóng người trên mặt đất sợ hết hồn, lặng lẽ căng thẳng trước tiếng động thình lình, cũng chưa hề nhúc nhích.

Đòn nghiêm trọng thứ hai bám gót theo sau.

Trong lúc nhất thời, côn trùng trong phạm vi chợt chuyển động, vật sống chuồn đi tá lả. Những cái khe dài bắt đầu xuất hiện trên vách tường và mặt đất nhà cửa Trương gia, bụi phấn từ trên thanh xà cao tít đổ rào rào xuống dưới.

Sau đó là đòn thứ ba!

Đòn thứ tư!



Sau tám tiếng liên tiếp, tiếng gió bỗng dưng vang lên trong hư không, như là có ai đó đang cưỡng ép nổ tung tấm chắn và xé mở một cánh cửa giữa đất trời.

Vừa nghe thấy tiếng gió kia, kẻ nằm sấp liền méo mó cần cổ và bẻ tay vặn chân.

Vũng bùn trên mặt đất đột nhiên giãn nở. Gã đang định lén trốn đi và đổi đến một trận địa khác dưới sự che giấu của sương đen cuồn cuộn.

Giữa đèn đá và ánh lửa, hai tiếng thú gào vọng xuống từ trên trời, cùng lúc chồng chéo lên nhau, hoàn toàn làm rung động cả không trung.

Hai cái bóng xanh trắng ấy vội vã nhào tới với một tốc độ cực nhanh, tựa sao trời đang đâm thẳng xuống, cuốn theo gió mạnh sát trời mà đạp một chưởng lên cửa phòng cao cao của Trương gia, một trái một phải giáng xuống bên cạnh bóng dáng kia, triệt để cắt đứt đường trốn của đối phương.

Hai con cự thú nhìn như hổ nhưng không phải hổ, toàn thân trắng như sương tuyết, bốn móng vuốt đạp lên lửa cháy, ánh lửa gay gắt vọt lên từ lòng bàn chân, để lại một vệt màu vàng đỏ trên mỗi ngọn lông.

Nửa mặt của chúng trông oai phong lẫm liệt, nửa bên còn lại chỉ có xương khô, nửa chết nửa sống, một nửa tướng mạo thì quỷ quái, vậy mà khí thế lại rất bức người. Xiềng xích trên người lòng thòng, mỗi bước đi đều dẫn theo tiếng sắt đá leng keng vang dội.

Trên xiềng xích có khắc tên húy của chúng: Triệu.

HẾT CHƯƠNG 95 („• ֊ •„)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.