Phán Thần Hệ Thống

Chương 43: Chương 43: Thân thủ sơ hiển




- Khặc khặc…Luyện Khí Hậu Kỳ, chắc chắn máu huyết sẽ rất ngon lành…

Một tiếng cười âm lãnh vang vọng trong không gian.

Trần Dương nghe âm thanh này thì tâm thần run lên một cái, hàn quang trong mắt càng dày:

- Chỉ là một tên ma tu Luyện Khí Hậu Kỳ, giả thần giả quỷ!

Ngay lúc đó, Trần Dương thân hình như thiểm điện phóng tới trước, đồng thời bàn tay không chút khách khí ném ra một Hoả cầu to như nắm tay ù ù bay tới. Hoả cầu này không có màu đỏ mà đã chuyển sang màu vàng xanh, vừa bay ra liền mang theo trận trận hoả nhiệt như muốn thiêu cháy tất cả.

Trên đường bay ra, vô số âm khí chung quanh bị nó đốt vang lên tiếng ‘Xèo xèo’.

- Hoả Cầu Thuật?

Tu sĩ kia dường như có chút ngạc nhiên thốt lên, nhưng ngay sau đó chỉ thấy âm khí chung quanh Tụ Âm Trận đột nhiên như có một bàn tay vô hình nào đó nắm lấy rồi dồn ép lại thành một đám mây đen thui chắn trước mặt Tụ Âm Trận nọ.

‘Bồng…Xoẹt xoẹt…’

Hoả cầu vừa lúc va chạm với khối mây đen do âm khí nọ liền xoay tròn cuồng bạo, hoả nhiệt không chút khách khí đốt âm khí tụ lại đến tan tác.

Mặc dù vậy, âm khí kéo đến thật sự quá nhiều, đám mây đen kia chỉ hơi mỏng đi một chút nhưng uy lực của Hoả cầu cũng nhanh chóng tan đi.

Trần Dương thấy vậy thì không nói một lời hai tay bắt quyết, miệng niệm nhanh một câu khẩu quyết:

‘Phiên Sa Lược Hoả! Tới!’

Chỉ thấy ngay khi bốn chữ này vừa từ miệng Trần Dương thốt ra, ngay lập tức trên đỉnh đầu Tụ Âm Trận bừng bừng hiện ra vô số điểm hoả.

Những điểm hoả này vừa hiện ra liền chớp mắt liên kết với nhau đan thành một tấm lưới lửa theo đó ụp xuống.

Tu sĩ bên trong Tụ Âm Trận thấy cảnh này thì hừ lạnh, đang định tiếp tục sử dụng chiêu cũ, sử dụng âm khí đến đón đỡ.

Nhưng ngay lập tức hai mắt gã ngạc nhiên, không khí chung quanh gã như muốn đông lại, cảm giác này tương tự như bốn phía có một bức tường ngăn cách, đem chính gã và trận pháp vây lại ở giữa tựa như muốn đem gã cầm cố ở chỗ này chờ tấm lưới lửa kia ập xuống bắt lấy.

Gã tu sĩ bất ngờ qua đi liền cau mày hừ lạnh, đối với một chiêu này của Trần Dương gã có chút ngoài ý liệu. Tuy nhiên, một đòn này cũng không gây cho gã cảm giác nguy cơ gì, nhiều năm lăn lộn, đối phó với loại thủ đoạn cầm cố như thế này gã cũng không có gì phải sợ hãi. Gã chỉ buồn bực một điều là Tụ Âm Trận đang trong giai đoạn hấp thu quan trọng, sau lần chiến đấu này thì lại phải tốn thêm thời gian thu thập lại âm khí nữa rồi.

‘Hừ, chút tài mọn!’

Gã hừ lạnh một tiếng, lập tức tay vỗ túi trữ vật liền lấy ra một vật như cái chuông, nhưng chuông này toàn thân đen sì, bên trên còn có phù văn lấp loé, hiển nhiên là một kiện bảo vật không tầm thường.

Chiếc chuông này vừa được gã tế ra liền có đạo đạo âm phong theo đó bay ra, bên trong còn có đủ thứ âm hồn oán khí bao gồm các loài ác thú như cọp, báo, sư tử….thậm chí còn có cả nhân hồn nữa…tất cả đều rít gào ầm ầm đánh tới tấm lưới lửa không chút sợ hãi.

Trần Dương nhìn thấy rõ ràng, những âm hồn này mặc dù khi chạm vào tấm lưới lửa thì có vẻ mặt đau đớn, nhưng chỗ tiếp xúc có một lớp quang mang làm cho chúng gắng gượng chống đỡ thế áp xuống của tấm lưới lửa, đồng thời làm cho tấm lưới lửa nhạt thêm một tý.

Chỉ qua mấy cái hô hấp, tấm lưới lửa đã đình chỉ hạ xuống, màu sắc cũng nhạt đi mấy phần, mắt thấy sẽ tiêu tán bất cứ lúc nào.

Trần Dương đang định tiếp tục ra tay, bỗng dưng thấy màng hào quang Tụ Âm Trận chậm rãi thu lại, mà gã tu sĩ trong đó cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn Trần Dương âm trầm nói:

- Trong tay có Hoả Cầu Thuật chắc chắn không phải hạng vô danh. Nói đi, ngươi là người của môn phái nào?

- Chuyện đó không liên quan gì đến các hạ. Ngược lại là ngươi, đêm khuya lén lút đến nơi này thu thập âm khí, lại còn cố tình bày ra Tụ Âm Trận để dụ dỗ oan hồn âm phong từ xa kéo tới, không sợ làm tổn hại đến phàm nhân hay sao?

Trần Dương lạnh giọng hỏi, động tác trong tay cũng theo đó dừng lại.

Gã tu sĩ cũng chưa trả lời mà cau mài nhìn Trần Dương thật sâu, sau đó thu lại cái chuông màu đen vào tay, chậm rãi nói:

- Chuyện ta làm không cần người khác đến quản. Nếu như các hạ đã không nói ra danh tính sư thừa, ngày sau người lớn nhà các ngươi cũng không thể trách Hắc Ma ta không niệm tình!

Hắc Ma lạnh lùng nói, đồng thời chú ý quan sát vẻ mặt của Trần Dương.

Trần Dương gương mặt bình tĩnh không chút nào biến hoá:

- Hắc Ma? Chưa nghe qua! Nhưng mặc dù ngươi có là cái gì ma thì cũng phải cho những người bị ngươi hại một câu công đạo mới được.

Trần Dương hai hàng lông mài nhăn lại, tay súc thế, nhấc chân lên chậm rãi hướng về phía Hắc Ma bước tới.

- Đòi công đạo? Ha ha ….ha ha….

Hắc Ma nghe Trần Dương nói xong thì ôm bụng cười lớn, dường như nghe phải chuyện tình gì đó buồn cười nhất thế gian vậy.

Vừa cười, gã vừa nói mà không để ý tới Trần Dương đang bước tới gần:

- Ha ha, thì ra trên đời này lại có loại người bao đồng như ngươi, vì người khác đòi công đạo sao? Chết!

Gã vừa cười vừa nói, vừa nói hết câu liền sắc mặt phát lạnh nói ra chữ ‘Chết!’.

Chỉ thấy Trần Dương vốn đang mạnh mẽ đi tới, đột nhiên không gian sau lưng hắn khẽ động, một cánh tay khô queo từ phía sau vừa xuất hiện liền mạnh mẽ đánh tới.

Cánh tay khô gầy này vậy mà lại mang theo âm thanh xé gió, tựa như thần bình lợi khí không chút lưu tình bổ xuống.

Chỉ thấy thân ảnh Trần Dương hơi giật mình liền muốn tránh sang một bên nhưng thời gian đã trễ, liền bị cánh tay bổ xuống như chớp giật bị nghạnh sanh sanh chẻ ra làm hai.

Hắc Ma thấy một kích đắc thủ như vậy thì vừa vui mừng vừa kinh nghi.

Vật kia chính là một con Ma thi độc môn mà gã khó khăn lắm mới tế luyện ra được, ngày thường đều giấu giếm quanh mình. Ma thi này vô hình vô ảnh, một khi ẩn thân thì cho dù Trúc Cơ Sơ Kỳ tu sĩ cũng chưa chắc nhìn ra được.

Bởi vậy, vừa rồi khi phát hiện thân ảnh Trần Dương, Hắc Ma không có chút gì là sợ hãi, thậm chí còn có một tia hưng phấn. Vừa rồi cố ý nói thêm vài câu cũng chỉ là muốn phân tán sự chú ý của Trần Dương để cho Ma thi có thời gian tiếp cận sát đến Trần Dương mà thôi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Ma thi vừa ra tay lập tức một kích đắc thủ, thành công chém kẻ địch thành hai nữa.

Hắc Ma vui vẻ nhìn tới thi thể của Trần Dương thì thấy thi thể bị chẻ đôi này không có máu thịt bầy nhầy như trong tưởng tượng của gã mà lại đang tản ra như một đám sương khói.

Trong lòng gã đánh ‘bộp’ một tiếng thầm kêu không ổn, đang định lùi lại thì nghe sau lưng một tiếng rít.

Hắc Ma nhìn cũng không kịp nhịn, chỉ kịp vận linh lực toả ra một lớp linh lực hộ thân đồng thời tung người nhảy xuống bên dưới.

‘Bịch!’

Hắc Ma bất chấp sau lưng truyền đến âm thanh chấn động kèm theo mùi khét, mạnh mẽ nhảy xuống đất rồi tính tiếp.

- Muốn chạy? Nằm mơ!

Âm thanh âm lãnh của Trần Dương vang lên, ngay sau đó Hắc Ma vốn đã thành công nhảy ra khỏi hành lang lại đột nhiên cảm thấy quanh thân không khí như bị trói chặt bao vây lấy gã.

- Trở lại cho ta!!

Trần Dương hét một tiếng, tay phải mạnh mẽ bóp chặt nhấc lên một cái ném vào hành lang.

‘Rầm’

Nhất thời bức tường bị đánh ra một lỗ hổng, cả người Hắc Ma như một bao cát bị Trần Dương dùng Cầm Long Thủ mạnh mẽ kéo lại.

Chỉ thấy đất đá rơi xuống, nhưng ngay sau đó Hắc Ma liền mạnh mẽ đứng dậy, khuôn mặt âm trầm lau đi một vết máu bên khoé miệng.

Hắc Ma đưa bàn tay quét một vệt máu, đưa lên đầu lưỡi liếm liếm như ăn kẹo, đôi mắt lúc này hoàn toàn là thần sắc băng lãnh, nhìn Trần Dương nói:

- Xem ra ta đã xem nhẹ ngươi rồi. Khặc khặc.Xem ra ngươi xứng đáng để cho ta đánh một trận. Cũng lâu rồi không thực sự gặp được đối thủ như ngươi, ta rất thích. Hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng!

- Đánh thì đánh, lảm nhảm nhiều cũng vô dụng!

Trần Dương nhìn thấy người này bị trúng một Hoả Tâm Chưởng và một chiêu Cầm Long Thủ đánh vào tường như vậy mà dáng vẻ không có tổn hao gì nhiều thì vẻ ngưng trọng trong mắt càng nhiều.

Vừa rồi, Trần Dương khi quét Pháp nhãn qua đã phát hiện một cái Ma thi như có như không ẩn nấp vô cùng ẩn mật. Ban đầu Trần Dương còn cho rằng con Ma thi này là bị Tụ Âm Trận thu hút tới, nhưng sau đó thấy nó lẩn quẩn quanh khu vực Tụ Âm Trận mà không bị kéo vào thì Trần Dương liền nghĩ đến khả năng con Ma thi này nhất định đang hộ pháp cho Hắc Ma.

Cũng vì vậy mà Trần Dương liền nghĩ ra một chiêu tương kế tựu kế, muốn nhân cơ hội đó mà sử dụng Thiên Địa Truy Hồn Bộ đến sau lưng Hắc Ma cho hắn một cái Hoả Tâm Chưởng, một tuyệt chiêu biến thể bên trong Khống Hoả Thuật. Hoả Tâm Chưởng vận dụng linh lực vào trong lòng bàn tay, tạo thành một chưởng pháp có sức công phá mạnh mẽ.

Thế nhưng, dưới tình huống này, Hắc Ma lại có thể dùng hộ thân linh khí chống đỡ, lại dùng nhục thân cứng rắn đối kháng, tiếp theo lại bị Cầm Long Thủ bóp chặt quăng lên.

Dưới hai lần công kích trực tiếp mà chỉ làm cho Hắc Ma thổ ra một ngụm máu, độ cường hãn của nhục thân người này, đã đủ cho Trần Dương cảm thấy ngưng trọng,

‘Nếu để cho người này tiến giai vào Trúc Cơ Kỳ, sợ rằng ta hôm nay không chết thì cũng bị róc một lớp da!’

Trần Dương âm thầm suy đoán.

Mà Hắc Ma sau khi nhấp nháp chút máu thì nụ cười càng thêm lạnh lẽo, khí tức trên người cũng càng thêm quỷ dị, sát khí theo đó tựa như cuồng phong loạn vũ cuồn cuộn dâng lên tràn ngập không gian chung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.