Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 238: Chương 238




“Cái ông này, trật tự ngồi ngay ngắn vào mà ăn cơm. Không thấy trời nắng nóng thế mà còn nói nhiều hả?”

Bà Liên xới cơm cho từng người một, đến lượt lão Long, bà cố tình đặt cái bát thật mạnh, nghe bốp một tiếng, gằn giọng.

Tất nhiên, lão thấy thái độ thế thì vội ngồi lại ngay.

“Mợ, tính thầy chúng ta hay thế, có sửa được đâu.”

Hoàng cầm bát cơm, cười gian xảo về phía thầy mình, ông Long cảm thấy có gì đó không ổn, quắc mắt lườm Hoàng.

“Ừ, đúng thôi. Xưa tôi có mắt như mù mới lấy phải ông. Ngày đấy tôi mà...”

“Ấy đừng đừng đừng, tôi sửa ngay, sửa ngay mà. Chỉ vì nói nhiều với hay than vãn mà bà định bỏ tôi à?”

“Ừ.”

Bà Liên nhìn chồng mình bằng ánh mắt khinh bạc, lão Long tự nhiên cảm thấy bị tổn thương ghê gớm, nhăn nhó quay đi chỗ khác thì bắt gặp Hoàng đang nhịn cười lão.

“Tất cả là tại mày.”

Lão khua khua tay, khẩu hình ra ý đó. Hoàng ôm bụng cười. Thầy ơi là thầy.

Ăn cơm xong cũng là lúc tới giờ đi ngủ trưa. Hoàng tính vào làm một giấc cho tới khi lão Long tới kêu dậy làm lễ động thổ nhưng lại thôi. Lí trí mách bảo cậu mò mẫm sang phòng học việc, cũng là phòng hút thuốc của lão Long đầu hói, nơi mà cậu ghét nhất.

“Thầy ơi, rảnh không thầy? Ra nói chuyện với con một tí.”

Bình thường mỗi khi ăn cơm xong lão sẽ vào đây hút thuốc, sau đấy mới đi ra ngoài vườn ngồi thưởng trà với mợ, vì mợ Liên ghét khói thuốc cực kì. Hai vợ chồng nhà này bình thường khập khiễng là thế, nhưng nhìn vào ai cũng nhận ra họ rất yêu thương nhau. Xét về quá khứ của thầy Long, chẳng ai có thể bình luận một câu nào được. Mợ Liên vì lão mà trèo đèo lội suối tới mất ăn mất ngủ, chẳng màng khó khăn xa xôi gian khổ, lão có thập tử nhất sinh cũng vẫn hướng về nhau, còn thời giờ, có việc bắt xe buýt đi gặp nhau thôi cũng chê lên chê xuống, õng ẹo ứ ừ anh tới đón em đi, thật chỉ muốn cười khinh vào những đứa như thế.

“Làm sao? Có chuyện gì à?”

Ông Long đang cầm điếu cày trầm ngâm, nghe tiếng mở cửa thì quay ra ngoài, trong lòng vô cùng thắc mắc.

Quái lạ, sao nó vào đây nhỉ? Mọi hôm có đánh chết cũng không muốn vào cơ mà?

“Vâng.”

Hoàng ngoan ngãn gật đầu, đoạn lấy ghế ngồi cạnh sát lão, vẻ mặt giống như một học sinh ngoan ngoãn thực thụ. Lão Long nhìn đồ đệ mình, đầy cảnh giác.

“Muốn gì thì mau nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.