Pháp y phu nhân lạnh lùng

Chương 42: Chương 42: CHƯƠNG 42: BẠI HOẠI, CẮN MIỆNG MẸ




“San Nhiên.” Đông Thu Luyện ngồi trong xe có chút bắt đắc dĩ mà lắc đầu, là cậu ấy, thực không nghĩ đến cậu ấy lại ở chỗ này, không phải nói là đi công tác ở nước ngoài sao, người kia sao lại cho cậu ấy trở nên kì quái như vậy!

“Các người thả tôi ra, tôi muốn đi tố cáo các người, làm cho các người phải ngồi tù!” Bùi Tử Đồng nói chuyện có chút không lựa lời, Cố San Nhiên chỉ cười cười, đưa tay ý bảo hai vệ sĩ buông Bùi Tử Đồng ra, “Bùi tiểu thư, thời gian của phóng viên chúng tôi cũng rất quý, tin tức của cô ngoại trừ có giá trị ở giới giải trí thì không còn bất kì giá trụ nào nữa, tôi thực hối hận khi đến dậy, quả thực làm tai tôi trở nên dơ bẩn!”. Nói xong liền quay người rời khỏi, còn mang cả hai vệ sĩ đi cùng.

“Mọi người nghe tôi nói, buổi họp báo hôm nay đã mất rất nhiều thời gian, công ty của chúng tôi đối với những lời nói phát ra từ Bùi tiểu thư sẽ có thông báo xử lý được truyền ra trong thời gian sớm nhất, hiện tại mời các vị phóng viên bước qua chỗ kia, chúng tôi có chuẩn bị một ý điểm tâm cùng trà chiều, mọi người nghỉ ngơi một chút!” Quý Viễn bảo người mang bên kia mang Bùi Tử Đồng rời khỏi!

Những phóng viên này đã đến đây từ trưa, hơn nữa còn khiên nhiều máy móc xác thực là mệt mỏi, đều liên tục ra khỏi hội trường, còn Cố San Nhiên đang đứng trong góc tối yên lặng nhìn Tiêu Hàn một chút, xem ra hai người kia là đang diễn trò, chính cô nên trở về sao?

Phóng viên tựa như đã rời khỏi, Tiêu Hàn ôm Tiểu Dịch lên xe, trên xe di động còn đưa tin, “Nữ minh tinh đang hot tự huỷ tương lai, chỉ là một người thấp hèn, có lẽ sẽ vào tù!”

“Anh tố cáo cô ấy sao?” Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn còn chưa kịp thắt dây an toàn cho Tiểu Dịch, bộ dang cực kỳ nghiêm túc, tựa như là cha hết mực yêu thương con, “Ba, cái ghế này không thoải mái, con không còn là con nít nữa, con sẽ không nghịch phá!”

“Không được, ngồi như vậy sẽ an toàn hơn!” Nói xong anh liền cài nhanh dây an toàn, sau đó đến chỗ ngồi lái, nhìn khuôn mặt đầy nghi vấn của Đông Thu Luyện, đưa tay thay Đông Thu Luyện vén tóc lộn xộn trên mặt, sau đó hôn lên gò má của Đông Thu Luyện một cái, “Chuyện này em không cần lo lắng, anh cũng sẽ không quản, mọi chuyện đều để tự nhiên đi!”

Đông Thu Luyện là làm phát y, cô cũng có chút ít hiểu biết về luật, nếu xử trên luật cũng khiến Đông Thu Luyện yên tâm, Đông Thu Luyện nhẹ gật đầu, “Rất ngoan!” Bỗng chốc Đông Thu Luyện đỏ mặt, đẩy cánh tay của người nào đó đang vuốt ve tóc cô, cô đâu phải cún con đâu, là xoa tới xoa lui!

“Ba ba, mẹ rất thơm phải không, con cũng thích hôn mẹ!” Tiểu Dịch vội vàng cùng Tiêu Hàn thảo luận, hoàn toàn không chú ý đến Đông Thu Luyện đang không biết nên nói gì, bạch nhãn lang nhỏ này, nói cái này lúc này thích hợp sao?

“Ba cũng thấy rất thơm!” Tiêu Hàn cười nhẹ, sau đó khởi động xe chuẩn bị đi ăn cơm, làm trễ biết bao thời gian, may mắn là đã đặt chỗ, nếu không sẽ rất trễ.

Đột nhiên điện thoại của Đông Thu Luyện vang lên, Đông Thu Luyện thấy người gọi đến liền nở nụ cười, “San Nhiên, sao vậy? Trở về sao không liên lạc với tớ? Ừ… Được rồi….. Tớ đã biết, vậy đến lúc đó cậu gọi cho tớ, tớ tạm thời sẽ không đi… Ừ, đến lúc đó tớ sẽ mời cậu ăn cơm, nhớ mang theo chồng nuôi từ bé của cậu nữa nha….”

“Chồng nuôi từ bé là gì?” Tiêu Hàn còn chưa kịp hỏi, Tiểu Dịch liền hỏi, con dâu nuôi từ bé thì đã nghe nói qua, còn chồng nuôi từ bé là cái gì?

“Là chồng của bạn mẹ, cô ấy gọi chồng của mình là chồng nuôi từ bé!” Đông Thu Luyện vừa nói vừa nhìn Tiêu Hàn đang chuyên tâm lái xe, “Mấy bữa nữa có thời gian không? Có bạn của em đến, có thể cùng ăn một bữa cơm không?”

Tiêu Hàn cũng hiểu kì người phụ nữ thế nào lại cùng Đông Thu Luyện trở thành bạn tốt, bởi vì Đông Thu Luyện không quen nhiều người lắm, anh cũng rất hiếu kì tính cách của người phụ nữ đó. “Anh không bận việc gì, nếu em và bạn em thống nhất thời gian địa điểm thì nói anh một tiếng…”

“Ừ, vậy em nói cho cô ấy biết!” Bộ dáng của Đông Thu Luyện giống như một cô dâu nhỏ làm cho tâm của Tiêu Hàn có chút ngứa, cô gái này sao lại không nói chuyện nữa vậy, nghĩ đến có chút bất mãn, “Cái kia, cô ấy nói ba bốn ngày sao đi, còn có chồng của cô ấy nữa, đến lúc đó chúng ta mời họ đến nhà hay là khách sạn?”

Đông Thu Luyện nói xong nữa ngày cũng không có tiếng đáp lại liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn, phát hiện Tiêu Hàn có chút mất hứng, rồi cô nhìn Tiểu Dịch, Tiểu Dịch cũng không hiểu mà nhún vai, “Sao vậy? Anh không có thời gian sao…” Đông Thu Luyện nghĩ đến khả năng đó trong lòng có chút mất mác, mới vừa rồi còn cười tủm tỉm khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này liền nhăn lại.

Mà lúc này, vừa đến ngã ba, đèn đỏ kéo dài gần 18 giây, “Tiểu Dịch, con nít không nên nhìn, che mắt lại!” Tiêu Hàn vừa nói xong, Tiểu Dịch lập tức lấy tay che mắt, mà Tiêu Hàn lấy tư thế sét đánh kéo Đông Thu Luyện lại gần, nửa người của Đông Thu Luyện tới gần, một tay Tiêu Hàn che chở đầu của Đông Thu Luyện, tay kia ôm eo của cô, môi chuẩn xác rơi xuống môi của cô.

Bắt đầu nhẹ nhàng gặm nhắm, đúng vậy không phải hôn mà là gặm cắn, nhưng mà nhẹ nhàng, làm cho cả người của Đông Thu Luyện lơ lửng, “Um…” cho đến khi bị đẩy ra, Tiêu Hàn mới buông lỏng tay, sau đó chừng một phút trôi qua, “Về sau khi gửi tin nhắn hay là gọi điện cho người khác đừng lộ ra vẻ mặt hạnh phúc đó….”

“Anh…” Đông Thu Luyện cũng không biết nói gì về hạnh động của người đàn ông này, có cái gì đâu, lại nói một câu như vậy, thật sự là hết chỗ nói, Đông Thu Luyện đây Tiêu Hàn, ngồi ngay ngắn lại, có chút tức giận, “Anh thực nhàm chán!”

“Anh sẽ ghen!” Tiêu Hàn ngẩng đầu thấy đèn đỏ đã hết, lập tức khởi động xe, mà Đông Thu Luyện nhìn chằm chằm Tiêu Hàn, gò má của Tiêu Hàn lúc này vô cùng nghiêm túc, mà Đông Thu Luyện không hoài nghi một chút nào về lời mà anh vừa nói một nãy, bởi vì môi của cô lúc này có chút đau, tên khốn khiếp này, nhẹ một chút không được sao? Sao lại, cắn như vậy…. Đời này chưa từng hôn qua cô gái nào sao!

Nhưng mà rất nhanh Đông Thu Luyện liền phát hiện ra chân tướng, người nào đó thật sự không có hôn qua cô gái nào, chỉ là người nào đó đối với phương diên này tự học thành tài mà thôi.

Đông Thu Luyện không hiểu sao, trong lòng có chút vui vẻ, nhẹ nhàng cắn môi, “Sao vậy? Đau không?” Tiêu Hàn thình lình hỏi một câu, khiến Tiểu Dịch ngồi không yên, buông lỏng tay, “Ba, ba bại hoại, còn nói cái gì con nít không nên xem, nguyên lai là ba căn miệng của mẹ, ba thật xấu!”

Tiêu Hàn tiếp tục lái xe, Tiểu Dịch nhìn Đông Thu Luyện quan tâm hỏi một câu, làm cho Đông Thu Luyện không bình tĩnh được nữa, “Mẹ, mẹ có đau không có muốn con thổi thổi cho mẹ không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.