Phật Môn Ác Thê

Chương 64: Chương 64: Xinh Đẹp Lạnh Người.




CHƯƠNG 64: XINH ĐẸP LẠNH NGƯỜI.

Âm tế Thiên nghe nói như thế, lập tức không dấu vết mà liếc nhìn qua Bắc Minh. Bắc Minh mặt không đổi sắc mà nói: “Ta không biết là giữa chúng ta có cái gì để nói!”

“PHải không?” Hiên Viên Duật không chút ào để ý đến thái độ lãnh đạm của hắn: “Nhưng ta trừ bỏ muốn nói chuyện giữa chúng ta, còn muốn nói với ngươi sự tình mười năm trước!”

Vừa mới nói xong, lập tức vang đến một tiếng “Rầm” thật lớn. Khuôn mặt Bắc Minh nhất thời trở nên lạnh lẽo, thật mạnh vỗ một chưởng vỗ vào bàn trà bên cạnh, nháy mắt bàn trà vỡ thành một nhảnh. Nhất thời, trong đại sảnh tĩnh lạnh đến nỗi làm người ta sợ hãi!

Gia phó trong Minh Thăng viện cùng đệ tử Thuần Trần phái không dám thở, rồi lại không áp trụ được đáy lòng tò mò, thỉnh thoảng lặng lẽ hướng hai người Bắc Minh và Hiên Viên Duật nhìn nhìn. Âm Tế Thiên cũng không tự chủ được mà dựng hai tai lên.Hắn liếc mắt nhìn Tư Đồ Tâm cùng Thanh Phong bọn họ, thấy bọn họ một bộ ngóng chuyện liền hiểu được bọn họ cũng không biết năm đó rốt cục là xảy ra chuyện gì.

Hiên Viên Duật phảng phất không có nhìn thấy hàn giận khí của Bắc Minh, lạnh nhạt mà bưng lên cái chén, nhấp nước chè xanh, tiếp tục nói: “Người đừng giận! Ta có nghe sư phụ đề cập qua thân mình ngươi…”

Bắc Minh phút chốc đứng lên, lạnh giọng ngắt lời hắn: “Ngươi đi theo ta!”

Dưới ánh mắt tiếc nuối của mọi người, đi ra đại sảnh! Hiên Viên Duật hướng Âm Tế Thiên thâm ý mỉm cười, buông xuống cái chén, đi ra ngoài. Hai người vừa đi, đại sảnh trở nên thập phần an tĩnh. Âm Tế Thiên cùng Thanh Phọng bọn họ đã từng xảy ra xung đột, tất nhiên là không có khả năng nói chuyện, mà TuwDDoof Tâm tựa hồ vẫn còn ủy khuất, có chút không yên lòng mà uống nước trà.

Trong đại sảnh không khí thật sự nặng nề đến nỗi hít thở không thông, dần dần Thanh Phong cùng Thanh Bảo hai người rốt cục không nhịn được, hung hăng trừng mắt Âm Tế Thiên, lặng lẽ thảo luận chuyện Hiên Viên Duật cùng Bắc Minh mười năm trước rốt cục phát sinh sự tình gì.

Âm Tế Thiên thừa dịp mọi người trong đại sảnh lực chú ý không trên người hắn, liền tập trung tinh thần theo phương hướng Bắc Minh rời đi, thử dùng linh lực đi theo Bắc Minh và Hiên Viên Duật nghe lén họ nói chuyện.

Ngoài sân, Hiên Viên Duật khẽ cười một tiếng: “Mười năm qua đi, Minh Duật viện vẫn là không có gì biến hóa!”

Bắc Minh liếc mắt nhìn y một cái, lạnh lùng nói: “Hiện giờ nơi này là Minh Thăng viện!”

“Ta thấy sẽ không lâu nữa sẽ trở thành Minh Thiên viện!”

“…”

Âm Tế Thiên không còn nghe được tiếng nói chuyện nữa, bất quá từ tiếng bước chân của bọn họ có thể biết được phương hướng hiện tại là đi đến thư phòng sau viện, rất nhanh, hắn nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

Hiên Viên Duật vừa vào cửa liền nói: “Ta nghe sư phụ nói bởi vì thân thể ngươi bị thương, không thể sử dụng quá nhiều linh lực, cũng không thể làm lụng vất vả. Thậm chí còn không thể nói nhiều, hơn nữa còn muốn khắc chế cảm xúc của bản thân, không phải…”

“Câm miệng!”

Hiên Viên Duật trêu đùa nói: “Ta cảm thấy ngươi hiện giờ giống như tòa tuyết sơn ở đằng sau Thuần Trần phái, xinh đẹp khiến người ta lạnh lẽo!”

“Ầm” một tiếng, thư phòng bị người hung hăng dùng sức đóng lại. Đang ở đại sảnh, Âm Tế Thiên lập tức cảm thấy mình bị ngăn cách bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.