Phát Súng Tình Yêu

Chương 19: Chương 19




Edit: Đá Bào

Beta: Phong Tâm

Ảnh: Pinterest

Nhạc Nho đi vào với đôi mắt thâm quầng, Nhạc Ngưỡng thấy thế liền trêu chọc một phen: “Ồ, em trai tôi tối qua đi đánh quỷ sao? Nhìn lại cái mặt em xem!”

Nhạc Nho hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí cầm một chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường Nhạc Ngưỡng, chào hỏi đơn giản với Trần Bạc Viễn, sau đó khoanh tay nhìn chằm chằm Nhạc Ngưỡng chỉ trích nói: “Em nói chị này Nhạc Ngưỡng, chị là thấy chính mình chưa gây đủ rắc rối hay sao? Vì công việc tới mức không cần mạng nữa hả? Nếu không để bản thân bị bỏng thì là té bị thương, nếu chị còn muốn thấy mặt cả nhà thì về sau nên ngoan ngoãn đi! Như thế nào mà vẫn liều lĩnh để bị xe tông? Chị nên thấy may mắn vì mạng lớn đó!”

“Ờ, mạng lớn thì làm sao? Đây là vì chị yêu nghề kính nghiệp, ông trời mới phù hộ, em ghen tỵ hả.”

Hai người họ mắt to trừng mắt nhỏ, Trần Bạc Viễn nhìn hai chị em với vẻ vô cùng bất lực.

Nhạc Nho chỉ nhỏ hơn Nhạc Ngưỡng hai tuổi nên từ bé hai người họ đã như oan gia của nhau, cãi cọ là chuyện thường như cơm bữa. Những người khác từ lâu đã quen với cảnh này. Nhưng Trần Bạc Viễn nhiều năm như vậy không có trở về, nhất thời chưa thích ứng được.

Thấy hai chị em cãi cọ như muốn đánh nhau tới nơi, anh vội đi tới ngắt lời hai người bọn họ: “Trưa nay hai người muốn ăn gì? Để anh gọi món mang đến?”

“Đợi lát nữa chắc mẹ em sẽ mang tới.”

Nhạc Nho quay đầu lên tiếng, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Nhạc Ngưỡng, Nhạc Ngưỡng cũng lười tranh cãi, hừ nhẹ một tiếng sau đó trừng mắt nhìn hắn một cái.

Lúc này, điện thoại của Nhạc Nho đột nhiên vang lên, anh theo bản năng lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, ánh mắt trầm xuống, ngay lập tức cúp máy, nhưng chỉ một lát sau, tiếng chuông lại lần nữa vang lên.

Nhạc Ngưỡng vô tình liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại rồi nhíu mày, sau khi Nhạc Nho lại một lần nữa cúp máy, liền trêu chọc: “Sao vậy? Em định quay lại với tình cũ à?”

Người gọi chính là bạn gái cũ của Nhạc Nho, và là người đã bỏ lại chú chó sau khi chia tay với anh. Nhạc Ngưỡng đã gặp qua cô bạn gái cũ đó vài lần. Cô ấy trông xinh xắn và rất lễ phép, tuy nhiên tính cách hơi mạnh mẽ. Giống như Nhạc Ngưỡng, cô ấy là một người bướng bỉnh, thẳng thắn. Trước đây, nếu đối phương không phải là người bao dung, có khi mối tình này đã tan từ lâu rồi.

Nhạc Nho liếc nhìn cô, ánh mắt vô tình lướt qua Trần Bạc Viễn nói: “Chuyện tình cảm của em không cần chị phải nhọc lòng. Chị nên lo chuyện của mình thì hơn. Người trong lòng không biết còn theo đuổi được không. Thay vì suốt ngày dằn vặt tự làm khổ bản thân, tốt hơn là nói thẳng với người ta là có muốn ở bên nhau hay không, sẽ giúp giảm bớt gánh nặng trong lòng chị đấy. “

Tâm tư của Nhạc Ngưỡng, Nhạc Nho hiểu rõ hơn ai hết, lúc này Nhạc Ngưỡng giống như một con thỏ không kiên nhẫn, sợ Trần Bạc Viễn nhận thấy điều gì đó rồi hiểu lầm mình, nhân lúc không để ý đá Nhạc Nho một cái: “Em im đi! Ai cần em lo! “

Nhạc Nho cười toe toét đứng dậy, Trần Bạc Viễn bên cạnh như cũ vẫn nở nụ cười, trông vô cùng điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại để ý tới những lời vừa rồi của Nhạc Nho.

Cho nên ý của cậu ấy là, Nhạc Ngưỡng có người trong lòng?

Nhưng nếu Nhạc Ngưỡng không muốn nói, Trần Bạc Viễn cũng ngại hỏi.

Bữa trưa là do Nhạc Thừa Du mang tới, nói rằng Lộ Tĩnh Chi còn đang diễn tập nên không đến được. Nhạc Nho rời đi sau khi dùng bữa trưa và đến công ty tiếp tục làm việc, Trần Bạc Viễn cùng Nhạc Thừa Du đi dạo một vòng và mua một ít đồ ăn nhẹ cho Nhạc Ngưỡng.

Những ngày không phải đi làm thật sự rất tuyệt, Nhạc Ngưỡng nghĩ tới đám người trong tổ công tác bận bịu tối ngày, trong lòng thầm vui sướng.

Bận rộn tới tận khi tan làm mới được nghỉ ngơi, có người trong tổ công tác gọi điện hỏi thăm tình trạng của cô, Nhạc Ngưỡng nói rằng cô đang nằm xem TV, ăn uống vô cùng thoải mái khiến đám người bọn họ vô cùng ghen tị.

Cô vui vẻ đặt di động xuống, hết sức chuyên tâm nằm xem TV.

Một bộ phim võ hiệp từ nhiều năm trước đang được chiếu, lúc ấy Nhạc Ngưỡng còn tưởng tượng mình là nữ chính, nhưng nữ chính xinh đẹp lại chết trong tay nam chính, hai người không có kết cục tốt đẹp. Khỏi phải nói, câu chuyện ngược luyến như vậy đã khiến Nhạc Ngưỡng khóc suốt một tuần lễ, tuyên bố đốt nhà biên kịch.

Nhưng giờ nhìn lại, tâm trạng của cô cũng khác hẳn. Cô còn nhỏ bị vẻ đẹp của nữ chính thu hút và bỏ qua rất nhiều diễn biến trong cuộc đời đằng sau cô ấy. Bây giờ có vẻ như việc nam chính quyết định giết cô ấy là điều dễ hiểu. Quả thực hai người đã từng có một đoạn tình cảm trong quá khứ, nhưng hiện thực ở ngay trước mặt, tình cảm ấy cuối cùng chỉ có thể chấm dứt mà thôi.

Có đôi khi tình yêu không thể chiến thắng được tất cả mọi thứ.

Không biết vì sao, Nhạc Ngưỡng liền nghĩ tới mình và Trần Bạc Viễn.

Trong khoảng thời gian hòa hợp này, cô dần có thể nhìn ra được những nỗi khổ tâm của Trần Bạc Viễn, và dần hiểu rằng không phải anh không muốn trở về, mà là anh còn gánh trên vai những trách nhiệm và nghĩa vụ quan trọng hơn, buộc anh phải đưa ra lựa chọn khó khăn như vậy.

Ông Trần bị bệnh, chẳng lẽ anh không muốn trở về sao? Không, anh ấy muốn trở về hơn bất kỳ ai khác.

Nhưng ai biết được những gì anh ấy đã trải qua, đã dằn vặt suốt thời gian đó? Không ai biết. Mấy năm trôi qua, nhiều người còn hiểu lầm và trách móc anh.

Nhạc Ngưỡng quyết định đối xử tốt hơn với Trần Bạc Viễn, dù sao anh cũng là người cô thích từ nhỏ, tuy rằng hiện tại vẫn có còn cảm giác, nhưng tâm tình cũng không giống như trước.

Bọn họ đều đã trưởng thành, có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi trong trái tim mỗi người.

Vì vậy, sau khi Trần Bạc Viễn mang bữa tối đến cho cô, Nhạc Ngưỡng đã có thái độ rất tốt với anh, thậm chí còn quan tâm đến buổi hẹn hò mù quáng của anh, trịnh trọng nói: “Trần Bạc Viễn, tôi cảm thấy mẹ tôi nói cũng đúng, Hạ Nhiễm Nhiễm là một cô gái rất tốt lại xuất chúng, anh có thể thử xem sao. “

Nghe vậy, Trần Bạc Viễn khẽ nhíu mày, đồng thời dường như cảm nhận được thái độ khác thường của Nhạc Ngưỡng đối với mình, trong lòng tò mò, bèn nhìn chằm chằm Nhạc Ngưỡng hỏi: ” Cho nên em thực sự hy vọng nhìn thấy anh kết hôn sao? Còn ủng hộ chuyện hẹn hò mù quáng của anh. “

Nhạc Ngưỡng khẽ giật mình, không hiểu Trần Bạc Viễn muốn nói gì với mình, nghĩ một hồi liền không nhịn được đáp: ” Cái gì mà tôi hy vọng, này không phải là mong muốn của anh sao! Đặc biệt là ông Trần, tâm nguyện lớn nhất là được nhìn thấy anh kết hôn. Đến tận bây giờ bạn gái anh cũng chưa từng có. Anh vẫn cần sự vun đắp của tình yêu. Đừng quá kén chọn quá, gặp được người thấy thích hợp thì bắt đầu mối quan hệ luôn.”

Điều này có chút trái với ý nghĩ của cô, nhưng cũng xuất phát từ lòng tốt của Nhạc Ngưỡng thật tình muốn khuyên nhủ anh.

Thần sắc Trần Bạc Viễn có chút ảm đạm, nửa đùa nửa thật nhếch miệng cười nói: “Không phải trước kia em vẫn luôn nói muốn gả cho anh sao? Như thế nào hiện tại lại muốn anh kết hôn với người khác rồi.”

“Đó là chuyện quá khứ, lời nói đó có thể coi là thật được sao? Hơn nữa, không phải tôi muốn anh kết hôn, mà là anh vội vàng muốn kết hôn ngay.”

Thấy Nhạc Ngưỡng có vẻ kích động, Trần Bạc Viễn lui về phía sau vài bước, thu hồi những cảm xúc không thể giải thích nổi vừa rồi, sau đó liên tục gật đầu: “Được được được, là anh là anh, em đừng có kích động.”

“Tôi……”

“Được rồi, anh sẽ đi xem mắt, sẽ đi gặp mặt em họ của Tôn Lãm.”

“Umm.”

Bất giác, cuộc trò chuyện của họ trở nên dang dở, tâm trạng của hai người như bị phủ lên một lớp sương mù khó hiểu.

Mặc dù Trần Bạc Viễn vẫn ở cùng Nhạc Ngưỡng trong phòng bệnh giống như tối hôm qua, những hôm nay anh bận bịu trước máy tính, thỉnh thoảng sẽ hỏi Nhạc Ngưỡng xem cô có cần gì không, ngoài chuyện này ra, hai người không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào khác.

Nhạc Ngưỡng không buồn ngủ, nhưng cũng không biết làm thế nào bắt chuyện với anh, đành im lặng, một mình chơi điện thoại.

Cô không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.

Ngày hôm sau Trần Bạc Viễn mua bữa sáng cho cô sau đó liền rời đi, Nhạc Thừa Du tới thay phiên. Nhạc Ngưỡng hỏi về Trần Bạc Viễn, Nhạc Thừa Du ân cần nói: “Viễn Viễn đi gặp em họ của Tôn Lãm. Bố nghe mẹ con nói, chính là cô bé Nhiễm Nhiễm đó đúng không, con bé lớn lên rất xinh đẹp, nếu có thể thành đôi với Bạc Viễn, đó cũng là việc tốt.”

Nhạc Ngưỡng trở mình, nhìn bố, nghiêm túc hỏi: “Có phải mọi nam nhân khi gặp phụ nữ đều chỉ quan tâm xem họ có xinh đẹp hay không, đúng không ạ?”

Nhạc Thừa Du sững sờ khi đối mặt với cơn buồn bực bất thường của con gái, sau đó định giải thích những gì mình nói, nhưng Nhạc Ngưỡng không nghe, trùm chăn lại, không thèm để ý.

Từ hôm Trần Bạc Viễn đi gặp Hạ Nhiễm Nhiễm, hai ngày sau cũng chưa tới bệnh viện. Nhạc Ngưỡng cũng không biết vì sao, cũng không dám hỏi, liền ở trong lòng đoán mò.

Đến khi cô nghĩ rằng Trần Bạc Viễn sẽ mở lòng với Hạ Nhiễm Nhiễm và xác nhận mối quan hệ với cô ấy thì Dư Lộ cùng Lý Thư Hồng đã đến bệnh viện thăm Nhạc Ngưỡng và nói với cô một cách hoài nghi: “Cậu có biết không? Hạ Nhiễm Nhiễm đã từ chối Trần Bạc Viễn rồi, có vẻ như không vừa mắt với anh ấy.”

Nghe lời này, Nhạc Ngưỡng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hai người: “Cậu nói cái gì? Hạ Nhiễm Nhiễm từ chối Trần Bạc Viễn?”

Dư Lộ vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ai cũng không thể tin được. Mình nghe mẹ nói, ngày hôm qua Trần Bạc Viễn đi gặp Hạ Nhiễm Nhiễm, cũng không biết hai người đã xảy ra sự tình gì, lúc sau trở về Hạ Nhiễm Nhiễm liền lên tiếng sẽ không bao giờ gặp lại Trần Bạc Viễn nữa, nói anh ấy ngoài vẻ bề ngoài ra thì chỉ là một người cứng nhắc, nhàm chán, không phải hình mẫu lý tưởng trong lòng cô ấy.”

Cứng nhắc? Nhàm chán?

Tớ khinh!

Trần Bạc Viễn vốn không phải người hướng nội, là con người rất thú vị, nói chuyện không hề cảm thấy buồn chán? Người tốt như vậy lại bị cô ta nói không ra gì?

“Xem ra Trần Bạc Viễn trong buổi hẹn hò mù quáng của anh ấy gặp phải oan gia rồi. Chắc không phải bị ông Trần trách móc gì chứ, cũng không biết ở trước mặt Hạ Nhiễm Nhiễm biểu hiện của anh ấy như thế nào, sao lại để đối phương có ấn tượng không tốt vậy.”

Dư Lộ nói, Nhạc Ngưỡng nhịn không được ngắt lời: “Tại sao cậu lại đổ lỗi cho Trần Bạc Viễn không thể hiện tốt? Dựa vào cái gì Hạ Nhiễm Nhiễm liền cảm thấy anh ấy là người hời hợt chứ? Tớ thấy, là Hạ Nhiễm Nhiễm không có mắt nhìn, cũng không biết Trần Bạc Viễn đã từ chối biết bao cô gái trong những lần xem mắt trước rồi! Cô ta thật là đánh giá quá cao bản thân mình mà!”

Nhìn thấy phản ứng của Nhạc Ngưỡng, Dư Lộ và Lý Thư Hồng vô thức liếc nhìn nhau, lờ mờ cảm nhận được điều gì đó. Sau đó Dư Lộ ngồi ở mép giường, hắng giọng dò hỏi Nhạc Ngưỡng một câu: ” Tiểu Nguyệt Nha, cậu … cậu có phải vẫn còn thích Trần Bạc Viễn phải không?”

Tác giả có lời muốn nói: Thừa nhận đi, hai ngày nay đều nghĩ đến anh ấy! Còn giả bộ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.