Phiếu Cơm

Chương 12: Chương 12: Bị zombie bao vây




Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Ngạo gọi Tô Thiến dậy từ sớm, anh cần có người trông xe. Anh rửa mặt xong liền kê tấm gỗ, lái xe đi ra ngoài. Chờ anh đi ra khỏi cửa hàng nhỏ, Tô Thiến lập tức gọi Hải Mạt Mạt đang ngủ dậy: “Nấu cơm đi! Nhớ giặt cả đống quần áo trên tầng!”

Hải Mạt Mạt không nói lời nào, Đường Ngạo bên ngoài đang thúc giục, Tô Thiến đi ra ngoài, lúc lên xe lại mỉm cười nói với Hải Mạt Mạt: “Ngoan, đóng kỹ cửa lại, cô và ba về sẽ mang đồ ngon về cho cháu.”

Đường Ngạo lại không quan tâm: “Con bé tự biết.”

Chờ bọn họ đi hết, Hải Mạt Mạt lên tầng thu quần áo bẩn xuống giặt. Gâu Gâu chạy hết tốc lực trên thảm cỏ mấy vòng hệt như quả cầu tuyết. Cuối cùng nó sủa gâu gâu gọi Mạt Mạt kê tấm ván gỗ cho nó chạy ra ngoài.

Lúc này nước đã lạnh thấu xương, Hải Mạt Mạt giặt quần áo sạch sẽ xong liền bắt đầu nấu cơm.

Chỉ chốc lát sau Gâu Gâu lại đứng ở bên ngoài kêu to, cô bé ra đến cửa, chỉ thấy bên chân nó có một con chim rất lớn màu xám. Cô bé gọi Gâu Gâu vào, Gâu Gâu hả hê công con chim vào, vẫy đuôi nhìn cô bé nấu cơm.

Buổi sáng vẫn nấu cháo cua, sau đó cuốn mấy cái bánh nướng. Hải Mạt Mạt thành thạo cắt thịt khô ra xào, thái nhỏ rau giấp cá rồi dùng muối ướp, trộn đều cho vào trong bánh nướng cuốn, rắc lên gia vị, rất ngon mắt.

Sau đó cô bé còn trộn thêm một đĩa rau dại, thế là xong.

Đường Ngạo đến xưởng ASA, tìm theo đường Tô Thiến chỉ. Thỉnh thoảng có thể thấy được thi thể còn mới hai bên đường, lúc này chỉ sợ là chẳng còn lại mấy người sống sót.

Anh đi tới nơi có thể còn người may mắn sống sót bắc một cái loa lên gọi. Đột nhiên ở cửa sổ khu chung cư bên cạnh có người vẫy vẫy, nhìn bóng dáng là một phụ nữ. Đường Ngạo dừng xe, sắc mặt Tô trắng bệch: “Chúng ta. . . . . . Cứu cô ta thật à?”

Đường Ngạo không thèm quay đầu lại: “Ừ.”

Tay Tô Thiến run lẩy bẩy, qua vài ngày an nhàn, cô ta cũng sắp quên khuấy mất chuyện zombie này rồi: “Nhưng. . . . . .”

Đường Ngạo không đợi cô ta nói xong đã cầm rìu nhảy xuống xe, sau đó đóng cửa xe: “Ngồi yên trong xe.”

Tô Thiến thở phào nhẹ nhõm, lập tức khóa trái cửa xe, cô ta cứ tưởng rằng Đường Ngạo muốn cô ta giúp một tay chứ. Đường Ngạo vốn không định cho cô ta theo. Búp bê thổi khí thì giúp được gì cơ chứ.

Chung cư này đã cũ, tường xi măng không quét vôi, có thể thấy được những vết máu loang lổ trên bức tường màu xám thẫm. Đường Ngạo đứng ở cửa cầu thang, cầu thang nơi này rất hẹp, vừa xoắn vừa cao, muốn đi lên chỉ sợ không dễ dàng.

Nhưng anh cần nhân lực. Anh cẩn thận đi lên, thỉnh thoảng phát ra chút tiếng vang. Zombie đặc biệt nhạy cảm với âm thanh, anh tạo ra một vài âm thanh, zombie xung quanh sẽ chủ động xuất hiện. Dù sao cũng tốt hơn zombie ở trong tối, anh ở ngoài sáng.

Nhưng cũng không thể tạo ra âm thanh quá lớn, nếu xung quanh có làn sóng zombie, chỉ sợ anh cũng biến thành hoa hướng dương luôn.[1]

[1] Cái này bạn nào chơi trò Plants VS Zombies sẽ biết. Làn sóng zombie (A huge wave of zombies is approaching!) là khi lũ zombie đồng loạt ập đến (trong 1 bàn có 2 lần làn sóng zombie). Còn hoa hướng dương là loại thực vật duy nhất trong trò chơi không đánh được zombie, chỉ biết tạo ra nắng, không có thực vật khác bảo vệ sẽ bó tay để cho zombie ăn hết thì thôi.

Anh dùng rìu gõ lên tay vịn, phía trên quả nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Đường Ngạo núp ở chỗ cua lẳng lặng nghe, nghe tiếng bước chân thì dường như có ba con. Đợi cho con thứ nhất đi qua chỗ cua, anh chém tới ngay giữa đầu nó. Con thứ hai tiếp tục đi tới, cũng bị chém đứt nửa người.

Con thứ ba hình như thông minh hơn một chút, nó đứng ở chỗ cua, không chịu đi ra ngoài. Đường Ngạo bất đắc dĩ, nó có thể không đi ra ngoài, nhưng anh nhất định phải tới. Thành thật mà nói giết con này anh rất tiếc, khách hàng đó, mất một khách hàng rồi.

Nhưng lúc này buôn bán không quan trọng bằng mạng sống, anh cầm cái đầu zombie nát như dưa hấu trên mặt đất ném qua. Đợi con zombie đứng ở chỗ cua a một tiếng nhào đến, lập tức bị rìu trong tay anh chém thành hai đoạn.

Anh tiếp tục dùng cách này lên tầng, tổng cộng giết chết tầm mười con zombie, cuối cùng đã tới tầng vừa rồi có người vẫy. Anh dùng rìu gõ nhẹ lên cửa chống trộm bằng sắt, xác nhận trong hành lang không còn zombie mới khẽ gọi: “Có ai không?”

Qua một lúc lâu, cửa chống trộm mở ra. Một phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi thò đầu ra. Vừa thấy Đường Ngạo, cô ta ngạc nhiên: “Đường. . . . . . Đường tổng?”

Đường Ngạo nhìn nhưng không nhận ra. Nhân viên ASA nhiều như vậy, anh sao mà biết hết được. Người phụ nữ vô cùng kích động: “Đường tổng, tôi là trưởng bộ phận vệ sinh – Vương Phượng, ở ASA đã sáu năm rồi.” Nói tới đây, chính cô ta cũng có chút ngượng ngùng, “Dĩ nhiên, nhất định anh không biết tôi.”

Đường Ngạo gật đầu coi như trả lời: “Còn ai khác không?” Người phụ nữ lắc đầu liên tục: “Hai ngày trước còn rất nhiều, gần đây. . . . . . Không nhìn thấy nữa.”

Đường Ngạo đi vào trong nhà tìm kiếm, cầm một con dao phay đưa cho cô ta: “Đi thôi.”

Hai người đang định xuống tầng, đột nhiên xe ở dưới tầng ấn còi lên hồi. Đường Ngạo biến sắc, vội vàng chạy xuống.

Mặt Tô Thiến không còn chút máu, chung quanh có ba con zombie bao vây xe, cô ta sợ quá liền ấn còi cầu cứu. Ai biết tiếng còi này lại dẫn làn sóng lớn zombie đang kiếm ăn tới.

Đường Ngạo và Vương Phượng vừa chạy xuống nơi, chỉ thấy tầm hơn ba trăm con zombie từ bốn phương tám hướng xúm lại. Đường Ngạo chạy tới trước xe: “Mở cửa.”

Con zombie nhanh nhẹn đã sắp đến sau lưng anh và Vương Phượng, tay Tô Thiến run run, chỉ do dự một chút, zombie đã đến gần.

Đường Ngạo đành phải xoay người chém cái miệng to như chậu máu đang đến gần, Vương Phượng bồi thêm last hit. Dù sao cô cũng nhìn thấy nhiều rồi, lúc này cũng đành bất chấp. Zombie càng ngày càng nhiều, Tô Thiến leo sang chỗ tài xế, đột nhiên đạp chân ga chạy mất.

Đường Ngạo thậm chí không có thời gian quay đầu nhìn cô ta, cô ta lái xe rời khỏi đường phố. Đường Ngạo không rút chìa khóa xe.

Xe container nhỏ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, zombie xung quanh cũng đã vây kín hai người. Đường Ngạo tỉnh táo khác thường, chỉ vào một góc, liều mạng chém giết: “Lên cây!!”

Vương Phượng quay đầu nhìn lại, bên cạnh quả nhiên có một cái cây. Đó là cây ngô đồng, thân cành vô cùng to lớn. Đường Ngạo chém đứt tay mấy con zombie bên cạnh, zombie không có tay vây quanh hai người khiến đám zombie phía sau không chen len được.

“Trèo lên cây!” Anh nói, sống chết trước mắt, bản năng sinh tồn của hai người trỗi dậy, thoăn thoắt trèo lên cây. Đám zombie rõ ràng không biết trèo cây, lúc này chỉ biết chen lấn lúc nhúc dưới tàng cây.

Vương Phượng và Đường Ngạo liếc mắt nhìn nhau, cũng có chút bất đắc dĩ. Nếu như bọn chúng không đi, hai người sớm muộn gì cũng đói chết. Hơn nữa nhiều zombie như vậy, nếu như bọn chúng đẩy cây. . . . Rất khó nói có thể cầm cự bao lâu.

Tô Thiến chạy như điên trở về cửa hàng nhỏ, tim cô ta cũng đập thình thịch. Ông trời phù hộ Đường Ngạo chết. Nếu như anh không chết, cô ta quả thật không thể tưởng tượng được kết cục của mình. Nhưng nhiều zombie như vậy, chắc chắn sẽ chết nhỉ?

Cửa hàng nhỏ gần ngay trước mắt, lúc Tô Thiến rẽ vào đường đá suýt chút nữa lao xuống sông Bách Lộ.

“Hải Mạt Mạt!” Cô ta đứng bên ngoài rạch sâu kêu to. Hải Mạt Mạt nhanh chóng đi ra, đặt tấm ván gỗ ngang miệng rạch. Tô Thiến không thèm quan tâm đến cái xe, đi thẳng vào trong cửa hàng nhỏ. Hải Mạt Mạt dọn cơm lên. Lúc này coi như đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, vẫn là cơm tẻ thơm ngát, một con cá chưng. Trong đĩa bên cạnh bày bốn con cua, rau hẹ xào thịt khô.

Trong nồi không biết còn đang hầm cách thủy con chim gì, màu sắc nồng như nước trà thơm, nhìn rất động ‘lòng’ người.

Tô Thiến ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm đũa bắt đầu ăn cơm. Hải Mạt Mạt nhìn cô ta, lại nhìn trong xe. Cô ta lười phải nói chuyện với Hải Mạt Mạt, tiếp tục gắp thức ăn.

Hải Mạt Mạt đi ra bên ngoài, tìm trong ngoài xe container một lượt, sau đó đi tới trước mặt cô ta: “Ba đâu?”

Tô Thiến không nói lời nào, Hải Mạt Mạt tìm cả xung quanh cũng không có, nếu như có, Gâu Gâu nhất định đã sớm tìm được. Cô bé nhìn Tô Thiến, lại hỏi: “Ba đâu?”

Tô Thiến không nhịn được đạp cô bé một cái: “Hỏi cái gì mà hỏi, thiểu năng, ngu ngốc!! Anh ta đã chết, bị zombie ăn rồi! Về sau nơi này do tao quyết định, mày tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không sớm muộn gì tao cũng đuổi mày ra ngoài nuôi zombie.”

Cô ta không đuổi Mạt Mạt đi ngay không phải vì lương thiện hay gì cả. Hải Mạt Mạt có thể hiểu tiếng zombie, nếu như đem cô bé đưa cho thủ lĩnh doanh trại nào đó, nhất định có thể đổi được rất nhiều lương thực, có lẽ bọn họ còn có thể cho cô ta ở lại.

Cô ta tính toán xong, lại quát lên: “Nhìn cái gì? Mau ăn đi cơm, ăn xong sẽ đưa mày đi.”

Hải Mạt Mạt lặng lẽ đi ra sân cỏ ngoài cửa hàng, Tô Thiến cũng không để ý. Cô ta sợ, cũng quá đói bụng, nào có rảnh quan tâm một con nhóc. Huống chi nơi này khắp nơi đều là zombie, con bé lại không biết lái xe, nó dám đi sao?

Nhưng đợi cô ta cơm nước xong ra ngoài mới phát hiện không thấy Hải Mạt Mạt và con chó của cô bé đâu nữa.

Sắc trời dần tối, phần lớn zombie thấy hai phần cơm trên cây sẽ không rơi xuống ngay nên đã bỏ đi. Còn lại một phần kiên trì bền bỉ, lúc này lực chú ý cũng không quá tập trung. Đường Ngạo không dám đi xuống, hiện giờ ánh sáng quá yếu, zombie có thể nhìn trong đêm hay không anh không rõ, nhưng anh và Vương Phượng thì chắc chắn không thể.

Vương Phượng đã nằm sấp trên cành cây run rẩy, lúc này động đậy một cái cũng khó khăn. Đường đột nhảy xuống nhất định sẽ chết cho nên anh cũng không thúc giục, lẳng lặng nằm ở trên chạc cây .

Hoàng hôn bao phủ cả thành phố E, đã vào cuối thu, gió lạnh thấu xương, trong sương mang theo ẩm thấp. Đường Ngạo không suy nghĩ lung tung nhưng Vương Phượng lại bắt đầu nhớ nhà. Cô vốn có một đứa con trai mười sáu tuổi, học cấp ba ở vùng khác. Sau khi bệnh dịch bùng phát ở thành phố E, vẫn chưa liên lạc được.

Hôm nay là thứ bảy, nếu như không có virus như ôn dịch này, cô sẽ về nhà sớm một chút làm cơm tối, con trai buổi chiều không có tiết, trước bảy rưỡi tối sẽ về đến nhà. Ngày mai hai mẹ con có thể cùng hưởng thụ Chủ nhật.

Nhưng bây giờ, cô nằm ở trên một thân cây, phía dưới là đám người chết há mồm đợi cô ngã xuống. Hốc mắt cô nóng lên, Đường Ngạo nhìn vẻ mặt cô cũng biết cô đang nghĩ cái gì. Anh không nói, nhưng trong lòng cũng hơi xem thường. Lúc này nghĩ mấy chuyện linh tinh thì có ích lợi gì, không bằng suy nghĩ thực tế một chút.

Ví dụ như. . . . Đá người phụ nữ này xuống, zombie nhất định sẽ tập trung vào thức ăn ngon trước mắt, anh có lẽ sẽ có cơ hội chạy trốn.

Lúc nảy ra suy nghĩ này, anh không có chút cảm giác bứt rứt nào cả. Nếu cứ nằm như vậy đến sáng sớm ngày mai, buổi tối quá lạnh, thể năng của hai người nhất định sẽ suy giảm. Hơn nữa buổi sáng có zombie mới gia nhập hay không còn chưa biết? Thay vì khi đó hai người đều chết, không bằng bây giờ để cô ta chết.

Anh lặng lẽ quan sát Vương Phượng.

[1] Plants VS Zombies


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.