Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 67: Chương 67: Khống chế thiên kiếp. (Hạ)




Bầu trời bên phía Liễu Tàn Dương đã bị phù chú bao phủ, phù chú như biển cả, Lôi Hổ hãi hùng khiếp vía, phù chú công kích mạnh như thế, hắn chưa từng nghe thấy bao giờ.

- Thì ra còn có thể vận dụng phù chú như thế.

Lúc này đám người khiêu chiến thu hồi lòng khinh thường, bắt đầu sử dụng bản lĩnh của mình.

Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, bầu trời xuất hiện từng tia lửa nhỏ vô cùng đẹp mắt.

- Đi!

Liễu Tàn Dương thúc dục phù chú đại phát thần uy, phù chú bay đầy trời, không có bất cứ phi kiếm nào có thể ngăn cản phù chú.

- Ah!

Tiếng kêu đau đớn vang lên, pháp bảo va chạm vào nhau như tiếng biển gầm, pháp bảo không ngừng bị phù chú phá hư.

Một pháp bảo không cách nào ngăn cản phù chú công kích,

Lúc này có một cái Bát Quái Kính bay lên, tấm kính tỏa ra hào quang tử vong, phàm là phù chú bị chiếu vào sẽ hóa thành tro tàn.

Ba ba ba!

Phù chú còn cách các tu sĩ chưa tới hai mươi dặm đều tan thành mây khói, nhưng bọn họ đều âm thầm lau mồ hôi lạnh, khuyết điểm của phi kiếm đã bộc lộ không nghi ngờ, từ lực công kích đơn thể không gì sánh bằng phi kiếm, nhưng đối mặt với phù chú công kích đặc biệt, lực sát thương đơn thể của phi kiếm giảm nhiều.

- Ngươi rất mạnh, nếu thật sự đơn đả độc đấu, chỉ sợ ta không phải đối thủ của hắn!

Rất nhiều người khiêu chiến nói thầm.

Uy hiếp của phù chú đã tiêu trừ, nhiều thanh phi kiếm chém thẳng vào hắc tháp, âm thanh đinh đinh vang lên như mưa.

Hắc tháp vẫn bất động không có việc gì, mặc cho phi kiếm công kích thế nào cũng không tổn hại nửa phần.

Liễu Tàn Dương cười trong Linh Lung Bảo Tháp, trên đỉnh đầu của hắn, Phong Lôi phiến đã hóa thành kiếp vân, mặc dù không có bay ra ngoài tháp nhưng uy lực không giảm bao nhiêu, chỉ cần linh lực trong Phong Thần tháp còn đầy đủ, lực công kích của Phong Lôi phiến sẽ mạnh hơn rất nhiều, so với lúc đối chiến Lôi Hổ còn uy mãnh hơn.

Đủ loại pháp bảo phóng thẳng lên trời, một ít pháp bảo to như ngọn núi, một ít pháp bảo thế như bôn lôi, càng có pháp bảo dẫn động thiên hỏa công kích Linh Lung Bảo Tháp.

Đây không phải là quyết đấu công bằng, chín mươi tu sĩ Kim Đan cũng không hề lưu thủ, thi triển thần thông đánh bại Liễu Tàn Dương trước rồi nói sau.

Két...

Từng tiếng sấm sét phá không vang lên, sấm sét này xuất hiện rất đột ngột, hào quang diệt thế xuất hiện, sấm sét đánh thẳng vào chúng tu sĩ, lưới điện bổ trúng một tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, Kim Đan chấn động dữ dội.

- Lôi kiếp! Đây là lôi kiếp!

Có tu sĩ Kim Đan hú lên quái dị, thu pháp bảo và phi kiếm, nhanh chóng thỉnh cầu rời khỏi khiêu chiến.

Lôi Hổ có được Kim Thân pháp tướng, cho nên có năng lực chống cự bẩm sinh với lôi kiếp, lôi kiếp cũng không tàn phá nghiêm trọng, nhưng khi khí tức lôi kiếp tiến vào trong cơ thể lại làm một phần linh lực của hắn vận chuyển không thông..

Trong ngọn núi bảy mươi hai này, cũng chỉ có Lôi Hổ tu luyện ra Kim Thân pháp tướng, trừ hắn ra, không còn ai có thể ngăn cản thiên kiếp.

- Ân? Hắn lại có thể thúc dục Phong Lôi phiến! Có thiên phú.

Trong động phủ phong chủ đang bế quan, hắn mở mắt ra, thần sắc kinh ngạc.

Trong Linh Lung Bảo Tháp có lôi long vờn quanh, nó không ngừng khiêu khích những người đang khiêu chiến.

Pháp bảo, phi kiếm không thể phát uy trước mặt lôi long, lôi long không đánh thẳng vào pháp bảo, chỉ nhắm vào Kim Đan trong người tu sĩ Kim Đan.

Liễu Tàn Dương thúc dục lấy lôi long công kích người khiêu chiến, trong chớp mắt lại có ba người khiêu chiến rời khỏi khiêu chiến.

Đây cũng là nguyên nhân Liễu Tàn Dương bảo bọn họ cùng xông lên, Phong Lôi phiến hóa thành lôi long cần tiêu hao linh lực rất lớn, nếu bị xa luân chiến, Liễu Tàn Dương không có thời gian khống chế lôi long.

- Ah!

Lại có tiếng hét thảm vang lên, có người bị lôi kiếm đánh trúng, Kim Đan xuất hiện vết rách, hao tổn trí mạng này cần rất nhiều linh lực và thời gian bù đắp, nếu Kim Đan bị lôi kiếp đánh nát, cảnh giới sẽ rơi xuống Giả Đan Kỳ, cần phải kết đan lần nữa.

Lúc này không còn ai dám xem thường Liễu Tàn Dương, ngay cả Lôi Hổ cũng cảm giác da đầu run lên, thủ đoạn công kích thế này quá cường hãn.

Giờ phút này thắng bại đã phân, nếu người khiêu chiến không thể phá Linh Lung Bảo Tháp, bọn họ sẽ bị lôi long thôn phệ, thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian.

Từ khi lôi long xuất hiện đến bây giờ chỉ mới trôi qua mấy hô hấp mà thôi, đã có hơn mười người khiêu chiến bỏ cuộc, những người còn lại đa số là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, bọn họ không muốn buông tha cơ hội tiến vào Phong Thần trì.

Lúc này bọn họ xuất hết át chủ bài, không thể nhịn nữa, nếu nhịn tiếp sẽ bị lôi long đánh trúng, như thế sẽ mất hết tất cả cơ hội.

Một tu sĩ lấy phi đao ra khỏi túi trữ vật, phi đao này dài một tấc, phía trên có các phù văn, tu sĩ này do dự có nên xuất đao hay không, sau khi quyết định chắc chắn, cắn nát ngón tay, dùng máu tươi chà lên thân đao.

Ngao!

Gió lạnh sinh ra, phi đao hóa thành lệ quỷ xé rách phù văn trên thân đao, nó mau chóng pha tan phòng ngự của Linh Lung Bảo Tháp, đâm vào thức hải của Liễu Tàn Dương.

Liễu Tàn Dương một lòng khống chế lôi long, hoàn toàn không thèm quan tâm lôi đao trong người.

- Lại vận dụng ma vật! Chẳng lẽ hắn cho rằng có thể làm tổn thương ta sao?

Phi đao này dùng lệ quỷ chế tạo thành, bỏ qua phòng ngự, trực diện thần thức.

Lúc lệ quỷ xâm nhập vào trong thần thức Liễu Tàn Dương thì lập tức ngây ngốc, lệ quỷ thôn phệ không ít thần thức, chỉ cần nó xuất hiện, lúc há miệng ra là có thể thôn phệ thần thức, tu sĩ sẽ chết thảm tại chỗ, thế nhưng mà lần này nó lại giống như con thỏ, sợ hãi không dám tiến lên phía trước.

Bởi vì nó nhìn thấy ngọn núi lớn nguy nga, đối diện với ngọn núi này, nó bất lực, ngọn núi này là gì?

Đây có thể là thần thức sao? Lệ quỷ ngửa đầu quan sát, ngọn núi cao không thấy đỉnh, có thể nuốt sao?

Không chờ lệ quỷ suy nghĩ xong, hai ngọn núi lớn bắt lệ quỷ đưa lên cao.

Lúc này lệ quỷ đã nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi đâu phải núi lớn, đó chỉ là một chân của thần thức mà thôi, đây là thần thức của tu sĩ Kim Đan sao? Lệ quỷ kêu thảm:

- Thượng tiên tha mạng ah! Tha mạng ah!

- Hừ, đi nhanh về nhanh, trở về muộn, ngươi chết!

Thần thức xé lệ quỷ thành hai nửa, thân thể biến nhỏ lại, bị thần thứ Liễu Tàn Dương xé rách, lệ quỷ bị lấy một phần nhỏ linh trí.

- Khống Thần thuật!

Lệ quỷ kêu thảm!

- A!

Lệ quỷ lao ra khỏi thân thể Liễu Tàn Dương, nói:

- Bằng hữu, đừng trách ta phệ chủ, người này không phải ta có thể trêu vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.