Phong Hành Thiên Hạ

Chương 33: Chương 33: Hợp tác đuổi ruồi bọ




Đánh đánh, ngủ ngủ, thời gian trong ngục xem ra cũng không phải quá khó khăn. Hết giờ, mấy người đương nhiên chọn Đại Lý, xem như được dịch chuyển miễn phí.

“Kế tiếp hai người muốn đi đâu?” Nhược Thủy U Lam cười hỏi.

“Bọn ta phải đi giao nhiệm vụ,” Thiên Khiếu Hàn trả lời, “Vậy tạm thời tạm biệt?”

Không hỏi hành tung của họ.

“Vậy các ngươi xong nhiệm vụ thì tới tìm chúng ta, nếu không ngại ta muốn giới thiệu mấy người thú vị trong bang với các ngươi.” Trải qua quãng thời gian ở chung, tuy Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt cực kỳ thần bí, nhưng đối với hai vị bằng hữu này Nhược Thủy U Lam vẫn vô cùng hài lòng.

“Đúng đúng, các huynh đệ cũng nhất định rất muốn gặp các ngươi!” Công Tử Không Vờ Ngầu cũng hưng phấn nói.

“Đúng đúng, nơi đây có rất nhiều tiểu công tiểu thụ xuất sắc nha!” Dực Yêu cũng tiếp lời.

Tiểu công… tiểu thụ…

Bốn người hắc tuyến.

“Khụ khụ, tóm lại xong nhiệm vụ thì liên lạc với chúng ta, trải qua việc kia, các ngươi có thể cũng sẽ bị Hào Khanh theo dõi.” Nhược Thủy U Lam áy náy nói.

“Không sao,” Thiên Khiếu Hàn rộng lượng cười, “Đây không phải lỗi của các ngươi.”

Ảnh Cô Nguyệt trở mình khinh thường trong lòng, vô nghĩa, đương nhiên không phải lỗi của họ, vì người trước mắt mới chính là đầu sỏ gây sự.

“Vậy thì tạm biệt.” Chắp tay hành lễ.

“Sau này gặp lại!” Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn trả lễ.

Cứ như vậy, hai người một hành trình nói dài không dài nói ngắn không ngắn, lại trở về thành Đại Lý.

“Cứ vậy đi tìm Điệp Vương?” Thiên Khiếu Hàn nhớ tới vị nhân yêu Điệp Vương khiến người ta buồn nôn kia, cùng một tướng mạo còn khủng bố hơn Điệp Vương, không nhịn được rùng mình.

“Ta định đi mượn nhà bếp một chút, khoảng thời gian này tiêu hao đồ ăn không ít.” Ảnh Cô Nguyệt mặt nhăn mày nhíu, “Tốt nhất nên mua một bộ dụng cụ làm bếp.”

Mới đầu không biết, dựa theo kinh nghiệm vốn có mua lương khô, sau đó vào thành ăn một bữa, dù sao từ Vô Danh Thôn ra bọn họ cũng không thiếu tiền. Nhưng kế hoạch cản không nổi biến hóa, nào ngờ bọn họ không ngừng gặp nhiệm vụ không thể lường cùng tình huống không thể lường, ngay cả thành cũng ít khi về. Như trước đây, hoặc nên nói đại bộ phận người chơi, nếu không phải đi xa đều là ban ngày ở dã ngoại làm nhiệm vụ, tối về thành ngủ, nào như bọn họ chân không chạm đất vội vàng không ngừng. Ừm, tuy bọn họ thế này thăng cấp không phải nhanh bình thường, rời khỏi Vô Danh Thôn chưa tới hai tháng, hai người đã ba mươi mấy cấp, cấp bậc ở Mộng Hồi không dễ thăng, để lộ ra còn không hù chết người, nói không chừng còn tưởng đầu não là thân thích của bọn họ.

Chẳng qua lần này đầu não đích xác thiên vị bọn họ.

“Mượn nhà bếp sao?” mắt Thiên Khiếu Hàn sáng rực, “Ngươi muốn thử làm món mới?”

“Chỉ là bổ sung ít lương khô thôi,” Ảnh Cô Nguyệt ấn ấn chân mày, “Nhưng cũng có thể thử một chút.”

Đúng là chịu không nổi ánh mắt lấp lánh của Thiên Khiếu Hàn, cảm giác như… một chú cún con làm nũng…

“Được, không biết đồ ăn lần này sẽ có vị gì.” Thiên Khiếu Hàn nước miếng chảy ròng ròng.

Chú ý hình tượng! Chú ý hình tượng! Ảnh Cô Nguyệt ấn trán, người thường sẽ trông đợi vào thuộc tính nhỉ? Bỏ đi, dù sao Hàn xác định chưa từng tính vào người thường. Ách, đương nhiên Ảnh Cô Nguyệt y cũng không thể xem là người thường, vì đồ y làm luôn chỉ chú trọng làm sao để ăn ngon, chưa từng quan tâm thuộc tính kèm theo, chẳng qua đồ làm ra lại thần kỳ có thuộc tính độc hiếm thấy, không biết có phải vì nguyên nhân RP tương đối mạnh không.

Kỳ thật Ảnh Cô Nguyệt không biết, đồ ăn y làm có thuộc tính mạnh là chuyện đương nhiên. Đồ ăn ngoại trừ không có độc và lấp đầy bụng ra thì quan trọng nhất là gì? Đương nhiên là dinh dưỡng và hương vị, đây là sự thật người người đều biết. Mộng Hồi Cổ Triều đã phát triển như một thế giới khác, quy luật trong hiện thực cũng được áp dụng trong Mộng Hồi. Rất nhiều người chơi có được kỹ năng đầu bếp đều cố chấp muốn dùng nguyên liệu tốt nhất tạo ra thuộc tính độc, kỳ thật đã lẫn lộn đầu đuôi. Cho nên quy tắc ngầm trong Mộng Hồi là, ngươi càng muốn làm ra đồ ăn có thuộc tính ngươi lại càng làm không ra, mà khi ngươi không thèm để ý thuộc tính, một lòng muốn nấu được món ngon, vậy đồ ngươi làm ra nhất định sẽ không để ngươi thất vọng.

Có người nói, nấu ăn quan trọng nhất là đam mê, những lời này cực kỳ chính xác.

Trong Mộng Hồi rất ít người chơi vì món ngon mà học kỹ năng đầu bếp, vì vậy đồ ăn có thuộc tính đã vô cùng hiếm lại càng hiếm. Sở dĩ nhiều người theo đuổi như vậy là do người chơi lẫn lộn đầu đuôi, chỉ vì lợi trước mắt, như thế tuần hoàn. Mà người chơi thích món ngon thì thích thưởng thức hương vị hơn thuộc tính độc, đồng thời nếm ra được vị ngon của món ăn, không mấy bận tâm nên tự nhiên cũng không phát hiện thuộc tính huyền bí của món ăn.

Ảnh Cô Nguyệt chọn tửu lâu Phúc Kỳ nổi tiếng nhất thành Đại Lý, một người chơi đương nhiên không thể mượn nhà bếp của một tửu lâu loại này, chẳng qua nhân vật cấp đại sư như Ảnh Cô Nguyệt vừa nói lên ý mình, chưởng quầy lập tức mắt sáng ngời vô cùng ân cần nghênh đón Ảnh Cô Nguyệt đến nhà bếp, còn treo thẻ nghỉ làm, ngừng kinh doanh một ngày, tất cả đầu bếp chính đều đến nhà bếp quan sát học hỏi hỗ trợ.

“Mỗi lần tới ta đều thấy rất quái dị.” Thiên Khiếu Hàn thở dài.

“Chịu thôi, kỹ năng của họ cũng cần thăng cấp, cấp bậc càng cao món ăn làm ra càng ngon, tiền kiếm được cũng tăng lên,” Ảnh Cô Nguyệt theo thói quen cười cười, “Quái và NPC cũng phải sinh hoạt tại thế giới này, kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện đương nhiên.”

“Đúng vậy, Mộng Hồi là một thế giới độc lập.” Thiên Khiếu Hàn gật gật đầu, “Thật ra chỉ cần xem Mộng Hồi như một thế giới độc lập, một thế giới khác có thể thực hiện giấc mộng, trò chơi này mới thú vị thật sự.”

“Cho nên chúng ta cũng đừng quá so đo mấy thứ phản bội tính toán này nọ,” Ảnh Cô Nguyệt nói tiếp, “Giang hồ không nhất định là một nơi khoái ý ân cừu, có ân tất có cừu, giang hồ là do lòng người.”

“Đúng, không cần so đo,” Thiên Khiếu Hàn chớp chớp mắt, “Cho nên họ cũng không thể so đo chúng ta báo thù.”

“Thực tế thì, nếu tiếp theo không có xung đột gì, ta cũng không muốn tính toán nợ cũ,” Ánh mắt Ảnh Cô Nguyệt đột nhiên ác liệt, “Có điều…”

“Người không chọc ta ta không chọc người, người nếu chọc ta diệt cả nhà người.” Thiên Khiếu Hàn cười nói tiếp.

Ảnh Cô Nguyệt lặng đi một chút, cũng cười.

“Vậy kế tiếp ngươi muốn làm gì?” Thiên Khiếu Hàn nhìn nhà bếp đầy nguyên liệu nấu ăn, tò mò hỏi.

“Bánh cuộn cắt miếng, bánh mè cuộn, bánh vàng, bánh mứt táo, hạnh nhân phật thủ, bánh tơ vàng, cuốn như ý, bánh táo, bánh nướng vừng.” Ảnh Cô Nguyệt nói, “Mấy món điểm tâm này ta đã sớm muốn làm, chỉ có điều nguyên liệu nấu ăn không đủ, hiện tại nhìn lại dường như đã đủ, cũng không thành vấn đề.”

Bước tới, ngắt một quả nho: “Thoạt nhìn hoa quả tươi không ít, không hổ danh niềm nam cây trái bốn mùa, vậy làm ít sữa trứng nho, mơ muối, mứt táo, mứt nhãn, mứt đào, mức mơ ăn thử được không?”

Thiên Khiếu Hàn trợn mắt há mồm… quả thật là… kinh khủng… làm nhiều vậy…

Hai mắt Ảnh Cô Nguyệt sáng rực nhìn đống nguyên liệu, không chút phát hiện nụ cười hiện tại của y kinh khủng tới mức nào.

+++++++++++

Đại Lý là một trong những thành thị lớn nhất Mộng Hồi, quả thật có thể nói tấc đất tấc vàng. Mặc dù thế, chỉ với lưu lượng người đi lại trên phố, người chơi mua nhà mua đất ở đây không ít. Đại Lý có rất nhiều tiền trang tửu lâu do chính người chơi mở, còn rất có khả năng so sánh cùng cửa hàng NPC.

Song, có một ít người chơi xa xỉ, lại chỉ mua nhà trang trí cho mình ở, mấy thứ bất động sản này cũng là nơi bang hội tụ tập.

Trong một hẻm nhỏ tại thành Đại Lý, có một tòa đình viện thoạt nhìn bình thường đến cực điểm. Nhưng nếu có người tiến vào sẽ lập tức phát hiện, bất cứ người nào bên trong, cũng đều không dính nổi với từ bình thường.

Mèo Không Ăn Cá đoạt lấy cây quạt của Nhược Thủy U Lam: “Ta nói ngươi nha, trời lạnh thế này còn dùng quạt, không sợ người khác mắng ngươi thần kinh à?”

“Mèo thối! Ai thần kinh?” Nhược Thủy U Lam trừng mắt liếc hắn, đoạt quạt trở về.

“Ta nói các ngươi này, đừng có mỗi lần gặp mặt lại cãi nhau như vậy, lại còn là mấy đề tài siêu không dinh dưỡng.” Yêu Hồ Chín Đuôi trêu chọc.

“Hồ Ly chết tiệt! Ai không dinh dưỡng?! Ngươi có tin ta bứt đuôi cho ngươi trở thành hồ ly cụt đuôi không!” Hai người cực kỳ ăn ý đồng thanh.

“Ai da, ta sợ lắm nha.” Hồ Ly che mặt thẹn thùng.

“Ê!” Lại cực kỳ ăn ý.

“Được rồi được rồi, các ngươi đùa đủ chưa! Giờ đến nói chính sự nào!” Ta Rất Ngây Thơ nghiến răng.

“Hố hố, chồng yêu, ta chỉ nói nói thôi mà,” Dực Yêu cười nịnh, sau đó vỗ ngực một cái, “Yên tâm đi, tuy ta lập chí phấn đấu vì sự nghiệp đồng nghiệp, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không từ bỏ người yêu, cho dù bám dính lấy để rồi cuối cùng vẫn không tránh được mệnh làm bia đỡ đạn, ta cũng sẽ tuyệt đối không lùi bước!” Nghiêm túc nhìn thẳng Ta Rất Ngây Thơ, “Cùng lắm thì, ta đi làm phẫu thuật chuyển giới thôi.”

“Phụt!” Tuy mỗi lần gặp măt đều tránh không được một trận ồn ào, nhưng mọi người vẫn có trà phun trà có nước phun nước không có gì cũng phun, Ta Rất Ngây Thơ tự nhiên vẫn như cũ, hắc tuyến treo từng hàng từng hàng, cuối cùng nhịn không nổi, “Ầm” một tiếng ngã xuống đất, cao thấp trầm bổng rõ ràng, thật có thể nói là âm thanh của tự nhiên.

“Được rồi, đừng náo loạn nữa, lát nữa mặt trời lặn mất, không lẽ muốn soi đuốc nói chuyện đêm khuya?” Tử Huyễn Nguyệt nhịn cười nói.Tiếng cười qua đi, đám người kia mới yên tĩnh lại bắt đầu nói chuyện.

Người ở đây chia làm hai phái, một phái gồm hai mươi sáu người đứng đầu là Nhược Thủy U Lam, Công Tử Không Vờ Ngầu, Dực Yêu, một phái khác gồm hai mươi bốn người đứng đầu là Tử Huyễn Nguyệt, Yêu Hồ Chín Đuôi, Ta Rất Ngây Thơ, Mèo Không Ăn Cá, nói cách khác, nhân vật nòng cốt của hai đại bang hội Bích Huyết Hàn Sương cùng Nhật Nguyệt Huy Ánh ngày trước, hay nói là các huynh đệ của Bích Huyết Hàn và Nguyệt Ảnh Mê Mộng, toàn bộ đến đông đủ.

“Mọi người chắc đã biết chuyện Chấn Thiên Bang cố tình thu thập thần khí?” Chỉnh lại sắc mặt, Nhược Thủy U Lam nghiêm túc nói.

“Đương nhiên còn chuyện truy nã huynh đệ bang chúng ta.” Trên mặt Mèo Không Ăn Cá hiện lên một nụ cười lạnh.

Tử Huyễn Nguyệt nhắm mắt một chút, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Tuy nói một bầy kiến không đáng ngại,nhưng nếu nhân số quá nhiều cũng rất phiền phức, hừ, tốn của ta bao nhiêu dược.”

“Mặc dù Vũ Thiên Lâu và Ám Ảnh Lâu qua lại thân thiếu với chúng ta, nhưng chúng ta hẳn không nên vô dụng đến mức để hai bang hội này vi phạm ý nguyện của mình phải tranh chấp với kẻ xấu đi.” Giọng Ta Rất Ngây Thơ hết sức trầm thấp, trầm thấp đến mức như mang theo sát ý lạnh lẽo cùng cực.

“Vậy ấy, nên chúng ta phải thương lượng xem phản kích thế nào, cũng không thể cứ để người ta đè đầu như vậy, ngươi nói xem đúng không, chồng yêu?” Dực Yêu quay đầu nháy mắt một cái, Ta Rất Ngây Thơ vội vàng chuyển mặt đi, lỗ tai xuất hiện một nhiệt độ không rõ ý nghĩa.

“Aiii, thật ra sớm nên phản kích, chỉ có điều lão đại vẫn chưa trở lại, làm ồn ào quá chỉ khiến hắn thêm phiền phức.” Công Tử Không Vờ Ngầu rất không vui oán giận nói.

“Hắn đã trở lại.” Nhược Thủy U Lam hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

“Cái gì!!!!!” Lần này hai mươi lăm người không kể Nhược Thủy U Lam đồng loạt hét.

“Là như vậy, mấy hôm trước, ta nhận được một lá thư không tên do bồ câu đưa đến.” Nhược Thủy U Lam lấy ra một tờ giấy nho nhỏ, “Nhưng công tác bảo mật thư tín rất khá, ta không tra được người và nơi gửi.”

“Thật sự của lão đại?” Công Tử Không Vờ Ngầu nghi ngờ mở tờ giấy, nhỏ giọng đọc, “Tiểu Lam tử thân ái, đã lâu không được gặp lão đại anh minh uy phong khí chất bất phàm anh tuấn tiêu sái hiên ngang độ lượng ngọc thụ lâm phong phong độ đỉnh đỉnh tư thế oai hùng ta có phải là nhớ đến mức trà không uống cơm không ăn ngày bất an đêm không ngủ chăng? Yên tâm đi, lão đại ta hiện tại rất tốt, các ngươi cứ ngoan ngoãn ở một chỗ đi, đừng tìm ta, một nhân vật anh hùng như lão đại ta đúng lúc tự nhiên sẽ xuất hiện. Đúng rồi, đám ruồi bọ đáng ghét kia các ngươi nhất định phải chiêu đãi cho tốt nha, tốt nhất là lập tức liên lạc với đồng bọn của Tiểu Nguyệt Nguyệt, mọi người cùng ngay cố gắng đuổi ruồi bọ đi. Lão đại lưu thư~~~~~~”

Im lặng…

“Móa! Đây là thứ gì!!!!! Lão đại chết tiệt! Đến lúc này còn không quên trêu ghẹo chúng ta!!!!!” Đồng dạng, trừ Nhược Thủy U Lam, hai mươi lăm người đồng thời nổi điên, khụ khụ, không phải Nhược Thủy U Lam rất trấn định, mà là hắn đã nổi điên rồi.

“Cho nên nói, chúng ta trước nên xử lý chuyện này, lão đại nói không sao chắc chắn sẽ không sao, nói không chừng thật sự như chúng ta nghĩ, đang ở nơi nào đó liều mạng luyện cấp, chuẩn bị chờ thực lực đủ mạnh sẽ trở về cười nhạo chúng ta một phen.” Nhược Thủy U Lam uống trà, chậm rãi nói.

“Hứ! Sao có thể để hắn thực hiện được! Các huynh đệ! Nên luyện công cứ luyện công, nên thăng cấp cứ thăng cấp, đợi lão đại biến thái về nhất định phải cho hắn đẹp mặt!” Công Tử Không Vờ Ngầu lau khóe mắt hồng hồng, lớn tiếng tuyên thệ.

“Đúng!” “Phải thế! Nhất định phải thu thập hắn!” “Đập cho hắn mất phương hướng luôn!” “Đúng đúng!” … Tiếng phụ họa vang lên không dứt, nhưng nơi nơi đều có thể thấy được cặp mắt thỏ hồng hồng.

“Chúng ta cũng nhận được thư từ Nguyệt, vậy, chúng ta trước tiên tạo bang hội, thu thập những tên này, để bọn họ yên tâm luyện cấp.” Khóe miệng Tử Huyễn Nguyệt khóe lên một nụ cười, thật sự là huynh đệ tốt, đúng không, Thiên Khiếu Hàn?



Trò chuyện riêng:

Tử Huyễn Nguyệt: Thiên Khiếu Hàn, hay nên gọi ngươi Bích Huyết Hàn?

Thiên Khiếu Hàn: Làm sao ngươi biết? Từ đầu?

Tử Huyễn Nguyệt: Thoạt nhìn rất thú vị, trêu chọc tiểu tử Nguyệt này cũng không tệ.

Thiên Khiếu Hàn: Hô hô, Nguyệt Nguyệt mà biết suy nghĩ của ngươi nhất định sẽ tìm ngươi liều mạng.

Tử Huyễn Nguệt: Sao có thể chứ? Nhiều nhất là giết ngươi chết mấy cái mạng thôi.

Thiên Khiếu Hàn:/(ToT)/~~

Tử Huyễn Nguyệt: Chẳng qua huynh đệ một bang của ngươi thật đáng thương, đều nói chờ ngươi về tìm ngươi báo thù.

Thiên Khiếu Hàn: Hô hô, đến lúc đó phải xem có làm được không.

Tử Huyễn Nguyệt: Cho nên mới nói họ đáng thương. Quên đi, ta đang bận, chúc ngươi sớm ngày ôm được mỹ nhân!

Thiên Khiếu Hàn: Đã nhận được lời chúc, ta nhất định cố gắng, chuyện tạo bang phiền các ngươi.



“Hàn, còn đứng đó làm gì?” Ảnh Cô Nguyệt chà tay, ừm, cuối cùng mấy món điểm tâm cũng đã sắp xong, bây giờ chỉ còn mứt hoa quả, “Rửa hoa quả xong chưa?”

“Xong rồi xong rồi!” Thiên Khiếu Hàn cười, cầm nho cầm táo vân vân chạy tung tăng đến chỗ Ảnh Cô Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.