Phong Thần Châu

Chương 62: Chương 62: Hỗn độn thể




“Tần Ninh ca ca, huynh muốn theo đuổi tỷ tỷ Vân Sương Nhi xinh đẹp này sao?”, Lăng Tiểu Phi chợt lên tiếng: “Huynh muốn theo đuổi tỷ ấy thì có thể tìm một chỗ để ta tắm rửa trước một lát không. Lâu lắm rồi ta chưa tắm đây, thối hoắc à!”

“…”

“…”

Cuối cùng, mấy người tới đại sảnh của quán trọ. Đám võ giả cải trang thành thổ phỉ tháo chạy khiến quán trọ cũng dần dần khôi phục sự yên tĩnh.

Tề Hạo kia, lúc này cũng đi tới.

“Tu vi của Tần Ninh huynh thật không tầm thường, tại hạ khâm phục!”

Tề Hạo chắp tay cười nói. Miệng thì nói với Tần Ninh nhưng hai mắt lại khoá chặt vào Vân Sương Nhi.

Hắn ta chẳng thèm quan tâm tới Tần Ninh. Lý do đi qua đây là vì Vân Sương Nhi quá đẹp, vẻ ngoài thanh thuần, tao nhã khiến nhịp tim của hắn ta tăng tốc thình thịch trong lồng ngực.

“Vân Sương Nhi, cái tên hay quá!”

Tề Hạo nhìn Vân Sương Nhi, tán thưởng nói: “Cô nương thật sự trời sinh kiều diễm, tại hạ tên Tề Hạo của Tề gia quận Thiên Thuỷ xin được chỉ giáo thêm!”

Tề Hạo giơ tay ra, nhưng Vân Sương Nhi lại không quan tâm mà trái lại nhìn Tần Ninh.

“Công tử Tần Ninh, vừa rồi công tử nói ta có chuyện phiền lòng?”, Vân Sương Nhi điềm tĩnh nói: “Liệu Công tử Tần Ninh có biết chuyện của ta là gì không?”

“Ta biết xem tướng!”

Tần Ninh ra vẻ trịnh trọng, cười nói: “Tuy ta không biết chuyến đi này của cô nương là đi tới đâu, nhưng ta biết cô nương có bệnh không tiện nói ra!”

Nghe câu nói này, ánh mắt Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh rõ ràng mang thêm vẻ kinh ngạc.

“Quả thực, cô nương mang tinh mệnh võ giả, nhưng lại là mệnh phàm, hồn phàm, thể phàm, không có sự tương tác với linh khí, không thể tu hành, quả thật đáng tiếc!”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Vân Sương Nhi chợt biến sắc.

Mạc lão đứng bên cạnh thì cẩn thận nhìn Tần Ninh, trong ánh mắt mang theo tia cảnh giác và bất thiện.

“Sao ngươi biết?”, Mạc lão âm u nói.

“Ta nói rồi, ta biết xem tướng!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Thế nào, đúng hay không?”

Lúc này, Vân Sương Nhi cắn răng, nhìn Tần Ninh nói: “Tần công tử, nếu không chê thì hãy đến gian phòng của ta một chuyến!”

“Được!”

Tần Ninh vui vẻ đồng ý.

Hai người đứng dậy rời đi, bỏ mặc Tề Hạo ngồi một bên.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, khuôn mặt Tề Hạo đen sạm lại.

“Thằng nhãi này rốt cuộc là có lai lịch gì? Sao nhìn thế nào cũng giống kẻ lừa bịp!”, Tề Hạo lạnh lùng nói: “Thống lĩnh Trần Phong, điều tra cho ta người này!”

“Thiếu gia, chuyến đi này của chúng ta để tới Đế đô, tham gia kì thi để gia nhập học viên Thiên Thần, Diệp tiểu thư, biểu tỷ của người đang đợi rồi…”

“Bảo ngươi đi điều tra thì làm đi, nói lắm làm gì?”

Tề Hạo mất kiên nhẫn nói: “Dám tỏ vẻ trước mặt thiếu gia ta. Thằng nhãi này còn non lắm!”

Trong gian phòng kia, Mạc lão dè dặt nhìn chăm chăm Tần Ninh, vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Yên tâm, trước mặt cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 5 như ông, ta sẽ không làm bừa đâu!”

Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi, cười nói: “Ta biết, thân thể của Vân tiểu thư có thể nói là mệnh phàm, hồn phàm, thể phàm, không thể khiến linh khí trong cơ thể mình ngừng lại, cho nên uổng phí dựa vào linh khí để thức tỉnh tinh môn nhưng không có cách nào tu hành cảnh giới”.

“Cũng giống như nắm trong tay một bảo tàng nhưng lại không có cách nào khởi động”.

“Công tử đã nhìn ra như vậy thì có cách giải quyết không?”

“Đương nhiên là có cách!”

Tần Ninh lại nói: “Thật ra, thể chất của cô không đơn giản chỉ là mệnh phàm, hồn phàm, thể phàm. Đây chỉ là những sai lầm mà những gã mù ngoài kia ngoài kia hằng ngày nhồi nhét vào đầu cô mà thôi!”

“Hả?”

Tần Ninh vừa dứt lời thì khuôn mặt của Vân Sương Nhi cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Lẽ nào thể chất của ta là linh thể?”

Vân Sương Nhi kinh ngạc không thôi.

“Không, cũng không phải là linh thế, cũng không phải là những thể chất loạn cào cào như thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể!”

Tần Ninh lắc đầu phủ định.

“Vậy rốt cuộc là cái gì?”

Lúc này Vân Sương Nhi cũng cảm thấy mờ mịt.

“Không biết, Vân tiểu thư đã từng nghe đến một vài lời truyền lại trong dân gian chưa!”

Tần Ninh bĩnh tĩnh nói: “Trong trời đất của chúng ta, từ lúc bắt đầu không phải là thế này, mà là từng thế giới nhỏ bị ngăn cách nhau. Sau đó, một vị thần đã sắp xếp lại vạn giới, thống nhất lại thế giới”.

“Và dựa vào đó để định thời gian!”

“Nhưng trước khi thống nhất, thì nó được gọi là thời kỳ hỗn độn!”

Tần Ninh đứng lên, nói: “Mà thể chất của cô chính là hỗn độn thể, không thể gọi là thể chế đặc biệt, nhưng nó đặc biệt ở chỗ là tồn tại trước hỗn độn”.

“Hỗn độn thể, hấp thu nguyên lực cường đại chứ không phải linh khí, cho nên cơ thể của cô không có chút tương tác nào với linh khí là chuyện bình thường”.

“Nguyên khí? Chân nguyên khí?”

Sắc mặt của Vân Sương Nhi u ám nói: “Ta đã từng xem sách cổ ghi chép, nhưng đạo tu hành của võ giả loài người, thay trời đổi đất. Bây giờ là thế giới của linh khí, ta tìm chân nguyên khí ở đâu mà tu hành?”

“Ai nói với cô nhất định phải dựa vào chân nguyên khí để tu hành?”

“Công tử có cách sao?”

“Đương nhiên!”, Tần Ninh thản nhiên cười.

Nghe thấy lời này, tâm trạng của Vân Sương Nhi bỗng tươi sáng hơn.

Từ nhỏ tới lớn, cô ấy đều không thể tu hành. Mỗi lần bao phủ linh khí trong cơ thể nhưng rất nhanh tiêu tan hết, thân thể của mình không có lực tương tác với linh khí.

Ngay cả cha mình cũng không có cách nào phá giải.

Chuyến đi này chuẩn bị tới Đế đô là vì tìm một người họ hàng, hỏi xem trong sách cổ có cách đặc biệt nào không.

“Tốt quá, công tử có cách rồi!”

Vân Sương Nhi vui mừng nói: “Cách gì vậy?”

“Cái này à…”

Tần Ninh thản nhiên cười: “Có thể nói cho cô biết cách thức, nhưng cô phải đáp ứng một điều kiện của ta!”

“Điều kiện gì?”

“Làm tỳ nữ của Tần Ninh ta!”, Tần Ninh thản nhiên nói.

“Bậy bạ!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì Mạc lão đứng bên cạnh chợt lớn tiếng quát mắng: “Nhóc con, đừng cho rằng ngươi ở đây lẻo mép mấy câu thì có thể khiến tiểu thư của nhà ta tin tưởng làm tỳ nữ của ngươi. Ngươi không đủ tư cách đâu!”

“Hở?”

Tần Ninh cau mày, nói: “Ta hỏi cô ấy, không phải hỏi ông?”

“Nếu không phải thấy cô ấy có hỗn độn thể hiếm có, thì ta cần gì phải tốn nửa ngày giải thích với các người?”

“Cái này…”

Vân Sương Nhi bất lực nói: “Ta đồng ý điều kiện này thì cha ta cũng không đồng ý!”

“Vậy được rồi!”

Tần Ninh đứng lên, vỗ vỗ quần áo, thản nhiên nói: “Nếu đã vậy thì không còn gì để nói nữa”.

“Haizzz…”

“Tần Ninh ca ca!”

Vân Sương Nhi còn muốn nói gì, nhưng Lăng Tiểu Phi ở một bên khác đã tắm rửa xong đi vào phòng.

Thân hình nhỏ bé khoảng 7, 8 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ hồng hào nõn nà, sạch sẽ như viên ngọc thô. Cô bé này mà lớn lên, chắc chắn cũng là một đại mỹ nhân hại nước hại dân.

“Không tệ, người thơm hơn rồi đấy!”

Tần Ninh xoa đầu cô bé, nói: “Đi thôi!”

“Hả? Huynh nói chuyện xong với tỷ tỷ xinh đẹp kia rồi à? Hình như nói chuyện cũng không vui vẻ lắm nhỉ? Có phải tỷ tỷ xinh đẹp cảm thấy huynh không xứng với tỷ ấy không?”

Nghe lời nói này, Tần Ninh không khỏi cười khổ.

“Đúng rồi, người ta coi thường đấy mà, ta tự mình đa tình thôi!”, Tần Ninh khổ não nói.

“Để ta tới giúp huynh!”, Lăng Tiểu Phi sải bước ra, nhìn Vân Sương Nhi, cười hi hi nói: “Sương Nhi tỷ tỷ, Tần Ninh ca ca là một người tốt lắm đấy. Tỷ không gả cho huynh ấy thì sẽ hối hận cả đời nè!”

Gả? Hối hận?

Chuyện này liên quan gì đến nhau chứ!

Tần Ninh không khỏi nhìn Lăng Tiểu Phi bằng một con mắt khác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.