Phong Thanh Vô Tình

Chương 5: Chương 5: MUỐN THÌ VÔ ĐÂY ĐI!​




" Hắn là Cao Đại Thành! "

Lâm Thượng Nguyên nhanh chóng bước lên trên sân khấu, hắn đứng cạnh Cao Đại Thành rồi quay sang liếc nhìn Nguyên Phương cùng Mộng Dao một cái, thoáng giật mình, cơn giận dâng trào lên như sóng gió ngoài biển khơi rồi cả giận quát:

" VƯƠNG NGUYÊN PHƯƠNG! CẬU ĐANG LÀM GÌ MỘNG DAO CỦA TÔI VẬY HẢ? CÓ BỎ TAY RA KHÔNG HẢ TÊN DÊ XỒM BIẾN THÁI KIA?! "

Mộng Dao vừa lấy lại bình tĩnh rồi lại bị tiếng quát mắng kia làm kinh đảo hồn vía, chạy vào lòng con gấu kia mà trốn.Thấy chuyện tốt của mình bị tên Lâm Thượng Nguyên đáng chết kia phá hỏng liền tức giận quát lại tên kia :

" Sao?! Ghen tỵ hả? Sao ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta chứ?! Không cho ngươi một bài học thì ngươi không biết sợ là gì phải không?!"

Mắt của Vũ Lạc tràn đầy hắc tuyến, mặt hắn đen lại, cả người tràn đầy sát khí, ánh mắt u ám liếc nhìn hai tên kia.

" Hai người VUI VẺ quá nhỉ? Cho ta tham gia với được không?! " Ngữ khí của Vũ Lạc đạm mạc, lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự tức giận.

" Ồ, muốn tham gia à? Thế thì lại đây! " Lâm Thượng Nguyên nghiến răng trả lời Vũ Lạc, rồi liếc Nguyên Phương một cái với ánh mắt hắc ám.

" Vũ Lạc à, có vẻ cậu muốn tham gia thật rồi. Thế đừng trách tôi không nương tay!" Nguyên Phương cũng lên tiếng nói với giọng trầm trầm. Lũ ác ôn dưới kia không những không ngăn lại mà còn cổ vũ ầm ầm. Mộng Dao run run ôm chặt con Bé Tròn, khẽ thò đầu ra nhìn bọn họ, thấy bọn họ đồng loạt nhìn qua mình liền rụt đầu lại, rúc vào trong lòng con gấu kia. Vũ Lạc khẽ liếc xuống đám người ầm ỹ bên dưới kia, bọn họ không dám nói một tiếng nào nữa liền quay mặt đi chỗ khác giả vờ không quan tâm đến bọn họ.

" Mộng Dao là bạn hẹn của tôi, mấy người làm gì mà tranh giành lẫn nhau, có chửi cũng là tôi chửi làm gì đến phiên hai người lên tiếng! " Vũ Lạc cười nhạt, khinh khỉnh nhìn Nguyên Phương cùng Lâm Thượng Nguyên.

Nguyên Phương cùng Thượng Nguyên trong lòng không phục liền nhìn nhau gật đầu, cười cười tà mị. Bọn họ lập tức phản công lại ngay :

" Thì làm sao nào? Mộng Dao đâu phải của cậu, vả lại giao tình giữa nhà tôi và nhà cô ấy rất thân thiết nên cô ấy sẽ trở thành vợ chưa cưới của tôi sau này cũng nên. " Nguyên Phương hùng hổ nói lớn.

" Cậu là gì của cô ấy mà đòi xen vào hả? Nếu không có quan hệ gì đặc biệt thì đừng nhiều lời!" Thượng Nguyên cũng thêm lời vô để trấn áp Vũ Lạc.

" Xàm ngôn! " Vũ Lạc hừ lạnh một tiếng rồi quay phắt người đi, nhanh chóng bước về phía Mộng Dao. Mộng Dao ngước mặt lên nhìn người con trai đang đứng trước mặt rồi từ từ đứng dậy.

" Vũ Lạc, cậu của hôm nay so với mọi hôm có phần khác biệt hơi lớn đó. " Mộng Dao tròn xoe mắt nhìn nhìn Vũ Lạc. Vũ Lạc cười cười ra vẻ ngốc nghếch rồi dắt tay Mộng Dao trở lại bàn. Nguyên Phương cùng Thượng Nguyên mặt mày u ám, lộ rõ vẻ âm hàn lạnh lẽo, bọn họ đùng đùng bước xuống khỏi sân khấu rồi quay lại bàn và kéo ghế ra ngồi.

" Học chung với con cọp cái Đồng Mộng Dao hai năm rồi giờ mới cảm thấy nó dễ thương quá chừng!" Lời bàn tán xôn xao của một lũ nam sinh khốn nạn làm cho Nguyên Phương và Thượng Nguyên khó chịu, liếc xéo lũ ác ôn điên loạn kia một cái rồi đứng lên, họ còn định ra chỗ Hướng Vũ Lạc công kích thêm lần nữa thì ý định kia nhanh chóng bị dập tắt như cây đèn cầy trước gió vì ngay khi họ đứng lên thì thấy Hứa Thư Hàn cùng cô gái xinh đẹp kia quay trở lại quán. Nguyên Phương bất bình nói nhỏ với Thượng Nguyên nhưng ánh mắt của hắn vẫn hướng về phía Mộng Dao cùng Vũ Lạc.

" Chết tiệt! Tôi thấy tên đầu heo ẻo lả kia ăn gan hùm, mật gấu rồi hay sao mà dám lớn giọng tranh giành Mộng Dao của tôi?! ?"

" Ê! Ai là MỘNG DAO CỦA CẬU hả?! " Thượng Nguyên tức giận đứng lên gườm gườm nhìn Nguyên Phương.

" Hai trò có thôi đi không hả? Tôi đề nghị hai trò tới nhà tôi dọn dẹp bể bơi sạch sẽ coi như sự trừng phạt vì dám phá hỏng ngày vui của cả lớp! " Hứa Thư Hàn nói lớn, giọng điệu mang kiểu nửa đùa nửa thật làm hai tên kia kinh ngạc nhìn Hứa Thư Hàn với ánh mắt biểu tình vô tội. Có mà vô số tội thì có ấy.

Hứa Thư Hàn cười lớn rồi quay sang cô gái bên cạnh, Thư Hàn chỉ chỉ về phía hai tên ngu ngốc ngông cuồng kia mà cười " THÚI MŨI " bọn họ ra.

Chiếc xe Porsche chạy quanh thành phố một lần nữa rồi chạy đến trước cổng một căn biệt thự tráng lệ hạng nhất, phía trước có hồ bơi sạch sẽ thoáng mát. Cánh cổng lớn kia bật mở, chiếc xe chạy vào trong...

*****

Khu biệt thự...

Một cái bể bơi lớn hiện ra trước mắt, cả lớp ồ lên một tiếng với ba chữ O lớn hiện lên trên gương mặt mỗi người. Cao Đại Thành hơi choáng một chút sau đó đi nhanh về phía Mộng Dao, mỉm cười một cái thật tươi rồi bắt đầu bắt chuyện bằng những câu có chủ đề liên quan đến bể bơi:

" Mộng Dao à, cậu có biết bơi không vậy? "

" Không! Còn cậu? " Mộng Dao lắc lắc đầu vài cái rồi hỏi ngược lại.

" Đương nhiên là biết rồi. Hơn nữa tôi còn bơi rất giỏi nữa kìa! "

Đại Thành cười dương dương tự đắc, tưởng tượng ra vài viễn cảnh tương lai ngày mai tươi sáng, trong lòng mừng thầm vì lần này là cơ hội để hắn chứng tỏ tài năng của mình khiến Mộng Dao phải thán phục...

" Đại Thành à, cậu giỏi thiệt nha! Cậu có đồng ý làm bạn trai của tôi không? " Mộng Dao cười cười ngây ngô với vẻ mặt mang đầy sự kỳ vọng và ánh mắt mê đắm khi nhìn hắn...

Đại Thành cứ đứng đó cười cười và lẩm bẩm luôn miệng câu đồng ý khiến Mộng Dao khó hiểu, cô lay lay vai hắn vài cái, không thấy động tĩnh gì nên Mộng Dao nói hỏi hắn:

" Đại Thành à, Đại Thành à, cậu làm sao vậy? "

Hắn giật mình, ngơ ngác nhìn Mộng Dao một cách ngốc nghếch rồi tự trấn tĩnh lại rồi nói:

" Mộng Dao nè, tôi bơi rất giỏi đó, tôi dạy cậu bơi nha!"

Nguyên Phương, Thượng Nguyên và Vũ Lạc liếc về phía Mộng Dao và Đại Thành một chút rồi nhìn nhau, người bọn họ bốc ra một mùi thuốc súng nồng nặc, ánh mắt đủ loại vũ khí nhìn về phía Đại Thành. Tội nghiệp cho Đại Thành khờ khạo, không biết rằng mình sắp trở thành con mồi bị bọn thú dữ cắn xé, ngấu nghiến nhai.

" Đại Thành à, cậu đừng ra vẻ mèo tự khen mèo dài đuôi nữa. Đâu phải ở đây chỉ mình cậu biết bơi đâu. Chúng tôi cũng biết mà, giỏi hơn cậu nhiều là đằng khác nữa! "

Nguyên Phương bọn họ đồng thanh lên tiếng khiến Đại Thành tức hộc máu, Mộng Dao nhìn tuần tự bọn họ một lượt rồi thở dài một tiếng, thấy bọn họ người nào người nấy đều có một mảnh u ám trên mặt, cô không khỏi rùng mình. Cô căng thẳng hít một ngụm khí lạnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.