Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 10: Chương 10






Ngón tay của Phù Hiểu giật giật.

“Liên quan gì đến cô?”

“Có người thấy anh với một con ả đến Tử Cấm Thành, hai người rất là thân thiết, con đàn bà đó là ai?” Chúc Đình Đình không lấy được đáp án, tiếp tục chất vấn.

Trong nháy mắt, con ngươi đen như mực của Đường Học Chính trở nên lạnh giá, tất cả những người quen với anh đều biết đây là điềm báo rằng anh sắp nổi giận.

“Được rồi, Đình Đình, chín chắn chút đi, đừng làm loạn ở đây.” Mạc Vu Phi thấy tình thế không ổn, đứng dậy hòa giải, “Có chuyện gì hai người tìm thời gian mà nói riêng với nhau.”

“Hừ, hiện giờ vị đại thiếu gia như anh ta làm gì còn chút thời gian quý báu nào cho tôi, bao nhiêu hồn vía chả bay hết đến chỗ con hồ ly tinh nào đó rồi ý chứ?”

Dương Mật không khỏi liếc Phù Hiểu một cái, không lẽ cô tiểu thư đỏng đảnh này cho rằng Hiểu với Đường thiếu…

“Chúc Đình Đình, cho cô mười giây, biến khỏi mắt tôi.” Đường Học Chính trừng mắt, chậm rãi ra lệnh.

Chúc Đình Đình vốn định vào đây phá đám, giờ phút này cô đã run rẩy cả người, cô nhìn anh, há mồm nhưng cũng không dám nói gì thêm, cuối cùng, cô đành bỏ lại một câu dọa dẫm, “Đừng để tôi biết ả là ai!” Sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Cả căn phòng lặng thinh mất một lúc, sắc mặt của Đường Học Chính bình thường lại, “Đừng để ý đến cô ta, ăn tiếp thôi.”

Peter lắc lắc ly rượu đỏ của mình, cười trêu: “Đường, sở thích của cậu thật khác biệt.”

“… Con người luôn có lúc phạm sai lầm.” Mà sai lầm của anh chính là không nên vì quá nhàn rỗi mà nhân nhượng mẹ anh, đồng ý hẹn hò với một cô tiểu thư ‘dịu dàng, hiền thục’ cỡ vậy. Anh thoáng thấy phiền chán, ngó ngó Phù Hiểu, chỉ thấy cô thôi không ăn nữa, nhìn chằm chằm vào di động của mình.

Phù Hiểu không phát hiện cái nhìn của anh, xem xong tin nhắn mới nhận được, cô chớp chớp mắt, nghiêng tai nói gì đó với Dương Mật, Dương Mật ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Được sự đồng ý của bạn tốt, Phù Hiểu ngẩng đầu, mỉm cười nói với cả bàn: “Các vị, tôi có chút việc gấp, có lẽ phải đi trước rồi. Chúc mọi người ngon miệng.”

“Có chuyện gì quan trọng hơn ăn cơm chứ?” Mạc Vu Phi là người đầu tiên phản đối.

“Là ít việc riêng, rất vui được làm quen với mọi người,” Cô vừa nói vừa đứng lên, đưa mắt nhìn qua mọi người, “Ngại quá, tạm biệt mọi người.”

Đường Học Chính cau mặt, anh dán mắt vào gương mặt cô mà không sao nhìn thẳng được vào mắt cô.

Đợi Phù Hiểu ra khỏi lô, Mạc Vu Phi nói vẻ tiếc nuối: “Bỏ qua một cơ hội tốt.”

“Nhưng tao không thấy cái cô đó có hứng thú với mày.” Peter đâu thèm để ý, Phù Hiểu không phải đồ ăn của anh, anh thích kiểu người đầy đặn, một tay không thể ôm trọn.

Đừng Học Chính đột nhiên đứng bật dậy, không nói không rằng bước nhanh ra khỏi lô.

Mạc Vu Phi không hiểu mô tê gì, sao thằng đó lại vội vội vàng vàng lao ra ngoài thế?

Trong mắt Dương Mật lóe lên tia lo lắng, cô muốn cùng bạn mình rời đi thì lại bị chồng dùng ánh mắt ngăn lại.

“Jennifer.” Peter gọi.

“Dạ, Trưởng phòng.” Dường Mật vội vàng lên tiếng.

Peter cười hai tiếng, “Bây giờ không phải thời gian đi làm, đừng câu nệ thế. Gọi tôi là Peter được rồi.”

“Vâng…”

“Trông bộ dạng cô có vẻ rất thân với Đường?”

“À thì… Chồng tôi với Đường thiếu cũng hay qua lại với nhau.” Dương Mật cẩn thận trả lời.

“À…” Peter gật gù, nhìn về phía Tiêu Nhiên, nâng ly với anh, sau đó lại quay sang nhìn cô, “Đường chưa nói với tôi nên tôi cũng không biết. Công tác cho tốt, bạn của Đường chính là bạn của tôi.”

“Vâng ạ!” Dương Mật không kìm chế nổi sự kích động trong lòng, phải biết rằng một câu này của anh ta bằng biết bao nhiêu là thời gian cô phải cắm đầu cắm cổ công tác. Kiểu gì cũng phải cám ơn Đường thiếu đàng hoàng!

Phù Hiểu đang định bước vào thang máy thì bị một lực rất mạnh kéo lại. Cô kinh ngạc, ngẩng đầu lên, đột ngột nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm chỉ cách cô gang tấc của Đường Học Chính.

Cô không nói gì, chỉ ra sức giãy ra.

“Giận à?” Đường Học Chính túm chặt cô không để cô thoát, trong giọng anh chứa đựng sự thân thiết khó tả.

Phù Hiểu cau mày, “Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Mắt cô nhìn chằm chặp vào bàn tay to lớn đang nắm lấy tay cô, không cần nói cũng biết ý tứ của cái nhìn ấy.

Đường Học Chính ngắm gương mặt xinh xắn đã mấy ngày anh không được nhìn kỹ, cuối cùng thở dài một hơi, vẻ bất đắc dĩ, “Được rồi, là sai lầm của anh.” Chúc Đình Đình chết tiệt.

“Đường thiếu, anh không thấy là anh đã quá vô lý sao?” Phù Hiểu lạnh lùng đáp lời.

Tiếng nói chuyện huyên náo từ xa tiến đến gần, hai người đều làm ngơ.

“A, không phải là Học Chính đây sao?” Giọng nói có vẻ đã chếnh choáng say của một người đàn ông trung niên bất ngờ truyền vào tai hai người.

Đường Học Chính quay đầu nhìn lại, cười với vẻ thản nhiên, “Chú Đàm ạ.”

Người đàn ông được gọi là chú Đàm cắp theo một túi hồ sơ, ông cười thân thiết, vỗ vỗ vai anh, “Thằng nhóc càng lớn càng đẹp trai nha, ông nội cháu vẫn an khang chứ?”

“Sức khỏe của ông cụ tốt lắm ạ.”

Mấy người tầm tuổi trên dưới bốn mươi theo sau người đàn ông mập mạp đều lấy làm kỳ lạ, một ông chú đầu hói, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Cục phó Đàm, ông đang nói chuyện với ai thế?”

“Ha ha, cậu ấy chính là Đường thiếu mà đám con cháu mấy ông thường xuyên nhắc đến đó.” Cục phó Đàm cười ha hả.

“À –” Ông chú hói đầu giật mình hiểu ra, ánh mắt của mấy người mới đến bỗng trở nên săm soi, người mà con trai, con gái của họ luôn miệng nhắc đến là cậu ta.

Đường Học Chính gật đầu một cách khách sáo, tay phải vẫn không buông Phù Hiểu ra.

Người đàn ông mập mạp chú ý đến, ông cười ra vẻ hiểu biết, “Cùng bạn gái đến đây dùng cơm hả?”

Đường Học Chính cười cười, kéo cô gái bên cạnh lại gần mình, “Phù Hiểu, đến chào chú Đàm đi, chú ấy là Cục phó Tổng cục Xuất bản.”

Phù Hiểu ức muốn chết, anh ta giải thích một câu thì chết à.

“Chào chú, chú Đàm ạ.” Cô không thể không nhẫn nhịn, gọi một tiếng.

“Ha ha, tốt.” Người đàn ông mập mạp gật gù, nhìn kỹ Phù Hiểu, cười ra vẻ bí hiểm, sau đó quay sang Đường Học Chính: “Bao giờ thì cưới thế?”

Đường Học Chính cười ha hả, “Chú Đàm à, chú cứ yên tâm đi, nhất định sẽ không thiếu bao lì xì[1] của chú đâu.”

“Khá lắm chàng trai.” Cục phó Đàm nhìn sang mấy người đứng cạnh ông, cả đám người cùng bật cười.

Nếu không phải là một người có văn hóa thì chắc chắn cô đã đạp cho anh ta một đạp sau đó quay đầu bỏ đi.

“Thế mấy thanh niên các cháu cứ ở chơi vui vẻ nhé, chúng ta đi trước đây.”

Cười gượng tiễn đoàn cán bộ lãnh đạo lạ hoắc lạ hươ rời đi xong, Phù Hiểu lập tức biến sắc mặt, dùng sức hất tay anh ra.

“Sao thế?” Tâm trạng của Đường Học Chính rõ ràng rất tốt.

Phù Hiểu mặc kệ anh, lập tức ấn nút gọi thang máy.

Đường Học Chính đè lên tay cô, “Xem ra chúng ta cần nói chuyện.”

“Đường thiếu, thói quen của anh là túm tay người khác khi nói chuyện hả?”

Đường Học Chính chau mày, dường như anh có thắc mắc gì, “Anh tưởng Dương Mật đã chỉ cho em rồi.” Bằng cái bộ dáng chậm chạp của cô, muốn cô tự hiểu ra có khi phải mất mấy tháng.

“Đề nghị anh nói bằng ngôn ngữ mà tôi nghe hiểu được.”

“Chuẩn bị tốt để làm người đàn bà của anh chưa?”

Mặt đỏ, tim đập, ngạc nhiên, còn có một vài cảm xúc không tên khác ập đến với Phù Hiểu, cô ngây ngẩn người khoảng chừng 5 giây, cho đến tận khi thang máy “Bíp –” một tiếng, cô mới giật mình bừng tỉnh, khẽ mắng một tiếng, “Đồ điên.”

Cô bước nhanh vào buồng thang máy đang không một bóng người, Đường Học Chính theo sau cô. Anh ấn nút đóng cửa, đồng thời anh hôn cô cuồng nhiệt.

[1] Người Trung Quốc đi ăn cưới sẽ đặt tiền mừng trong bao lì xì đỏ giống bao lì xì ngày Tết (vì màu đỏ tượng trung cho sự may mắn theo tục lệ của họ).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.