Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao

Chương 34: Chương 34: Cơn ác mộng của phó đức chính




Vân Du hôm nay làm xong cái nón cứng bằng tre to liền chạy đi lấy mật ong. Nàng đội nón lên rồi lấy khúc vải trắng lần trước phủ từ trên xuống dưới không chừa bất kì khe hở nào.

Sau đó nàng vén một ít lên lấy Nguyệt Nha phóng tổ ong. Tổ ong rớt xuống, cả đàm ong vỡ tổ bay ra. Nàng đợi cho lũ ong bay hết mới đem tổ ong cho vào trong vải rồi mang về.

Nàng chạy về lều khoe thành quả với Lãnh Thiên Hạo. Binh sĩ lại báo hắn ở lều của Phó Đức Chính. Nàng chạy đến đó hào hứng nói:

“Ta mới lấy được một tổ ong to.” Nàng mang tổ ong đem đến trước mặt Lãnh Thiên Hạo.

Lãnh Thiên Hạo tái mặt đem nàng xoay vòng vòng lo lắng hỏi: “Nàng có thấy chỗ nào đau không? Sau này muốn lấy tổ ong thì gọi binh sĩ đừng tự ý đi như vậy rất nguy hiểm.”

Nàng đưa ngón cái chỉ nào mình đắc ý nói: “Ta có đồ bảo hộ.”

Lãnh Thiên Hạo ôm trán bất lực nói: “Có đồ bảo hộ cũng không được. Nhỡ như Phó Đức Chính thì nguy.”

Vân Du nhìn sang Phó Đức Chính nằm trên giường đang bị Hồ Điệp dùng băng trắng băng kín người như xác ướp liền chép miệng nói: “Phó giám quân tại sao lại bất cẩn như vậy?”

Ở trong quân doanh mà cũng bị ong chích nữa sao? Tên này thật là xui xẻo mà. Nàng ở đây bao lâu cũng chưa từng nghe có người bị ong chích đâu. Quân doanh bao nhiêu người thế mà ong chỉ chích mỗi mình hắn.

Phó Đức Chính như người câm ăn hoàng liên vậy. Lúc đầu hắn không hiểu tại sao đang đi tìm tiểu Vương phi thì bị đàn ong kéo đến chích. Nhìn nàng mang tổ ong vào hắn liền hiểu ra vấn đề. Quan trọng nếu hắn nói ra nhất định Lãnh Thiên Hạo sẽ bao che. Hắn chỉ có đường nuốt nỗi hận này thôi.

Lãnh Thiên Hạo hiểu chuyện liền thay tiểu Vương phi nhà mình chuộc lỗi. Hắn bảo binh sĩ chưng tổ yến đến cho Phó Đức Chính tẩm bổ. Thế là ngày hồi kinh bị dời lại.

—————-Phân Cách Tuyến Luna Huang——————

Ngày hôm sau Vân Du ra ngoài dừng Nguyệt Nha hái táo tặng Phó Đức Chính. Nàng ôm một bộc táo chạy đến.

“Phó giám quân, bổn phi đến thăm ngươi đây.”

Vừa nghe giọng nàng, Phó Đức Chính đã chui cả người vào vào trong chăn. Nàng bước vào đặt táo bên gường rồi hung hăng lôi tấm chăn ra.

Phó Đức Chính miễn cưỡng nặn ra nụ cười hướng nàng nói: “Vương phi hảo.” Trong lòng hắn hiện giờ đang khóc rống nhưng không ai thấy.

Lãnh Thiên Hạo biết Vân Du đến tìm Phó Đức Chính liền chạy đến kéo nàng đi. Một tay bị Lãnh Thiên Hạo bắt lại một tay nàng chỉ tay lên bọc táo nói: “Bổn phi cố tình hái cho ngươi đấy. Táo là bình an, ngươi giữ gìn sức khỏe nhé. Có thời gian bổn phi lại đến thăm ngươi.”

Phó Đức Chính không muốn tiểu Vương Phi đến thăm nữa đâu. Mỗi lần nàng đến thăm hắn lại cực kỳ thê thảm.

Đi ra không lâu Vân Du chợt nhớ ra gì đó, nói với Lãnh Thiên Hạo: “Ta có cái này muốn cho ngươi xem.”

Nàng tìm hắn cả hai ống tay áo cũng không thấy: “Sao lạ vậy? Ta rõ ràng là để vào đây cơ mà, giờ lại không thấy nữa”

Lãnh Thiên Hạo ngồi xổm xuống nói: “Nàng tìm cái gì? Ta giúp nàng.”

Bên lều vang lên tiếng la như sấm rền của Phó Đức Chính. Lãnh Thiên Hạo và Vân Du liền chạy đến thì thấy hắn đang run rẩy ngồi bên trong giường ôm lấy tấm chăn che mặt.

Trên giường có những con sâu màu xanh đang bò. Binh sĩ đi đến bắt thì Vân Du cản lại: “Dừng tay! Đó là của ta.”

Nàng chạy đến lấy đống sâu đặt lên tay.

Mọi người đều há hốc. Tiểu Vương phi sao lại gan như vậy? Nếu là người khác nhất định ngất xỉu, cả Phó Đức Chính cũng sợ đến xanh cả mặt mà nàng dám ôm vào người.

Lãnh Thiên Hạo cũng bước đến giúp nàng thu dọn: “Đây là thứ nàng muốn cho ta xem sao?”

“Ân.” Vân Du gật đầu.

Lãnh Thiên Hạo sai người giúp Phó Đức Chính hoán chăn gối rồi dặn Trương trù sư làm bào ngư, vi cá cho hắn tẩm bổ. Sau đó hắn kéo Vân Du ra ngoài.

Nàng và hắn về đến lều hắn hỏi nàng: “Nàng không sợ sao?”

“Bướm đáng sợ không?” Nàng đặt sâu lên bàn còn lấu ngón tay vuốt ve nó

Lãnh Thiên Hạo lắc đầu nàng lại nói tiếp: “Sau này chúng sẽ hóa bướm đấy.”

Hắn sủng nịnh xoa đầu nàng rồi tìm hộp cho nàng nuôi sâu. Nàng lấy giấy Tuyên Thành xếp thành hộp vuông rồi để sâu vào. Mỗi ngày nàng đều hái lá non nuôi chúng.

Vương Doãn, Tiêu Tử, Ngô Trọng Kỳ nghe được tin Phó Đức Chính bị tiểu Vương phi vô tình dọa đến thất kinh liền chạy đến góp vui.

“Đến cùng Vương phi nhà chúng ta sợ thứ gì đây?” Vương Doãn chép miệng cảm thán. Hắn chưa từng thấy nàng sợ gì cả. Nhìn mấy con sâu trên bàn đang được nàng nhẹ nhàng vuốt ve cũng thấy được a.

Vân Du lườm hắn rồi lại nhìn đám sâu. Nàng mới không sợ gì cả. Đến chết nàng cũng đã chết qua rồi, thế thì còn gì để nàng sợ nữa.

Ngô Trọng Kỳ bật cười ngồi xuống: “Nếu sớm biết Phó Đức Chính sợ sâu chúng ta đã không phí nhiều công sức để đuổi hắn đi rồi.”

“Tại sao phải đuổi hắn?” Vân Du khó hiểu hỏi: “Ta thấy hắn cũng không muốn ở lại đây đâu.”

Bốn tên nam nhân cùng bật cười to. Lãnh Thiên Hạo xoa đầu nàng nói: “Còn không phải do nàng sao?”

“Ta nào có làm gì hắn.” Vân Du gân cổ lên phản bác.

Tiêu Tử nhại lại lời của nàng: “Đúng ha. Vương phi đâu có làm gì hắn. Chỉ làm suýt chút nữa là lấy luôn mạng của người ta thôi.”

Vân Du lườm cháy mặt tên phóng đại sự thật kia. Nàng mới không có làm như vậy.

Vương Doãn lại nói: “Mọi lần hắn đến đây chúng ta đều tìm đủ mọi cách đuổi hắn đi rất vất vả a.”

“Hoàng thượng không gửi thư triệu về hắn cũng chẳng chịu rời đi. Mỗi lần như vậy hắn đều hành hạ binh sĩ làm hao tốn quân lương” Ngô Trọng Kỳ nghĩ lại khoảng thời gian đó liền chép miệng.

“Đúng vậy a, không ngờ từ lúc Vương phi đến đây hắn liền không dám lưu lại, càng không dám như trước sai sử binh sĩ nữa. Hiện tại binh sĩ đang xem Vương phi người là thần tiên sống mà thờ phụng đấy.” Tiêu Tử thán phục tài đuổi khách của tiểu Vương phi.

Nàng mới không có ghê gớm như vậy đâu. Vân Du hừ trong lòng: “Tại sao hắn lại không chịu hồi kinh?” Kinh thành đông vui hơn nơi hoang vu này nhiều.

Lãnh Thiên Hạo bế nàng lên ngồi lên đùi hắn: “Vì ở chỗ chúng ta vui hơn nhà hắn nên hắn không muốn về.”

Tiêu Tử tiếp lời: “Đám thê thiếp nhà hắn quá khủng bố. Lúc nào cũng chỉ biết gây rối, làm loạn. Mỗi lần hắn đến quân doanh đều kể mấy chuyện này cho chúng ta nghe.”

Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ ném cho Tiêu Tử cái nhìn cảnh cáo. Tiểu Vương phi còn nhỏ làm sao biết những chuyện này mà nói.

Vân Du cười ha hả: “Đáng đời, ai bảo lấy nhiều thê thiếp làm gì.” Một đám nữ nhân sống cùng nhau đã là đại sự rồi, lần này lại còn tranh một nam nhân, tranh một địa vị nữa.

Lãnh Thiên Hạo cùng đồng ý với cách suy nghĩ của nàng. Hắn cũng không muốn lấy nhiều thê thiếp.

Ngô Trọng Kỳ liền chuyển đề tài: “Vương gia vì người mà đã tốn rất nhiều đồ bổ trân quý rồi đấy.”

“Tại sao chuyện gì cách người cũng đổ thừa cho bổn phi?” Vân Du cao giọng trách móc.

Vương Doãn ung dung đáp: “Do người làm hại Phó Đức Chính nên Vương gia phải dùng đồ bổ bịt miệng hắn, tránh hắn lại về kinh nói linh tinh.”

“Nói hươu nói vượn. Bổn phi khi nào làm hại hắn?” Vân Du phản bác không ngừng miệng.

“Vương phi lương thiện không có làm hại hắn.” Tiêu Tử trào phúng nàng.

Lãnh Thiên Hạo sụng nịnh ôm chặt nàng vào lòng. Tiểu nương tử của hắn luôn là vô hại. Nhưng hắn lại rất thích những lúc nàng chỉnh người hoặc gân cổ lên cãi như vậy giờ vậy.

Thế là bốn tên nam nhân bất lương thay phiên nhau trêu chọc nàng.

—————Phân Cách Tuyến Luna Huang————-

Những ngày tiếp theo dưới sự quản lý chặt chẽ của Lãnh Thiên Hạo, Vân Du cũng không thể tiếp cận được Phó Đức Chính. Thế là nàng phải tìm trò khác để chơi.

Đến một hôm bệnh tình đã khả quan hơn Phó Đức Chính bước ra khỏi lều vươn vai hít thở không khí trong lành. Bỗng có cái gì đó hướng hắn bay đến bằng tốc độ ánh sáng rồi hạ ngay vào bụng hắn. Hắn lập tức ngã xuống ôm bụng kêu la.

Ở xa xa hắn còn nghe tiếng của tiểu Vương phi vang bên tai:

“Có ai thấy viên dạ minh châu của bổn phi đâu không?”

Giọng khàn khàn của Lãnh Thiên Hạo lại vang lên: “Nàng lại làm gì?”

“Ta lỡ tay đánh mạnh liền bay mất tiêu.” Hóa ra nàng dùng dạ minh châu làm bóng đánh gofl.

Ưng Đại Vệ vội vàng chạy đi tìm giúp. Chạy đến thấy Phó Đức Chính đang được binh đỡ vào trong lều. Hắn đem dạ minh châu về cho nàng.

Phó Đức Chính vừa có thể đứng dậy liền chạy đến hướng Lãnh Thiên Hạo nói cáo từ. Sau lưng vang lên tiếng của tiểu Vương phi làm hắn run đến đứng không vững:

“Phó giám quân đã khỏe lại rồi sao?”

Lãnh Thiên Hạo thấy vậy liền ban ghế cho hắn ngồi rồi bế tiểu Vương phi cách xa hắn ra.

“Tạ Vương phi quan tâm. Lão thân đã khỏe này hướng Vương gia cáo từ hồi kinh phục mệnh.” Cả người hắn đầy mồ hôi.

“Phó giám quân định khi nào rời đi?” Lãnh Thiên Hạo nhàn nhạt hỏi.

“Lão thần rời đi ngay bây giờ. Mấy ngày qua lưu lại đã chậm trễ chính sự.” Hắn cung kính nói.

Lãnh Thiên Hạo an lòng nói: “Bổn vương cho người giúp Phó giám quân thu dọn hành lý.”

“Lão thần đã chuẩn bị xong. Tạ ý tốt của Vương gia.” Hắn phải chuẩn bị hết rồi mới đến báo, bản thân biết rõ Lãnh Thiên Hạo sẽ không giữ hắn lại đâu. Sau khi báo cáo liền chạy nhanh tránh xa tiểu Vương phi là tốt lắm rồi.

“Sao nhanh thế bổn phi vẫn còn chưa chuẩn bị gì?” Vân Du kinh hỉ nói.

Phó Đức Chính liền giả ngốc nói: “Vương phi muốn tặng gì cho Vân quốc công phải không? Lão thần có thể giúp người chuyển.” Trong lòng hắn vạn lần cầu xin Lãnh Thiên Hạo giữ nàng lại để hắn an toàn hồi kinh.

Hắn làm sao không biết tiểu Vương phi muốn gì chứ. Mấy ngày qua lúc nào nàng cũng nói với hắn về vấn đề hồi kinh.

“Phó giám quân đã quên rồi sao. Bổn phi là muốn....”Nói được một nửa thì bị Lãnh Thiên Hạo dùng tay bịt miệng nàng. Nàng giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Lãnh Thiên Hạo vội nói: “Nàng là đói bụng phải không? Chúng ta tiễn Phó giám quân xong liền dùng bữa được không?” Tuy là câu hỏi nhưng hắn không để nàng có cơ hội trả lời. Sau khi nhiều lần bàn bạc với Vương Doãn, hắn cảm thấy cách tốt nhất để buộc nàng bên mình đó là phải làm người xấu.

Phó Đức Chính thấy vậy liền cáo từ rồi leo lên xe ngựa phóng như bay rời khỏi quân doanh.

Vân Du ấm ức nhìn theo bóng dáng của chiếc xe ngựa. Lãnh Thiên Hạo chậm rãi buông nàng. Nàng oán hận nói:

“Người ta chán ghét ngươi” rồi bỏ đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.