Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao

Chương 38: Chương 38: Hoàng lăng




Sáng sớm, Lãnh Thiên Hạo tỉnh giấc thấy Vân Du nằm trên người hắn như vậy liền cao hứng mỉm cười. Nhớ lại lời của Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ tối qua liền vươn tay ôm lấy nàng. Một lúc lâu vẫn chưa thấy nàng tỉnh hắn khẽ đặt nàng xuống giường, đứng dậy thay y phục rồi ra ngoài.

Vân Du đêm qua ngủ rất khuya nên sáng nay dậy muộn. Do đêm qua khóc quá nhiều nên con mắt sưng húp mở không nổi một nửa. Nàng gọi Lệ Chi giúp nàng luộc trứng gà rồi nàng tự thay y phục chải tóc bước ra ngoài.

Thứ khiến nàng tự hào nhất đó chính là đôi mắt. Ấy vậy mà kiếp trước cận thị nặng phải đeo kính. Kiếp này lại khóc ra cái dạng này khiến ưu điểm duy nhất cũng mất luôn. Sao số mạng của nàng là thê thảm như vậy. Tài không có, sắc càng không có, chỉ có mỗi tiền.

Vừa bước ra đã bị Tiêu Tử, Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ vây lấy thay phiên nhau trêu chọc. Cái bọn này hôm nào không trêu nàng là ăn không ngon, ngủ không yên hay sao ấy.

“Vương phi làm sao thành cái bộ dạng này?”

Ta làm sao liên quan gì đến ngươi.

“Vương phi là tối qua nằm mơ tự đánh mình đi?”

Ta có nằm mơ đánh người cũng phải tìm ngươi để đánh.

“Vương phi là lấy trứng gà đắp lên mắt trang trí đi?”

Có ai nhàn rỗi đem trứng gà lên trang trí không? Có trang trí cũng phải dùng đá quý, kim cương chứ.

“Ta nghe nói xem trộm người khác tắm cũng có tình trạng y như thế này.”

Bổn phi mà lại làm chuyện vô sỉ như vậy sao?

“Không phải Vương phi xem trộm Vương gia nhà chúng ta tắm chứ?”

Bổn phi mà phải xem trộm sao? Bổn phi là xem công khai.

“Vương gia nhà chúng ta soái như vậy, khó trách Vương phi không thể cầm lòng.”

Đáng ghét!

Bọn cứ liên tục cười nhạo nàng. Nàng chẳng thèm lên tiếng chỉ dùng đôi mắt sưng to, chỉ mở được một nửa lườm cháy mặt bọn họ.

Hồ Điệp quan tâm hỏi: “Vương phi làm sao để mắt sưng như thế này?”

Vân Du ôm lấy Hồ Điệp làm điểm tựa an ủi. Lát sau Lệ Chi vào đưa trứng luộc cho nàng. Nàng tự bốc vỏ rồi dùng khăn bọc lại lăn nhẹ lên mắt.

Lãnh Thiên Hạo từ ngoài bước vào thấy nàng đã tỉnh liền ngồi bên cạnh hỏi: “Đêm qua nàng làm sao lại khóc? Ai dám khi dễ nàng, ta giúp nàng làm chủ.”

Vân Du chưa kịp trả lời đã bị Tiêu Tử dành trước: “Vương phi sở hữu lá gan to như vậy nhất định không cần Vương gia ra mặt giúp đâu. Nàng hoàn toàn có thể tự mình làm chủ.” Hắn vì trêu nàng không ngại phóng đại sự thật.

Vương Doãn tự cho mình thông minh suy đoán linh tinh: “Theo ta đoán Vương phi nhất định một mình bỏ đi chơi nên bị người ta cướp bạc, cướp đồ ăn. Bản thân giành không lại nên uất ức khóc.”

Ngô Trọng Kỳ không hiểu liền hỏi: “Vì sao lão Vương lại có suy nghĩ như vậy?”

“Hà bao của nàng mất rồi.” Vương Doãn thản nhiên đáp: “Tối qua Vương gia đưa nàng trở về ta đã không thấy nữa.”

Lãnh Thiên Hạo vội hỏi: “Có thật như vậy không?” Kẻ nào to gan dám cướp bạc của nàng. Tra ra được hắn nhất định khiến kẻ đó sống không bằng chết.

Vân Du thở dài nhìn đám biên kịch lậu này. Trên người nàng chỉ thiếu mỗi cái hà bào và thêm đôi mắt sưng to thôi mà bọn họ suy diễn ra đủ thứ chuyện quái dị thế này. Nếu sau này đất nước không loạn lạc, không có chiến tranh nữa bọn họ đổi nghề viết tiểu thuyết nhất định bán rất chạy, không lo thất nghiệp.

Nàng nhàn nhạt đem sự tình của nữ nhân hôm qua một lần kể ra. Nàng còn nói nàng khóc là do cảm thương cho thân phận nữ nhân đó.

“Ta muốn đưa nàng ta theo.”

Lãnh Thiên Hạo nghe vậy liền đáp ứng. Nàng muốn gì cũng được, miễn là nàng vui vẻ. Còn nữ nhân kia nếu hắn phát hiện ra là lợi dụng nàng, hắn cũng không hạ thủ lưu tình.

Dùng điểm tâm xong, mọi người thu dọn đồ đạc rồi tiếng vào Bảo Lạc thành. Đến Bắc môn nàng hô to: “Dừng lại.”

Bản thân nhảy xuống xe ngựa vui vẻ tiến đến chỗ đôi mẫu nữ đang đứng. Hai mẫu nữ nhìn nàng trân trối. Đêm qua nàng ta chỉ nghĩ nàng là thiên kim của phú hộ nào đó không ngờ lại có cả đoàn binh sĩ đi cùng thế này.

“Tẩu tẩu chờ ta có lâu không?” Nàng cười hì hì nói: “Hôm nay ta dậy muộn phiền tẩu tẩu phải chờ đợi”

Do Vân Du bảo đợi nhưng lại không nói rõ thời gian nên mới sáng sớm nàng ta đã đứng đến giờ này. Thấy bộ dạng thành khẩn của Vân Du đêm qua nàng ta cũng không nghĩ mình bị lừa nên cứ như vậy mà đứng mãi.

Lát sau nàng ta hồi phục tinh thần rồi lắp bắp nói: “Ta cũng vừa mới đến không lâu.”

Nàng cầm tay nàng ta kéo lên xe ngựa: “Không phải nói muốn đi cùng ta sao. Chúng ta khởi hành thôi.”

Sau đó một lớn hai nhỏ cùng leo lên xe ngựa. Lãnh Thiên Hạo uy nghiêm ngồi trên ngựa phóng đôi mắt phượng quan sát nữ nhân đó cho đến khi nàng ta yên vị trên xe. Sau đó hô to để đoàn người khởi hành.

Bên Trong xe nàng ta lấy hà bao trao trả lại cho nàng: “Đa tạ tiểu thư hôm qua giúp đỡ.” Nàng ta liệt kê ra số bạc hôm qua đã dùng.

Nàng cũng chẳng nhớ bản thân để bao nhiêu bạc bên trong hà bao nữa chỉ vui vẻ nhận lấy thôi: “Ta nên gọi tẩu tẩu là gì?”

“Ta họ Liễu tên Hoa.” Liễu Hoa cung kính nói. Nàng ta chưa biết cùng nàng xưng hô thế nào. Nàng vẫn chưa mở miệng nhận nàng ta làm nha hoàn hay ma ma.

Vân Du đưa tay đặt lên trán của tiểu hài tử. Thấy cũng hạ sốt nên hỏi: “Tiểu hài tử tên gì?”

“Nữ nhi tên Liễu Thu Huệ. Năm nay gần hai tuổi” Liễu Hoa tự ý thay luôn cả họ cho nữ nhi của mình. Nàng ta không muốn cùng gia đình đó có bất kỳ liên quan gì nữa.

Nhìn cách ăn nói của nàng ta cũng biết là người có học: “Liễu tẩu tẩu là người đọc sách?”

“Ta cũng biết một vài con chữ.” Nàng ta ôm lấy Liễu Thu Huệ đang khóc ầm ĩ.

Vân Du vén rèm xe bảo Hồ Điệp giúp Liễu Thu Huệ giúp tiểu hài tử chẩn bệnh. Nàng nên suy nghĩ xem để nàng ta làm gì trong phủ bây giờ. Phủ của Lãnh Thiên Hạo nàng còn chưa đến lần nào. Nàng cũng chẳng biết nhà ở cổ đại phân chia ra sao.

Ròng rã hơn chục ngày Liễu Hoa cũng biết được thân phận của nàng. Mọi người trong quân doanh vô cùng yêu thích Liễu Thu Huệ. Người được Liễu Thu Huệ thích nhất chính là La Đường Kỵ.

Còn nửa ngày đường nữa là đến kinh thành, Lãnh Thiên Hạo cho dựng lều tại đây. Tắm rửa xong nàng dùng bữa rồi chạy đi chơi cùng Liễu Thu Huệ. Lát sau mới về lều ngủ.

Trời còn chưa sáng Lãnh Thiên Hạo mặc y phục chỉnh tề đánh thức nàng:

“Du Du, nàng mau dậy đi.”

Ngủ chưa đủ giấc bị đánh thức nàng liền sinh khí mắng hắn: “Ngươi có bệnh sao? Vậy thì mau tìm Hồ Điệp khám đi. Trời còn chưa sáng kéo ta dậy làm gì? Ngắm sao, ngắm trăng hay ngắm nhật xuất. Ta nói cho ngươi biết ta không có hứng thú ngươi tìm người khác đi.”

Nói xong nàng dùng chăn che kín mặt tiếp tục ngủ. Lãnh Thiên Hạo cũng không chịu thua. Hắn chui đầu vào trong chăn áp môi lên tai nàng thì thầm:

“Nàng mau dậy đi, ta đưa nàng đến một nơi.”

Ngữ điệu của hắn mang tính bí mật khơi dậy lòng hiếu kỳ trong nàng. Nàng vội mở chăn ra mắt to sáng lóng lánh hướng hắn hỏi: “Đi đâu?”

“Nàng chuẩn bị xong ra ngoài ta sẽ mang nàng đi.” nói xong hắn tiêu sái bước ra ngoài cũng không quên đóng cửa.

Vân Du ngồi dậy nhìn theo bóng dáng của hắn bĩu môi: Có cần phải ra vẻ thần bí như vậy không.

Trên giường hắn đã sớm lấy một bộ y phục trắng cho nàng, nước nóng cũng có sẵn. Nàng chỉ cần rửa mặt rồi hoán y phục, chải tóc bước ra thôi.

Bên ngoài Tiêu Tử đang sắp xếp đồ vào rương to. Nàng chạy đến hỏi: “Lão Tiêu đang làm gì?”

Nhìn vào bên trong toàn đèn, hương, vàng mã....Không lẽ thắng trận nên đi chùa trả lễ?

Ngô Trọng Kỳ bên cạnh thay Tiêu Tử đáp: “Lão Tiêu đang chuẩn bị đồ cho người và Vương gia đến hoàng lăng.”

Nàng đông cứng cả nụ cười trên mặt. Sao lại đưa nàng đến cái địa phương đó? Nàng lùi về phía sau lấp bấp nói:

“Bổn phi bỗng nhớ ra có chuyện cần làm nên không đi được.”

Lãnh Thiên Hạo bước đến bắt lấy vai nàng: “Nàng không đi không được”

“Kỳ thực ta rất muốn cùng người đến....cái địa phương đó.” Nàng căng thẳng bịa lý do giải thích hành động không không muốn đi của mình: “Nhưng quả thật ta rất buồn ngủ a.”

Hắn không nói hai lời liền đặt nàng lên ngựa.

“Lãnh Thiên Hạo, ngươi bỏ ta xuống. Ngươi gạt ta, ngươi bảo đưa ta đi chơi kết quả là thành đi đến cái địa phương đó.” Nàng giãy giụa trong vô vọng.

Hắn leo lên ngồi sau nàng, hai tay nắm chặt dây cương, khuỷu tay ghìm lấy người nàng: “Ta không hề nói đưa nàng đi chơi.”

Đúng a, hắn không có nói thế. Là do nàng tự suy diễn ra. Sao lúc này nàng không giữ hắn lại hỏi rõ ràng hơn. Nàng thật hối hận a!

Vân Du trưng ra vẻ ủy khuất nhẹ giọng nói: “Tại sao ngươi lại đưa ta đến đó?” Đó là lăng mộ của nhà nhà hắn liên quan gì đến nàng cơ chứ? Hắn là muốn mang nàng đến đó ra mắt tổ tiên đi.

Lãnh Thiên Hạo phân phó để rương lên xe ngựa rồi giá ngựa: “Ta muốn nàng cùng ta đến hoàng lăng.” Nàng là nương tử của hắn cùng nên đến dâng hương cho phụ hoàng cùng hai vị hoàng huynh.

Vân Du thấy chỉ có mỗi mình nàng và hắn cùng hai binh sĩ đẩy xe chứa rương to. Tiêu Tử, Ngô Trọng Kỳ đứng đó vẫy tay chào tạm biệt nàng. Thật muốn khóc!

Nàng tò mò hỏi: “Sao bọn họ không đi cùng chúng ta?”

“Bởi vì hoàng lăng không thể tùy tiện cho người khác ra vào.” Hắn nhẹ giọng trả lời.

Nàng cũng muốn ở lại như bọn họ, không có phúc phận bước chân vào hoàng lăng. Nàng không muốn đến cái địa phương đó. Nàng là một người xuyên qua nên tuyệt đối tin trên đời này có ma quỷ. Làm sao mà không sợ cho được.

“Ngươi để ta ở lại với bọn họ có được không?” Nàng nhỏ giọng năn nỉ hắn.

Hắn kiên quyết ép nàng đến cùng. Nàng cũng không còn cách nào khác. Ai bảo nàng nhỏ hơn hắn, yếu hơn hắn làm gì.

Đi gần hai canh giờ, hoàng lăng dần dần hiện ra trước mắt nàng. Giữa chốn hoang vu này lại có một kiến trúc vĩ đại như thế.

Lãnh Thiên Hạo leo xuống ngựa rồi bế nàng trên tay. Hắn phân phó binh sĩ mang rương đặt xuống đất rồi quay về. Nhìn theo bóng binh sĩ quay về mà nàng tiếc nuối vô hạn.

Vân Du vạn lần cảm thấy mình may mắn. Trước đến nay nàng có ghét Lãnh Thiên Hạo thế nào cũng chưa bao giờ đem mười tám đời tổ tiên nhà hắn ra thăm hỏi. Đến giờ phút này hắn đưa nàng đến hoàng lăng nàng cũng không có cảm giác tội lỗi với các vị tổ tiên nhà hắn.

Lãnh Thiên Hạo dắt tay nàng đến đại môn rồi gõ cửa. Nàng đảo mắt xung quanh ngắm kiến trúc của hoàng lăng. Nó hệt như một cái hoàng cung thu nhỏ ẩn trong rừng sâu vậy. Đây là nơi của tiên nhân nàng cũng chẳng dám bình luận gì nhiều.

Vân Du chấp tay trước ngực lễ phép cầu nguyện: Các vị tổ tiên đáng kính, tiểu nữ là bị ép gả cho Lãnh Thiên Hạo. Tên đầu xỏ là hoàng thượng, tiểu nữ vô tội. Kính mong các vị tổ tiên không trách phạt.

Lát sau, cửa to hé mở, một lão nhân gia đầu tóc bạc vận một bộ y phục xanh đậm đơn giản bước ra. Lão nhân gia nhìn Lãnh Thiên Hạo một lúc lâu rơm róm nước mắt quỳ xuống: “Lão nô tham kiến lục Vương gia, Vương gia vạn phúc.”

Lãnh Thiên Hạo đưa tay đỡ lấy lão nhân gia: “Hà sư phó hữu lễ. Đã lâu không gặp. Ngươi vẫn khỏe chứ?”

“Nhờ hồng phúc của Vương gia, lão nô vẫn khỏe.” Hà sư phó đưa tay lau nước mắt: “Vương gia đã chín năm rồi người vẫn không hề thay đổi.”

Hắn không thay đổi ư? Lãnh Thiên Hạo tự khinh thường bản thân, chỉ có hắn biết bản thân đã thay đối như thế nào: “Lễ vật này bổn vương cố ý đem đến tặng Hà sư phó.” Hắn đưa một bọc đồ bổ được treo sẵn trên ngựa cho Hà sư phó

“Tạ ơn Vương gia.” Hà sư phó lại cung kính hai tay nhận lấy. Rồi nhìn sang tiểu oa nhi đang nắm lấy vạt áo của Lãnh Thiên Hạo, một tay để lên miệng. Đây là nữ hài của Vương gia sao? Không, không đúng, Vương gia làm sao nữ hài lớn thế này: “Vương gia, nàng là....”

Vân Du đang rướn cổ nhìn vào trong thì bị điểm tên liền quay sang hơi cúi người, cười nói: “Hà sư phó hảo.”

Lãnh Thiên Hạo nắm lấy tay nàng giới thiệu: “Đây là Vương phi của bổn vương. Nàng là đích nữ Vân gia Vân Du.”

Vân Du thầm mắng Lãnh Thiên Hạo chục lần. Hắn đây là muốn lấy mạng lão nhân gia đi. Nàng còn định nói mình là nha hoàn của hắn không ngờ hắn lại mặt dày thừa nhận luôn. Đã thế còn không biết xấu hổ đứng đó nhe răng cười nữa chứ. Nàng chỉ mới mười hai tuổi thôi sao lại làm được Vương phi của hắn. Nói ra khác nào để người khác cười rụng hàm răng đâu.

Đúng như nàng đoán, Hà sư phó hô hấp có chút không thông. Lãnh Thiên Hạo lại thú Vương phi chưa thành niên vào cửa. Hắn lấy lại tinh thân rồi cúi người hướng nàng hành lễ nhưng nàng từ chối. Nàng còn nhỏ làm sao có thể nhận đại lễ đó được.

Hà sư phó sai người mang rương to vào trong. Lãnh Thiên Hạo dắt tay nàng đi vào. Nàng kéo lại nói: “Ta muốn ở đây với Hà sư phó.” Nàng còn giơ tay lên trời thề thốt: “Ta hứa sẽ ngoan ngoãn ngồi một chỗ, tuyệt đối không làm khó Hà sư phó.”

Lãnh Thiên Hạo thấy nàng bất hợp tác liền cúi người bế nàng đặt trên tay. Nàng cố sức gào thét vùng vẫy: “Lãnh Thiên Hạo ngươi mau thả ta xuống.”

Lãnh Thiên Hạo không có tâm tình cùng nàng đôi co. Hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Nơi này cần thanh tĩnh.” Nàng lập tức ngồi yên.

Hà sư phó nhìn Vân Du và Lãnh Thiên Hạo liền ngạc nhiên không khép được miệng. Vương gia lúc nào đã thay đổi khẩu vị rồi. Trong trí nhớ của hắn Lãnh Thiên Hạo thích nữ nhân hiền lương thục đức. Tiểu Vương phi nhìn không giống loại nữ nhân đó.

Lãnh Thiên Hạo bế nàng bước thẳng vào bên trong hoàng lăng. Bây giờ tuy gần giữa trưa nhưng ở đây lại không có một chút nắng, không gian yên tĩnh đến đáng sợ, ảm đạm lạnh lẽo rất tâm linh. Nàng ôm chặt lấy cổ của hắn.

Đẩy cửa gỗ to bước vào, bên phải là dãy sương phòng và hành lang màu gỗ. Bên trái là một rừng phong dưới đất lát đá phẳng. Lãnh Thiên Hạo không bước trên trên hành lang mà sải bước dưới rừng phong.

Lá phong rơi đầy đầy như nâng bước chân Lãnh Thiên Hạo. Gió thu lành lạnh thổi làm tóc của nàng và hắn quyện vào nhau cùng gió nhảy múa cùng gió thu. Lá rơi làm người xem nao lòng. Khung cảnh lãng mạn mang theo một chút đượm buồn, thê lương.

Những phiến lá phong rơi, nàng đưa tay ra đón lấy. Lãnh Thiên Hạo dùng bước nhìn nàng chơi cùng lá phong. Hắn khẽ hôn lên má nàng rồi tiếp tục bước.

Hắn đưa nàng đến nhiều viện thắp hương. Hắn làm gì nàng làm theo thôi. Ở đây không hề giống lăng mộ của Tần Thủy Hoàng nàng đã được thăm quan. Mỗi viện ở đây được đặt theo niên hiệu của hoàng đế thời đó.

Lãnh Thiên Hạo đưa nàng đến viện tên Vĩnh Hằng cũng chính là niên hiệu của tiên đế, phụ hoàng của Lãnh Thiên Hạo. Bên trong có bảy bia mộ, và có vài bia còn trống được xếp theo tôn ti từ cao xuống thấp.

Cao nhất là tiên hoàng, chỗ còn trống bên cạnh là của thái hậu. Bên dưới là nơi an nghỉ của mẫu phi của nhị Vương gia, tam Vương gia, tứ Vương gia và thất Vương gia. Bên cạnh còn có một chỗ trống của mẫu phi ngũ Vương gia. Dưới chút nữa là nhị Vương gia và tam Vương gia, bên cạnh còn một số chỗ trống không cần nói cũng biết là của ai.

Lãnh Thiên Hạo còn nói với nàng: Phi tần sinh được nam hài mới được an táng tại đây, số còn lại đem hỏa táng rải tro cốt xuống giếng giữa rừng phong. Vương gia, Vương phi chôn cùng một huyệt. Sau này hài tử của nàng và hắn sẽ được an táng tại một viện khác trong hoàng lăng.

Tên này đúng là nghĩ xa xôi. Nàng còn chưa đáp ứng cùng hắn sinh hài tử cơ mà. Nàng mới mười hai tuổi đã được đào sẵn huyệt để nàng an nghỉ rồi cơ đấy. Thật tốt với nàng!

Lãnh thiên Hạo thắp nến, châm trà, rượu vào các ly nhỏ đặt trước bia mộ. Hắn thắp nhanh đưa nàng, cùng nhau lạy vài cái rồi thắp lên lư hương trước mỗi bia mộ, miệng hắn lẩm bẩm: “Phụ hoàng, nhị ca, tam ca, Hạo nhi đến thăm mọi người” rồi im lặng trầm tư rất lâu.

Nàng biết hắn tưởng nhớ cố nhân nên im lặng đứng bên cạnh. Lát sau hắn ngồi xổm xuống bên cạnh nàng kể nàng nghe chuyện của phụ hoàng và các hoàng huynh của hắn.

Vân Du ôm lấy hắn, duỗi bàn tay nhỏ vuốt ve sống lưng an ủi hắn: “Ngươi có phụ mẫu nuôi chiều, huynh đệ yêu thương nhất định là người hạnh phúc nhất thiên hạ này” Kiếp trước nàng còn không được như hắn đâu.

Lãnh Thiên Hạo khẽ cười buồn. Nàng đâu biết sự ác liệt lúc tranh quyền đoạt vị. Hắn không muốn kể nàng nghe tránh nàng lại có ác cảm với các hoàng huynh của mình. Những chuyện này đâu có tốt lành gì mà mang ra nói.

Nàng tiếp tục bên cạnh hắn lải nhải: “Ngươi phải sống cho tốt để sau này xuống đó có biết đường ăn nói.”

Nghe xong câu đó hắn đang buồn cũng bật cười thành tiếng. Đến cùng nàng là bao nhiêu tuổi đây? Nàng mười hai, hắn chỉ hai mươi sáu sau nàng lại nghĩ đến chuyện xuống đó chứ? Hắn rất muốn hỏi “Nàng đã nghĩ ra xuống đó sẽ cùng họ nói gì chưa?”

Chỉ có nàng mới có thể khiến hắn bật cười vào lúc này thôi. Hẳn là phụ hoàng cùng hai vị hoàng huynh ở dưới suối vàng nghe được cũng bật cười như hắn đi.

Nói thêm một lúc hắn đưa nàng ra ngoài từ biệt Hà sư phó. Hà sư phó đưa cho Lãnh Thiên Hạo một bức thư nhờ hắn đưa tận tay cho trắc phi của tứ Vương gia. Hắn nói nàng ta đã được tứ Vương gia nâng lên làm Vương phi rồi. Hà sư phó lại một trận sướt mướt.

Hỏi ra mới biết Hà sư phó là lão sư dạy hắn học chữ. Ái nữ của Hà sư phó Hà Thủy Liên được gả cho tứ Vương gia Lãnh Thiên Hề làm trắc phi. Sau này Lãnh Thiên Hề mắc bệnh quái dị liền ở lại Tử Hoằng cung không bước chân ra ngoài. Hà sư phó cáo lão từ quan đến hoàng lăng phụng sự các vị tiên đế.

Lúc Vân Du hỏi, Lãnh Thiên Hạo liền mang một nửa sự thực tráo đổi rồi kể lại cho nàng nghe.

Thực ra là Lãnh Thiên Hề tạo phản bị xử phạt. Hà Thủy Liên là trắc phi nên Hà sư phó cũng bị liên lụy. Lãnh Thiên Hạo phải quỳ trước điện kim loan mấy ngày mới giữ lại được mạng cho Hà sư phó. Sau này Hà sư phó từ quan xin đến hoàng lăng phục dịch các vị tiên đế chuộc tội.

Lãnh Thiên Hạo cũng muốn bản thân tin tưởng vào những gì hắn kể với nàng. Nếu quả thật như vậy hắn đã không mất hai vị hoàng huynh rồi. Đáng tiếc sự thật vẫn là sự thật, không cách nào thay đổi được.

Hai người leo lên ngựa, Lãnh Thiên Hạo liên tục thúc ngựa phi như bay về quân doanh. Cả người nàng vô lực tựa hết vào lòng ngực rắn chắc của hắn. Ngựa đi bộ nàng đã chịu không nỗi rồi bây giờ còn chạy với tốc độ này nữa. Xương cốt của nàng, lục phủ ngũ tạng của nàng e rằng sớm đổi vị trí cho nhau cả rồi.

Phim ảnh chỉ toàn là gạt người thôi. Lúc nào cũng chiếu đôi nam nữ cùng nhau cưỡi ngựa lãng mạn tươi cười, trao nhau những cái nhìn nóng bỏng. Giờ phút này đây nàng thấy mình chỉ còn lại hơi tàn để về quân doanh thôi. Nào có được như trên TV thường thấy chứ.

Về đến quân doanh trời cũng đã chập tối. Nàng thầm mắng Lãnh Thiên Hạo hại nàng bỏ mất ba bữa cơm. Kỳ lạ hôm nay nàng cũng chẳng cảm thấy đói bụng. Tắm xong nàng lăn lên giường ngủ mất.

-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------------

>”< không thể đi chơi nên ở nhà up chương mới >”<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.