Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 155: Chương 155




Edit: Jess93

Ninh Ngộ Châu làm một con heo sữa quay thơm giòn ngon miệng cho bọn hắn, lúc nướng quét một lớp mật chi, hương vị mật chi thấm vào trong thịt, khiến chất thịt cao hơn một tầng, toàn bộ heo sữa quay ngoài giòn trong mềm, quả thực ăn ngon đến bất ngờ.

Trong sơn động người và yêu thú đều ăn đến đặc biệt hài lòng, vẫn chưa thỏa mãn.

Heo sữa quay thực sự quá nhỏ, không đủ ăn.

Văn Kiều nói: Phu quân, lần sau nếu như gặp lại bầy heo, chúng ta bắt thêm mấy con heo con.

Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn mãnh liệt ủng hộ, cũng bày tỏ bọn nó có thể giúp một tay.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: Được.

Con heo Bạch Nham này có hương vị quả thật không tệ, bọn nó là yêu thú ăn một loại linh khuẩn sinh trưởng tại Bạch Nham lớn lên, chất thịt tinh khiết, không có mùi tanh, dùng để nướng cực kỳ tuyệt vời. Lúc Ninh Ngộ Châu chạy như điên gặp được đám heo Bạch Nham kia, liền biết mùi vị heo Bạch Nham này không tệ, mới có thể thuận tay dùng túi lưới bắt một con heo con mang đi.

A Xúc quả nhiên rất thích.

Sau khi ăn heo sữa quay xong, bọn họ ngồi cùng một chỗ trò chuyện về tình huống trong bí cảnh.

Bí cảnh mở ra đã qua năm tháng, còn một tháng nữa bí cảnh sẽ phong bế, nghe nói một tháng cuối cùng là nguy hiểm nhất, loại nguy hiểm này cũng không phải là bí cảnh, mà là đến từ người tu luyện bên trong bí cảnh.

Bởi vì lúc này, người có thể còn sống sót bên trong bí cảnh, hoặc nhiều hoặc ít đều đã tìm được không ít đồ tốt, thiên tài địa bảo động lòng người, có rất ít người có thể kìm chế được lòng tham. Nghe nói rất nhiều người tu luyện có mục đích khác, sau khi tiến vào bí cảnh, cũng sẽ không đặc biệt đi tìm bảo vật, mà là đợi đến một tháng cuối cùng, lại đi cướp đoạt của người khác, điều này dễ dàng hơn so với tự mình đi tìm.

Ninh Ngộ Châu trầm ngâm nói: Còn lại một tháng, chúng ta có thể tùy tiện tìm một chỗ chờ đợi, chờ bí cảnh phong bế là được.

Bọn họ cùng nhau đi tới, đã có không ít đồ vật, còn thừa một tháng cuối cùng không cần chạy khắp nơi khiến người để mắt tới. Bí cảnh Thiên Đảo mặc dù nhiều thứ tốt, nhưng cũng phải có mệnh đi lấy. Hơn nữa với tu vi của bọn họ, không nên đối đầu với những người cảnh giới Nguyên Linh, Nguyên Tông, không bằng tìm một chỗ trốn đi, an toàn vượt qua một tháng cuối cùng.

Văn Kiều gật đầu: Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng đáng tiếc vẫn không có gặp được Tần sư tỷ bọn họ.

Không nói Tần Hồng Đao bọn họ, ngay cả đệ tử Xích Tiêu Tông đều khó gặp, bởi vậy có thể thấy được bí cảnh này rất lớn, rõ ràng bọn họ cũng không chạy nhiều chỗ, thời gian này đã trôi qua rồi.

Chẳng qua nghĩ lại chỗ bọn họ đã đi, Văn Kiều cảm thấy không có gặp được cũng là bình thường.

Hai người cẩn thận nghỉ ngơi một ngày, sau đó rời khỏi hang núi.

Ninh Ngộ Châu cười nói: Nếu nói địa phương an toàn, lúc ta mới vào bí cảnh, rơi xuống chỗ sinh trưởng thực vật hình yêu thú kia, ngược lại rất an toàn.

Văn Kiều nhớ lại những nhục xúc dùng để nấu, nướng, chiên đều cực kỳ ngon kia, đối với những thực vật hình yêu thú kia thật sự rất thích, cũng không tiếp tục ghét bỏ bởi vì tướng mạo kì lạ xấu xí của bọn nó -- có lẽ hương vị của bọn chúng quá tốt rồi, mới có thể đặc biệt lớn lên thành một bộ dáng xấu xí buồn nôn, để tránh bị kẻ săn mồi khác xem như mỹ thực ăn hết.

Đáng tiếc bọn họ cùng nhau đi tới, mặc dù không đi qua nhiều địa phương, nhưng cực kỳ nguy hiểm, muốn trở lại địa bàn của thực vật hình yêu thú cũng không dễ dàng.

Ninh Ngộ Châu cũng chỉ là nói một chút, cũng không thật sự có ý muốn trở về.

Nhưng mà không chờ bọn họ tìm được chỗ an toàn ẩn núp, liền gặp được đệ tử Xích Tiêu Tông.

Bọn họ vừa bay qua đồng bằng, vượt qua một ngọn núi, Văn Kiều bọn họ liền gặp được đệ tử Xích Tiêu Tông bị đuổi giết phía trước, trong đó có Thịnh Vân Thâm khiến Văn Kiều bọn họ lo lắng có thể trốn đến sau cùng hay không.

Văn Kiều còn không kịp cao hứng, đã thấy Thịnh Vân Thâm bị người ta vỗ một chưởng ngã trên đất, lập tức nổi giận, gọi ra Liệt Nhật cung, giương cung bắn tên.

Liệt Nhật tiễn kéo theo một tia ánh sáng mặt trời chói chang, manh mẽ bắn đi.

** *

Người tu luyện dùng một chưởng đem Thịnh Vân Thâm đánh bay cười ha ha, tùy tiện nói: Nhi tử tông chủ Xích Tiêu Tông tính là gì? Chúng ta giết các ngươi tại bí cảnh, ai biết do chúng ta làm ra? Cho dù Thịnh Chấn Hải muốn báo thù cho con của mình, cũng tìm không được kẻ thù! Những đệ tử danh môn đại phái như các ngươi, bình thường cực kì phách lối, hiện tại còn không phải mặc chúng ta xâu xé?

Nghe được người tu luyện kia nói, những kẻ truy sát người Xích Tiêu Tông ở xung quanh cũng cười ha ha.

Thương thế của đệ tử Xích Tiêu Tông cực nặng, bọn họ chỉ có năm người, thực lực không đủ, đối mặt đám địch nhân nhiều gấp đôi bọn hắn, chỉ có thể trợn mắt nhìn.

Ngay lúc người nọ muốn vỗ một chưởng đánh chết Thịnh Vân Thâm, một mũi tên tràn ngập nhật chi lực xuyên thấu cánh tay của hắn ta.

...

Người nọ kêu lên thảm thiết, tổn thương trên cánh tay đau đớn giống như bị bỏng do dị hỏa thiêu đốt, đau đớn kia như cắn nuốt xương cốt, một đường lan tràn, trong nháy mắt cả cánh tay hắn ta đã mất đi tri giác, thậm chí còn cảm giác được có một lực lượng bạo ngược từ vết thương lan tràn ra toàn thân, tàn phá bừa bãi khắp nơi, phá hủy kinh mạch của hắn ta.

Một mũi tên bất thình lình khiến người ở chỗ này sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng.

Người nào đánh lén? Cút ra đây!

Những người tu luyện kia lớn tiếng gầm thét, lần theo phương hướng Liệt Nhật tiễn nhìn lại, chỉ thấy trên sườn núi cách đó không xa, có một nữ tu đứng đấy, trên tay nữ tu kia kéo một thanh cung lớn.

Còn chưa thấy rõ bộ dáng của đối phương, mũi tên thứ hai đã bắn nhanh mà tới.

Lúc này những người kia đã có chuẩn bị, vội vàng tránh đi mũi tên kia.

Lúc bọn họ vừa tránh mũi tên kia, mặt đất đột nhiên hạ xuống, suýt chút nữa kéo bọn hắn vào. Đám người nhanh chóng bay lên giữa không trung, nhưng bùn đất trên đất biến thành một bức tường đất, lật úp về phía bọn họ.

Đám người đã phải né tránh tường đất kia, lại phải bận tâm Liệt Nhật tiễn kia, luống cuống tay chân, lập tức muốn chửi ầm lên.

Chẳng qua là một nữ nhân, giết qua đi! Một người trong đó nói bằng giọng căm hận.

Những người khác nhao nhao phụ họa, bọn họ đều là một đám tán tu, tụ tập cùng một chỗ xông bí cảnh, hiếm khi gặp được một đám đệ tử Xích Tiêu Tông bị thương, nghĩ đến địa vị Xích Tiêu Tông tại Thánh Vũ đại lục, cùng vinh quang của những danh môn đại phái này, trên người bọn họ có không ít bảo vật, đương nhiên nhịn không được nảy lên lòng tham.

Nhìn thấy bọn đệ tử danh môn này bình thường cao cao tại thượng bây giờ chỉ có thể phủ phục dưới chân bọn hắn giống chó nhà có tang, đó là một chuyện vô cùng hưng phấn, nhịn không được muốn làm nhục một phen, nào biết được nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.

Bọn họ tổng cộng có mười người, bị Liệt Nhật tiễn đả thương một người, còn lại chín người.

Dựa vào chín người bọn họ, chẳng lẽ còn bắt không được một nữ nhân?

Đám tán tu không tiếp tục để ý đám đệ tử Xích Tiêu Tông đã không còn sức chiến đấu kia, xông về phía người bắn tên kia.

Nhưng mà còn chưa đến gần đối phương, dây leo giương nanh múa vuốt đột nhiên mọc lên trên mặt đất, kéo bọn hắn từ giữa không trung xuống, chỉ có một tán tu cảnh giới Nguyên Linh sơ kỳ khó khăn lắm mới tránh khỏi.

Một bóng trắng lướt qua, người bị dây leo trói kêu thảm ngã xuống, trong nháy mắt không một tiếng động.

Sau khi thấy rõ yêu thú giết đồng bạn của hắn ta, tán tu cảnh giới Nguyên Linh kia kinh hãi lên tiếng: Mọi người cẩn thận, đó là yêu thỏ biến dị cấp tám hậu kỳ!

Trừ tán tu cảnh giới Nguyên Linh kia, những người khác là cảnh giới Nguyên Không, yêu thỏ biến dị cấp tám hậu kỳ tương đương với người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh hậu kỳ, cao hơn bọn họ một cảnh giới, căn bản không phải đối thủ.

Văn Thỏ Thỏ không có lưu tình, giết chết toàn bộ bọn tán tu bị dây leo Thạch Kim Mãng quấn chặt.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đi tới.

Văn Cổn Cổn nằm trên bờ vai Văn Kiều nhịn không được kêu lên hừ hừ hừ hừ, nghe tiếng kêu kia giống như đang làm nũng.

Văn Kiều an ủi: Cổn Cổn cũng rất lợi hại, chẳng qua ngươi không có kinh nghiệm chiến đấu, về sau luyện tập thêm một chút.

Lúc Văn Kiều đi tới trước mặt đám tán tu đã chết kia, trông thấy Văn Thỏ Thỏ đã lột túi trữ vật của bọn họ, đưa tay nhận lấy túi trữ vật, sau đó đi qua đỗ đám đệ tử Xích Tiêu Tông.

Năm người Xích Tiêu Tông vốn cho rằng lần này tất nhiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nào biết được phong hồi lộ chuyển.

Chờ đến lúc thấy rõ ràng người giúp đỡ bọn hắn, bọn họ kinh ngạc lên tiếng.

Tiểu sư muội!

Ninh sư đệ.

Còn có Văn Thỏ Thỏ.

Đối với Văn Thỏ Thỏ, không ít người bên trong Xích Tiêu Tông biết nó, biết đây là Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu dưỡng, hơn nữa là một con yêu thú biến dị. Chỉ là Văn Thỏ Thỏ thích duy trì bộ dáng như quả cầu lông nhỏ, lúc không chiến đấu, cho người ta cảm giác giống như một con yêu thỏ cấp thấp không có lực sát thương gì, thường xuyên bị người ta hiểu lầm là yêu sủng, sau đó xem nhẹ lực chiến đấu của nó.

Không có một con yêu thú biến dị nào là vô hại.

Nhìn thấy Văn Thỏ Thỏ giết chết đám tán tu cướp đoạt bọn họ, đệ tử Xích Tiêu Tông đã kích động lại kinh ngạc, cũng không dám tiếp tục xem thường sức chiến đấu của Văn Thỏ Thỏ.

Văn Kiều đi tới trước mặt bọn hắn, đầu tiên đưa linh đan trị liệu cho bọn hắn, hỏi: Các vị sư huynh, các ngươi không sao chứ?

Thịnh Vân Thâm ngã trên mặt đất, máu me khắp người, lại hết sức mừng rỡ, nói ra: Tiểu sư muội, Ninh sư đệ, có thể gặp được các ngươi ở đây thật sự là quá tốt.. Khụ khụ khụ khụ!

Nói xong lời cuối cùng, là tiếng ho khan liên tiếp, ho ra mấy ngụm máu mang theo những mảnh vụn của nội tạng.

Thịnh sư huynh, đừng nói chuyện! Văn Kiều vội ngăn cản hắn ta, đút cho hắn ta một khối mật chi.

Thịnh Vân Thâm không biết đây là cái gì, vô thức nuốt vào, chỉ cảm thấy hương vị lưu lại trong miệng coi như không tệ, giống như một loại linh mật.

Nhưng chờ vật kia xuống bụng, rất nhanh cũng cảm giác được hiệu quả trong thân thể, linh lực đã khô kiệt trong cơ thể vậy mà khôi phục mấy phần không nói, nội tạng bị thương nặng cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt, hắn ta giật mình trừng to mắt.

Văn Kiều không có quản hắn ta, thấy bộ dáng thê thảm của năm người này, nói ra: Trước tiên tìm một nơi chữa thương.

Ninh Ngộ Châu kiểm tra một chút cho bốn người còn lại, phát hiện dù thương thế nặng, trong thời gian ngắn cũng không chết được, liền đút cho bọn hắn một viên Bổ Linh đan, để bọn hắn bổ sung chút linh lực khô kiệt trong cơ thể trước, tốt xấu có chút sức lực rời khỏi nơi này.

Nơi này mùi máu tươi quá nồng, ngộ nhỡ đưa tới yêu thú hoặc là người tu luyện muốn kiếm tiện nghi cũng không tốt.

Sau nửa canh giờ, một đám người trốn vào trong sơn động Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn hợp lực đào ra, nhịn không được nhìn con tiểu Thực Thiết thú kia.

Văn Cổn Cổn ngây thơ chân thành mà nhìn bọn họ, ôm một cây Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc gặm, đầu tròn vo, thân thể mập mạp, rất được người yêu thích.

Yêu thú vừa giống gấu lại giống mèo là loại gì? Thịnh Vân Thâm tò mò hỏi.

Giống gấu lại giống mèo, không phải chính là Hùng Miêu sao!

Hùng Miêu gì chứ? Rõ ràng chính là Thực Thiết thú, hơn nữa còn là một con Thực Thiết thú cấp chín.. Đáng tiếc chỉ là con non.

Yêu thú cấp chín tương đương với người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông, nhưng nếu chỉ là con non, sức chiến đấu cũng không bằng những yêu thú cấp sáu cấp bảy, nhiều nhất chỉ có thể dựa vào uy áp hù dọa những yêu thú cấp chín trở xuống, đối với nhân tu cũng không có quá nhiều tác dụng.

Mặc kệ là nhân tu hay là yêu thú, chỉ cần ở ấu niên kỳ, dù tu vi cao đến đâu lại không có sức chiến đấu phù hợp, đều không có tác dụng gì.

Lúc này con non Thực Thiết thú chính là ở thời kì xấu hổ này.

Khi những người này tò mò nhìn chằm chằm tiểu Thực Thiết thú, Ninh Ngộ Châu vừa trị liệu vết thương trên người bọn hắn, vừa hỏi thăm chuyện lúc nãy.

Một sư huynh nói: Chúng ta thật vất vả đi ra từ một chỗ nguy hiểm, trên thân đều bị thương, đang chuẩn bị tìm một chỗ chữa thương, không ngờgặp được đám tán tu kia, muốn giết người đoạt bảo. May mắn Thịnh sư đệ ở gần đó, giúp chúng ta ngăn cản công kích của bọn họ, vết thương trên người hắn đều là chịu thay chúng ta..

Nói đến đây, trên mặt bốn người kia đều lộ ra vẻ áy náy.

Thịnh Vân Thâm suy yếu nằm trong chăn lông trải trên mặt đất, trên khuôn mặt đầy vết máu lộ ra một nụ cười, nói ra: Đều là sư huynh đệ đồng môn, sao có thể đứng nhìn mà không cứu? Các ngươi xem, không phải hiện tại tiểu sư muội và Ninh sư đệ cũng tới cứu chúng ta sao?

Điều này sao có thể giống nhau chứ?

Ninh sư đệ bọn hắn có yêu thú biến dị, tiểu sư muội lại là người có thể đánh, cứu người là chuyện mười phần chắc chín, nhưng Thịnh sư đệ chỉ là một người vừa thăng lên cảnh giới Nguyên Không, sao có thể đối phó được mười người kia? Nhưng đây cũng là tính cách của Thịnh Vân Thâm, bảo hắn ta đứng nhìn sư huynh đệ đồng môn bị người đuổi giết mà mặc kệ đó là chuyện không có khả năng, dù phải liều cả tính mạng, cũng chết có ý nghĩa.

Vận khí của ta rất tốt, đây không phải gặp được tiểu sư muội bọn họ sao? Nói đến đây, Thịnh Vân Thâm vui vẻ nói với Văn Kiều bọn họ: Tiểu sư muội, Ninh sư đệ, các ngươi xem vận khí của ta rất tốt.

Văn Kiều gật đầu: Đúng là rất tốt, Thịnh sư huynh, ngươi đây là trốn đến bây giờ sao?

Thịnh Vân Thâm da mặt hơi cứng, sau đó cam chịu nói: Đúng vậy, Đại sư tỷ bảo ta trốn, sau khi đi vào bí cảnh, ta vẫn luôn chọn những chỗ an toàn mà đi, gặp được vật gì tốt, cũng không tranh đoạt với những người mà mình đánh không lại.

Vận khí của Thịnh Vân Thâm quả thật không tệ, lúc đi vào, bị bí cảnh truyền tống đến một chỗ non xanh nước biếc, yêu thú ở đó cũng là một ít cấp thấp vô hại, thuận lợi để hắn ta đến bí cảnh.

Vào ba tháng trước, hắn ta đều là tùy tiện đi dạo bên trong bí cảnh, chỉ chọn một số địa phương an toàn mà đi, thật sự cũng không gặp được nguy hiểm gì.

Cho đến khi tới tháng thứ tư, càng ngày càng nhiều người chết bên trong bí cảnh, chuyện giết người đoạt bảo nhìn mãi cũng quen mắt, Thịnh Vân Thâm nhanh trí tìm một chỗ trốn đi, dự định trốn ba tháng sau cùng.

Nào biết hắn ta thật vất vả trốn hai tháng, mắt thấy sắp trốn xong rồi, không nghĩ tới mấy kẻ ngốc dẫn tới một đám yêu thú, suýt chút nữa giẫm nát chỗ ẩn thân của hắn ta, làm hại hắn ta chỉ có thể rời khỏi chỗ cho rằng an toàn kia.

.. Nếu không phải tại mấy tên ngu xuẩn kia, hiện tại ta còn trốn đây này. Thịnh Vân Thâm phàn nàn nói: Lúc ta cùng bọn hắn chạy trốn, mới biết được bọn họ vô tình đạt được một thứ tương tự dẫn thú thảo, lực hấp dẫn đối với yêu thú không thể kém hơn dẫn thú thảo, bọn họ dĩ nhiên không biết rõ tình hình, một mực mang trên người, không có che giấu khí tức của nó, bị những yêu thú kia đuổi theo rất lâu.

Nghe đến đó, đám người hết sức đồng tình với hắn ta, vốn cho rằng vận khí thật sự rất tốt, nào biết được cũng là xui xẻo.

Sau khi Ninh Ngộ Châu trị liệu xong, tổn thương mấy người kia nhanh chóng khôi phục được kha khá, chỉ có Thịnh Vân Thâm, còn nằm ngay đơ trên mặt đất.

Vết thương trên người hắn ta cực nặng, nội tạng vỡ tan, kinh mạch trong cơ thể gãy mất một nửa, bị thương nặng nhất vẫn là thức hải của hắn ta.

Đám tán tu kia có một cái chuông cổ quái, chuông vừa vang lên, có tác dụng khiến thức hải bị thương, thức hải của Thịnh Vân Thâm đã bị làm bị thương như thế.

Ninh sư đệ, có thể trị không? Khuôn mặt Thịnh Vân Thâm tái xanh hỏi, nhịn xuống cơn đau trong thức hải.

Có thể trị. Ninh Ngộ Châu thản nhiên nói: Tuy vết thương trong thức hải phiền phức, may mắn thức hải ngươi bị thương không tính quá nặng, chỉ cần luyện một viên Ngũ Chuyển Thanh Dương đan là đủ.

Ngũ Chuyển Thanh Dương đan là linh đan trị liệu thương tích trong thức hải, chỉ cần thức hải bị thương không nặng, đều có thể dùng nó điều trị.

Thịnh Vân Thâm hơi thấp thỏm: Linh đan này là đan cấp mấy? Khó luyện không?

Đan cấp địa, tốn thời gian một chút. Ninh Ngộ Châu nói, đã lấy ra lò đan, quyết định luyện đan ở đây.

Luyện chế Ngũ Chuyển Thanh Dương đan cần không ít chủng loại linh thảo, trong đó có Bích Tâm Huyết Hải Đường cấp tám. May mắn mấy ngày nay bọn họ tìm được không ít linh thảo tại bí cảnh Thiên Đảo, đặc biệt trong mấy ngày đó đạt được không ít linh thảo vạn năm trở lên tại đại lục thiên đảo, mới có thể góp đủ vật liệu cần thiết.

Thấy thế, Thịnh Vân Thâm và mấy đệ tử Xích Tiêu Tông ngược lại há hốc miệng, trừng to mắt nhìn hắn.

Hành động của Ninh Ngộ Châu, nói rõ hiện tại hắn đã có thể luyện đan cấp địa, lúc này hắn mới bao nhiêu tuổi, huống hồ tu vi chỉ có cảnh giới Nguyên Mạch, đã có thể luyện đan cấp địa, chẳng phải là nói chờ hắn tu luyện tới cảnh giới Nguyên Không, liền có thể luyện đan cấp thiên? Đây cũng quá yêu nghiệt.

Việc Ninh Ngộ Châu có thể luyện đan cấp địa, trừ Văn Kiều và Tiềm Thú, những người khác cũng không biết rõ tình hình.

Cũng không phải là bọn họ không muốn nói cho Xích Tiêu Tông, mà là lúc ấy vội vàng chuẩn bị tiến vào bí cảnh Thiên Đảo, không có thời gian nói, vì vậy Thịnh Vân Thâm bọn họ còn không biết hắn đã có thể luyện đan cấp địa.

Đan sư cấp địa mặc dù chỉ có thể coi là đan sư trung cấp, với một tông môn lớn mà nói không tính là gì, nhưng đừng quên Ninh Ngộ Châu là người có thể luyện đan cực phẩm, đan cấp địa cực phẩm cũng không phải cấp hoàng, cấp huyền có thể so sánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.