Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 193: Chương 193: Người ngoài miệng đầy lời dối trá




Edit: Jess93

Kiều Nhạc Thủy là đệ tử một gia tộc hạng ba tại Phi Tinh đại lục.

Ban đầu Kiều gia chỉ là một tiểu gia tộc tầm thường không có danh tiếng gì tại Phi Tinh đại lục, nhưng bởi vì Kiều Nhạc Thủy có một vị huynh trưởng bái nhập Phi Tiên đảo, khiến cho địa vị Kiều gia nước lên thì thuyền lên, đưa thân vào hàng ngũ hạng ba tại Phi Tinh đại lục.

Phi Tiên đảo là thế lực uy tín lâu năm tại Phi Tinh đại lục.

Phi Tiên đảo có nền tảng thâm hậu, có lão tổ cảnh giới Nguyên Thánh tọa trấn, là thế lực đỉnh cấp số một số hai bên trong Phi Tinh đại lục.

Nghe nói Phi Tiên đảo thu đồ có chút hà khắc, mỗi lần nhập thế thu đồ, số lượng đệ tử được chọn không nhiều lắm, thậm chí có chút thời gian nào đó nếu không gặp được đệ tử phù hợp với yêu cầu của Phi Tiên đảo, thà rằng không lấy người nào cũng sẽ không hạ thấp yêu cầu, thật giả lẫn lộn.

Cũng bởi vì Phi Tiên đảo yêu cầu nghiêm khắc, khiến cho mỗi đệ tử Phi Tiên đảo đều là hạng người có thiên tư trác tuyệt, mỗi một người có thể bái nhập Phi Tiên đảo, đều là kỳ tài ngút trời được Phi Tinh đại lục tán thành.

Nếu gia tộc nào đó có đệ tử được Phi Tiên đảo coi trọng, có thể bái nhập Phi Tiên đảo, vậy danh tiếng của gia tộc kia và địa vị cũng nước lên thì thuyền lên.

Kiều gia của Kiều Nhạc Thủy là một ví dụ gà chó lên trời.

Thân huynh trưởng của Kiều Nhạc Thủy là Kiều Nhạc Sơn, vào trăm năm trước, vào lúc Phi Tiên đảo nhập thế chọn tuyển đệ tử, được một vị lão tổ cảnh giới Nguyên Đế của Phi Tiên đảo coi trọng, sau đó thu Kiều Nhạc Sơn làm đệ tử thân truyền.

Sau khi Kiều Nhạc Sơn bái nhập Phi Tiên đảo, không chỉ có Kiều gia nước lên thì thuyền lên, làm thân đệ Kiều Nhạc Sơn, thân phận của Kiều Nhạc Thủy cũng dâng lên theo.

Có một huynh trưởng bái nhập Phi Tiên đảo, cộng thêm tư chất Kiều Nhạc Thủy không tính quá kém, dựa vào huynh trưởng làm cho người ta mang hộ tài nguyên tu luyện trở về từ Phi Tiên đảo hàng năm, Kiều Nhạc Thủy bỏ ra trăm năm thời gian, rốt cuộc tu luyện tới cảnh giới Nguyên Linh hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa thì có thể bước vào cảnh giới Nguyên Tông.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu an tĩnh lắng nghe, thần sắc trên mặt rất bình tĩnh.

Bọn họ cũng không hiểu rõ tình huống tại Phi Tinh đại lục, những gì biết được đều là Lam Cẩm Thường nói với bọn họ. Nhưng thật ra Lam Cẩm Thường cũng biết không nhiều lắm, dù sao yêu tu không dễ dàng lên bờ, vậy nên cũng không đặc biệt đi tìm hiểu tình huống của đại lục nhân tu, tin tức cung cấp cho bọn họ cũng có hạn.

Mặc kệ là Phi Tiên đảo, hay là Kiều gia, bọn họ đều không biết.

Chẳng qua Ninh Ngộ Châu rất bình tĩnh, bộ dáng trong bình tĩnh lộ ra ôn hòa kia, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy hắn đang nghiêm túc lắng nghe, cho đối phương sự tôn trọng cực lớn, khiến họ nhịn không được sẽ nhiều lời một chút.

Về phần Văn Kiều, đối mặt người xa lạ, nàng có thói quen không có biểu cảm gì.

Ít nhất, Kiều Nhạc Thủy cũng không có cách nào nhìn ra cái gì từ trên khuôn mặt lạnh lẽo kia.

Bởi vì biểu hiện của hai người, Kiều Nhạc Thủy cũng không có phát hiện hai người này thật ra cũng không phải là người Phi Tinh đại lục.

Chờ hắn nói xong lai lịch của mình, Ninh Ngộ Châu còn làm như có thật nói: “Thì ra Kiều công tử là huynh đệ Kiều tiền bối, ta từng nghe về chuyện của Kiều tiền bối, nghe nói hắn hết sức lợi hại, sao Kiều công tử lại..”

Kiều Nhạc Thủy có huynh trưởng lợi hại như vậy, theo lý thuyết hắn sẽ không để cho chính mình chật vật như vậy mới đúng.

Nhưng hôm qua hắn đột nhiên chạy ra từ trong hang động dưới đá ngầm, bộ dáng tẩu hỏa nhập ma kia, khiến hai người khắc sâu ấn tượng, nếu không phải trông thấy bộ dáng tự hào vì huynh trưởng nhà mình của hắn, đều phải nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của hắn.

Vẻ mặt Kiều Nhạc Thủy hơi cứng đờ, nhấp môi dưới: “Thật ra ta bị ám toán.”

“Không biết Kiều công tử bị ai ám toán, ác độc như thế, vậy mà có thể khiến người ta thần trí mơ hồ, giống như phế nhân.” Ninh Ngộ Châu lại hỏi.

Sắc mặt Kiều Nhạc Thủy có chút khó coi.

Giống như Ninh Ngộ Châu nói, mỗi khi phát tác, quả thực sẽ khiến người thần trí mơ hồ, giống như tẩu hỏa nhập ma. Nhưng người ẩu hỏa nhập ma, tu vi cũng sẽ không hoàn toàn biến mất, vẫn có sức tự vệ, trái lại hắn chỉ có thể trốn trong hang động dưới đá ngầm này vượt qua một mình, sơ sẩy một cái sẽ bị người tu luyện khác phát hiện giết chết.

Nghĩ tới đây, Kiều Nhạc Thủy không khỏi may mắn lần này hắn gặp được chính là hai người này, dù không biết bọn họ có lai lịch ra sao, nhưng ít ra bọn họ chỉ trói hắn lại, ngoài ra cũng không làm gì hắn, ngược lại còn phí không ít linh đan cứu hắn.

Bất tri bất giác, Kiều Nhạc Thủy đối đãi với hai người như người hảo tâm.

Thế gian này không ít người xấu, nhưng cũng có người tốt, không thể bởi vì cảnh ngộ mình gặp phải, thì phủ định thế nhân.

“Thật ra, người ám toán ta, là người Kiều gia ta.” Nói đến đây, trên mặt Kiều Nhạc Thủy lộ vẻ khó xử.

Tục ngữ nói, việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, song việc xấu trong nhà lần này, lại liên quan đến tính mạng của hắn, hắn muốn để Ninh Ngộ Châu trị liệu cho mình, cứu hắn một mạng, chỉ có thể tự nói việc xấu trong nhà.

“Nửa năm trước, ta và đệ tử trong gia tộc cùng đi ra ngoài lịch luyện, không ngờ bị chất nhi của Đại trưởng lão trong nhà -- Kiều Đạt Huân ám toán. Lúc ấy ta cho là mình phải chết, không ngờ có thể may mắn trốn thoát, về sau ta kéo theo vết thương về Kiều gia, nào biết còn chưa trở lại địa bàn gia tộc, đã nghe nói Ngũ công tử Kiều gia đã chết ở bên trong nhiệm vụ..”

Nói đến đây, Kiều Nhạc Thủy nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt ướt sũng, giống như là sắp khóc.

Hắn được huynh trưởng che chở từ nhỏ, sau khi huynh trưởng bái nhập Phi Tiên đảo, tuy không thể dẫn hắn cùng đi Phi Tiên đảo, nhưng mỗi năm sẽ phái người trở về thăm hắn, đem tài nguyên tu luyện bản thân để dành cho hắn tu luyện. Có thể nói, hắn bị huynh trưởng bảo hộ quá tốt, vẫn cảm thấy gia tộc mình là một gia tộc đoàn kết hữu ái, là tồn tại đáng tin có thể dựa vào, nào biết được chân tướng lại không chịu nổi như thế.

Trong gia tộc vậy mà không một người nghi ngờ cái “Chết” của hắn, truyền ra bên ngoài, cũng là hắn đã chết ở bên trong lịch luyện.

Mặc dù Kiều Nhạc Thủy đơn thuần, nhưng cũng không phải ngốc thật, phát hiện trên dưới Kiều gia đều cá mẻ một lứa, tuyên bố với bên ngoài rằng hắn đã chết, vậy nên hắn lập tức lén lút ngụy trang một phen, tiến vào thành tu luyện chỗ Kiều gia, tìm đệ tử Kiều gia tìm hiểu tin tức.

“.. Hóa ra, bọn họ thèm muốn tài nguyên tu luyện mà huynh trưởng ta để cho người ta mang về hàng năm, muốn có toàn bộ chúng. Kiều Đạt Huân làm ra chuyện thủ túc tương tàn cỡ này, trưởng bối trong gia tộc không chỉ có không có truy cứu, ngược lại thống nhất với nhau, quyết định che giấu chuyện này với huynh trưởng ta.”

Chỉ cần tạm thời che giấu Kiều Nhạc Sơn, với tính cách Kiều Nhạc Sơn, hàng năm vẫn sẽ gửi tài nguyên tu luyện trở về. Tài nguyên tu luyện của đệ tử Phi Tiên đảo rất phong phú, là thứ mà những tiểu gia tộc tầm thường kia không thể tưởng tượng nổi, cũng không trách bọn họ sẽ động tâm.

Cho dù sau này Kiều Nhạc Sơn phát hiện Kiều Nhạc Thủy đã xảy ra chuyện, bọn họ cũng có thể nói cho hắn biết, sau khi Kiều Nhạc Thủy chết, bọn họ không có cách nào đi Phi Tiên đảo, không thể báo việc này cho hắn biết, chỉ có thể chờ đợi hắn trở về.

Phi Tiên đảo cấm người ngoài tiến vào đảo, cho dù là người trong gia tộc của đệ tử trong đảo, cũng sẽ không phá lệ.

*

Nghe đến đó, ánh mắt Văn Kiều nhìn hắn thêm mấy phần đồng tình.

Thật ra tại giới tu luyện, loại chuyện này cũng không hiếm, không biết có bao nhiêu người tu luyện vì một chút tài nguyên tu luyện, vứt bỏ ranh giới cuối cùng của đạo đức, làm ra chuyện khó mà tưởng tượng nổi, phu thê phản bội, cha con thành thù, sư đồ nghĩa tuyệt.. Từ xưa đến nay cũng không hiếm thấy.

Mặc dù Văn Kiều chưa từng gặp, nhưng cũng không có nghĩa nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Mấy năm nay, bọn họ đi ra từ Đông Lăng, một đường đi tới, chứng kiến không ít chuyện. Thậm chí trong mấy năm ở sa mạc lưu động kia, nàng nhìn thấy rất nhiều người tu luyện vì sinh tồn và tài nguyên, có thể làm ra chuyện cực kì tàn ác, cộng thêm Ninh Ngộ Châu cũng không muốn dưỡng nàng thành loại tiểu cô nương ngây thơ không rành thế sự, vậy nên cũng chỉ điểm nàng không ít.

So sánh với nhau, mấy năm nay Văn gia chỉ là không nhìn nàng, thỉnh thoảng cắt xén một chút đồ vật của nàng, ngược lại không tính là gì.

“Bọn họ đối với ngươi như thế, không sợ sau này huynh trưởng ngươi phát hiện, trở về điều tra nguyên nhân cái chết của ngươi sao?” Văn Kiều nhịn không được hỏi hắn.

Ninh Ngộ Châu liếc nhìn nàng một cái, trên mặt mỉm cười.

Kiều Nhạc Thủy cười khổ nói: “Ngày đó bọn họ cho là ta đã chết, nghe nói những người đi ra làm nhiệm vụ còn chưa trở lại Kiều gia, cũng là chết thì chết, thương thì thương, cuối cùng dĩ nhiên chỉ có một mình Kiều Đạt Huân bình an trở về. Nếu huynh trưởng ta hỏi, đến lúc đó còn không phải tùy ý hắn thích nói gì thì nói sao? Huống hồ, Kiều Đạt Huân người này, tâm tư kín đáo, có thể nhìn ra từ chuyện hắn ta ám toán ta lần này, bản lĩnh của hắn ta cũng không nhỏ.”

Thật ra tuổi tác giữa Kiều Nhạc Thủy và Kiều Đạt Huân tương tự nhau, lại là đồng tộc, quan hệ giữa bọn họ còn rất tốt, Kiều Nhạc Sơn đối với hắn ta có phần tin tưởng.

Cũng bởi vì phần tin tưởng này, khiến hắn suýt chút nữa chết rồi.

“Lúc lịch luyện, chúng ta gặp được một con hổ Bích Tình Dực cấp chín, chúng ta đều không phải đối thủ của nó, ngay từ đầu, ta đã bị thương trong chiến đấu. Về sau, tất cả mọi người trốn đi, lưu lại một mình ta đối mặt với con hổ Bích Tình Dực kia, bọn họ muốn để ta hỗ trợ kéo dài một chút, ta cũng không biết lúc ấy Kiều Đạt Huân làm cái gì với ta, khiến ta toàn thân bất lực, hoàn toàn không có năng lực chạy trốn, nếu không phải huynh trưởng từng đưa ta một tấm Truyền Tống phù, chỉ sợ ta đã trở thành khẩu phần lương thực của con hổ Bích Tình Dực kia.”

Kiều Nhạc Thủy cũng không nói rõ lúc ấy con hổ Bích Tình Dực kia xuất hiện thế nào, là vô tình, hay là người giở trò, còn vết thương trên người hắn, sau đó ngẫm lại, chỉ sợ ngay từ đầu Kiều Đạt Huân đã tính toán tốt.

Đáng hận cho tới bây giờ, hắn vẫn không biết rõ, Kiều Đạt Huân rốt cuộc đã ám toán hắn như thế nào.

Nghe được “Truyền Tống phù,“ trong lòng Ninh Ngộ Châu khẽ nhúc nhích. Quả nhiên Phi Tinh đại lục này đúng là thịnh hành phù đạo, ngay cả thứ như Truyền Tống phù này cũng có, giống như rất bình thường.

Văn Kiều không có nghĩ nhiều như vậy, tò mò hỏi: “Mỗi lần ngươi phát tác đều sẽ giống như hôm qua à?”

Kiều Nhạc Thủy gật đầu: “Nửa năm qua, ban đầu mỗi tháng sẽ phát tác một lần, mỗi lần phát tác, thức hải hỗn loạn, làm cho ta đau đớn không chịu nổi, hơn nữa tu vi cũng sẽ biến mất, thẳng đến ba ngày sau mới khôi phục.”

Nói đến đây, trong mắt Kiều Nhạc Thủy lộ ra vẻ hồi hộp.

Làm một người tu luyện tới cảnh giới Nguyên Linh hậu kỳ, khó mà nghĩ nếu chính mình không có tu vi sẽ như thế nào. Nhưng nửa năm qua, mỗi tháng hắn đều trải nghiệm một lần, suýt chút nữa bức điên hắn.

Mỗi lần phát tác, hắn chỉ có thể tìm một chỗ ít người để trốn đi, sống qua ba ngày kia.

Sau khi nghe xong, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu rốt cuộc hiểu rõ, lần phát tác này Kiều Nhạc Thủy đã trốn vào hang động dưới đá ngầm.

Bình thường vùng hải vực này có rất ít người tới, một mình hắn ở đây nổi điên như thế nào đều không cần lo lắng, nhưng mà không nghĩ tới, Văn Kiều bọn họ sẽ tới đây, cũng kinh động Kiều Nhạc Thủy ở trong hang động dưới đá ngầm, làm hắn thần trí mơ hồ chạy đến công kích bọn họ.

Văn Kiều một mặt may mắn nói: “May mắn lúc đó ngươi hoàn toàn không có tu vi, nếu không có thể ta sẽ nhịn không được đánh ngươi một trận tơi bời.”

Đối mặt người chủ động công kích bọn họ, Văn Kiều xưa nay sẽ không khách khí.

Sắc mặt Kiều Nhạc Thủy hơi cứng đờ, thật ra hắn cũng không tin lời Văn Kiều cho lắm, người tu luyện cảnh giới Nguyên Không hậu kỳ, làm sao có thể đánh thắng được cảnh giới Nguyên Linh? Nếu thật sự đánh nhau, chưa biết chừng là ai đánh ai đây.

Giống như là phát hiện hắn không tin, Văn Kiều dùng hành động nói cho hắn biết, nàng nói thật lòng.

Chỉ thấy nàng bình tĩnh lấy ra một khối Không Minh thạch to bằng đầu nắm tay từ trong túi trữ vật, tung ở trước mặt hắn, chờ tới lúc bắt được nó, giương tay bóp nát Không Minh thạch.

Kiều Nhạc Thủy: “...”

Kiều Nhạc Thủy đàng hoàng thu hồi ánh mắt, không dám so đo với loại quái vật có thể bóp nát cả Không Minh thạch có thể xưng là cứng rắn nhất kia.

Ninh Ngộ Châu nhìn Kiều Nhạc Thủy đột nhiên trở nên càng thêm nhu thuận hiểu chuyện, nhịn không được bật cười, nói với Kiều Nhạc Thủy: “Kiều công tử, hiện tại tình huống của ngươi, muốn chữa khỏi, trong thời gian ngắn là không thể được.”

Kiều Nhạc Thủy một mặt chờ đợi nhìn hắn: “Đại khái cần tốn bao lâu.”

“Ta cũng không xác định, có thể cần ba đến khoảng sáu tháng.”

Kiều Nhạc Thủy nhẹ nhàng thở ra, thời gian này ngắn hơn so với hắn nghĩ, nửa năm nay đều sống nổi, bây giờ có một người có thể trị hết cho hắn, cố gắng nhịn nửa năm tính là gì?

Lúc này hắn lần nữa đứng dậy, cung cung kính kính thi lễ vái chào Ninh Ngộ Châu: “Nếu công tử có thể cứu ta, ngày sau tại hạ nhất định báo đáp.”

Nụ cười trên mặt Ninh Ngộ Châu càng trở nên thân thiết, ấm giọng nói: “Khoảng thời gian này, Kiều công tử hãy đồng hành cùng chúng ta đi, cũng tiện trị liệu cho ngươi.”

Kiều Nhạc Thủy nói: “Nên như thế.”

“Vậy Kiều công tử hãy đi rửa mặt trước đi.” Ninh Ngộ Châu ôn hòa nói.

Hiện giờ Kiều Nhạc Thủy cũng phát hiện bộ dáng tóc tai bù xù của mình, toàn thân đều là vết máu, dáng vẻ quả thật bất nhã, vội vàng xin lỗi một tiếng, sau đó đến hang động dưới đá ngầm hắn ẩn thân lúc trước sửa sang lại bản thân.

Sau khi Kiều Nhạc Thủy rời đi, Văn Kiều nhìn thấy nụ cười trên mặt Ninh Ngộ Châu, vừa rồi phu quân nhà nàng cười thân thiết hiền lành quá mức, luôn cảm thấy không thích hợp a.

“Nhìn gì vậy?” Ninh Ngộ Châu mỉm cười nhìn nàng.

Văn Kiều gãi gãi mặt, tiến đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Phu quân, Kiều Nhạc Thủy này xui xẻo thật đấy, chẳng qua hắn có một huynh trưởng ở Phi Tiên đảo, nếu Phi Tiên đảo này thật sự lợi hại như vậy, chúng ta ngược lại có thể mượn huynh trưởng hắn đi Phi Tiên đảo tìm hiểu một số chuyện.”

Ninh Ngộ Châu đồng ý nói: “Đúng vậy, ban đầu ta còn lo lắng lần này cứu người có thân phận không đủ, cho dù có người dẫn đường, cũng không giúp được chúng ta cái gì, nhiều nhất chỉ có thể làm quen một chút Phi Tinh đại lục, về sau lại tính toán đường khác. Không nghĩ tới huynh trưởng của hắn ngược lại là người có tiền đồ, đệ tử thế lực cao cấp, bí mật hắn biết hẳn là tương đối nhiều.”

Bởi vì Vô Tận Hải, nên giữa đại lục với đại lục, cách nhau quá xa, khiến giữa rất nhiều lục địa hoàn toàn không có liên hệ gì, thậm chí rất nhiều người tu luyện cũng không biết bên trong Vô Tận Hải còn có đại lục người tu luyện khác.

Bọn họ muốn về Thánh Vũ đại lục, đầu tiên phải biết rõ phương hướng của Thánh Vũ đại lục.

Nếu Phi Tinh đại lục đã có cao thủ Nguyên Thánh cảnh, đoán chừng thế lực đỉnh cấp ở đại lục này cũng biết tình huống bên ngoài Phi Tinh đại lục, nếu như có thể lấy được một chút tin tức, như vậy cũng có chỗ hữu dụng cho việc bọn họ trở về Thánh Vũ đại lục.

Vì có thể trở lại Thánh Vũ đại lục, tất nhiên Ninh Ngộ Châu sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội và khả năng nào.

Nghe hắn nói xong, Văn Kiều giật mình, nàng đã nói phu quân nhà nàng đối với Kiều Nhạc Thủy quá thân thiết, thì ra cũng đánh chủ ý này.

Hơn nữa phu quân nhà nàng trời sinh có bộ dáng của người tốt, dáng vẻ quân tử đoan chính kia, rất dễ để cho người ta có ấn tượng tốt, chí ít lúc kết giao với người khác, hầu hết mọi người đều nguyện ý giao hảo với người như vậy, mà không phải kiểu nhìn rất lạnh lùng giống nàng, đều không có ai nguyện ý phản ứng.

Văn Kiều quyết định, về sau phải đối xử tốt một chút với Kiều Nhạc Thủy, ít nhất trước khi Kiều Nhạc Sơn phát hiện đệ đệ xảy ra chuyện tìm đến đây, giúp hắn bảo vệ kẻ xui xẻo Kiều Nhạc Thủy này thật tốt.

** *

Kẻ xui xẻo Kiều Nhạc Thủy nhanh chóng sửa sang chính mình đàng hoàng.

Hắn thay đổi một trường bào màu xám trắng, tóc buộc lên một lần nữa, lộ ra một gương mặt tuấn tú, chỉ là lúc này sắc mặt tái nhợt, nhìn có chút suy nhược, đôi mắt giống một loại tiểu động vật nào đó, ướt sũng, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra ý muốn bảo vệ.

Văn Kiều bắt bẻ đánh giá hắn một chút, lại quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, càng phá cảm thấy vẫn là phu quân nhà nàng nhìn thuận mắt hơn.

Trông thấy Kiều Nhạc Thủy, Ninh Ngộ Châu nói: “Kiều công tử, làm phiền đưa tay qua đây, ta kiểm tra thân thể cho ngươi, không nên phản kháng.”

Kiều Nhạc Thủy đưa tay qua, cảm giác được một sợi linh lực cực kì mềm mại nhẹ nhàng tiến vào kinh mạch, kiềm loại xúc động muốn phản kích kia xuống, tò mò hỏi: “Ninh công tử là luyện đan sư sao?”

“Không phải.” Ninh Ngộ Châu bình tĩnh nói: “Ta là phù lục sư.”

Văn Kiều nhịn không được liếc hắn một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ là bởi vì phù đạo phổ biến tại Phi Tinh đại lục, cho nên phu quân nàng nhà đổi nghề nghiệp cho mình? Lúc ở Thánh Vũ đại lục, tuy rằng đan đạo phổ biến, nhưng những thứ khác cũng coi là phát triển cân bằng, cho nên Ninh Ngộ Châu là thiên tài tinh thông đan phù khí trận.

Quả nhiên Kiều Nhạc Thủy là đứa bé đơn thuần được huynh trưởng bảo hộ vô cùng tốt, ngơ ngác nói ra: “Thì ra ngươi là phù lục sư, còn có thể luyện đan, ngươi thật lợi hại.”

Ninh Ngộ Châu khiêm tốn nói: “Luyện đan là hứng thú của ta, thỉnh thoảng sẽ luyện ra mấy lò.”

Văn Kiều lại liếc hắn một cái, thầm nghĩ thường xuyên trì hoãn tu hành vì luyện đan, câu “Thỉnh thoảng sẽ luyện ra mấy lò” này thật sự khiến người ta không lời nào để nói.

Văn Kiều đột nhiên phát hiện, hóa ra phu quân nhà nàng còn là một người miệng đầy lời nói dối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.