Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Chương 6: Chương 6: Để ngươi hết nói




Phượng Âm một mình lang thang trên mảnh đất khô nứt, trên đỉnh mặt trời gay gắt, yết hầu vì khô rốc mà rát ran lên.

Lần trước rơi vào Linh Hư Ảo Cảnh, đám người họ cũng gặp đêm tối thế này, còn nhầm tưởng Linh Hư quả là đào tươi, hậu quả chính là, cả bọn đều bị quay về tuổi ấu thơ, hơn nữa lại còn là cái thời trí não rút lại như trẻ con. Lúc ấy nàng vì lo lắng đến cuộc chiến, chưa kịp ăn Linh Hư quả đã bị phó tướng đứng bên cạnh lôi về không gian của hắn, đợi đến lúc hai người ra được thì phó tướng kia đã hoàn toàn không còn nhớ gì về Linh Hư Ảo Cảnh, chỉ có nàng là còn giữ lại, sau đến Tàng Thư Các trên Thiên Đình tìm sách cổ mới biết được đây chính là tác dụng của Linh Hư quả trong Linh Hư Ảo Cảnh.

Quay ngược thời gian.

Vì thế, bây giờ điều quan trọng nhất với nàng là phải tìm được Dạ Tịch. Là tìm được Dạ Tịch khi còn nhỏ.

Hồng Hoang là một không gian phong bế, bên trong giam giữ các loại thần thú hung mãnh của thượng cổ, bởi có chín mặt trời nên càng là nơi khí hậu khô hạn, tình cảnh sinh tồn cực kỳ ác liệt. Thần thú trong Hồng Hoang đều hung hãn hiếu chiến, bất cứ một con nào xuất thế cũng có thể khiến các thần tiên đau đầu, cũng may kết giới giữa Hồng Hoang và hiện thế chỉ có thể mở ra từ bên ngoài nên ngàn vạn năm qua, ở bên trong Hồng Hoang đấu đến long trời lở đất, bên ngoài vẫn bình an yên ổn. Nhiều tiên nhân rất e ngại khi phải vào Hồng Hoang, một trong những hình phạt lưu đày của Thiên Đình là tống những tiên nhân cực ác vào Hồng Hoang.

Suy nghĩ của Phượng Âm đều xoay quanh các truyền thuyết về Hồng Hoang, đột nhiên cảm giác mặt đất chấn động. Phượng Âm gần như là theo bản năng lăn một vòng, ngay cả bản thân cũng không biết mình đang làm gì, chợt thấy một con cửu vĩ hồ to lớn hung dữ nhảy xổ vào chỗ nàng vừa đứng, theo sau là một cái bóng màu tím lướt tới, ánh sáng vừa lóe lên, cần cổ khổng lồ của cửu vĩ hồ đã bị cắt gọn gẽ, lăn lông lốc bên chân Phượng Âm, một vũng máu xanh khiến trên đất khắp nơi nồng nặc mùi máu tươi. Mà đứng bên cạnh thi thể của cửu vĩ hồ là một thiếu niên ước chừng chưa tới 11, 12 tuổi, dung mạo tuấn tú, vẫn còn mang theo nét mũm mĩm của trẻ con, nhìn khá đáng yêu. Hắn đứng bên thi thể của cửu vĩ hồ, ngân kiếm trong tay vẫn còn ướt máu xanh của con ác thú mà thân thể còn lớn gấp nhiều lần hắn, áo choàng tím khoác bên ngoài tầng áo trắng đang phất phơ trong gió, đến khi thấy nàng thì trong mắt đầy vẻ tò mò nghiền ngẫm.

Trong đáy mắt hắn tuy toát lên tia nhìn thú vị nhưng vẫn không che dấu được sát ý nồng đậm. Phượng Âm không chút do dự xoay người bỏ chạy, nàng không hề tin rằng, khả năng uy hiếp của thiếu niên Dạ Tịch bây giờ đối với nàng có thể thấp hơn thần thú Hồng Hoang!

Nhưng đối phương rõ ràng không muốn để nàng thoát. Ngân kiếm trong tay vung lên, chớp mắt đã cắm trên đất trước mặt nàng, chặn đứt đường đi của nàng. Mới rồi nếu nàng nhích thêm chút nữa thì thanh kiếm đó chắc chắn sẽ bổ thẳng xuống đầu nàng.

Phượng Âm hiểu ý hắn nên lập tức dừng bước. Thiếu niên cười khẩy một tiếng rồi kéo bộ y phục rộng thùng thình đi về phía nàng, một tay bóp cổ nàng nói: “Loại như ngươi mà có thể sinh sống trong Hồng Hoang này thì thật không dễ dàng nhỉ! Ngươi là loại thú gì?”

“Khụ khụ... Ngươi... đừng giết ta... Chuyện này... để ta giải thích...” Phượng Âm khó nhọc mở miệng, đồng thời vẫn duy trì tư thế thả lỏng, ám chỉ rằng mình không dám phản kháng. Thiếu niên bất ngờ thả tay ra, giễu cợt: “Vậy mà cũng biết nói tiếng người.”

“Này Dạ Tịch, ngươi hãy nghe ta nói...” Điều chỉnh tư thế, Phượng Âm cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn thiếu niên giải thích: “Ngươi hiện giờ không phải thật sự ở tuổi này, ngươi đã ăn Linh Hư quả, bị đưa vào không gian này. Ngươi hãy cố nghĩ cách để chúng ta tồn tại được, rồi báo tin về Tiên giới, sau đó ra ngoài, có hiểu chưa?”

“Ờ... vậy,” thiếu niên sờ sờ cằm, làm ra vẻ tự hỏi: “Dạ Tịch là cái gì?”

Phượng Âm: “... Ngươi không phải tên là Dạ Tịch sao?”

“Ta?” Thiếu niên nhíu mày: “Ta không phải tên Dạ Tịch, họ nói ta tên là Người.” Nói xong thiếu niên dường như nhớ tới cái gì, giãn mày ra nói: “Nhưng cái tên Dạ Tịch này cũng không tồi, từ hôm nay trở đi ta sẽ gọi như thế. Nói, ngươi còn chưa nói ngươi là loại thú gì đấy.”

“Nói...” Nghe thiếu niên hỏi, Phượng Âm không nhịn được, đen mặt nghiêm túc hỏi: “Ngươi nghe hiểu lời ta nói không?”

“Không hiểu!” Thiếu niên thản nhiên trả lời, lại nói tiếp: “Nhưng liên quan gì đến ta?”

“Có quan hệ rất lớn đó!” Phượng Âm thầm rơi lệ đầy mặt: “Ngươi thật sự đã ăn phải một loại quả kỳ quái...”

“Cái gì gọi là quả?” Dạ Tịch trợn mắt, vẻ khờ khạo: “Nói mau, lời ngươi nói kỳ quái quá, ngươi từ bên ngoài đến phải không?”

“Bên ngoài là sao?” Lần này Phượng Âm bực mình thật rồi, Dạ Tịch chỉ bầu trời đỏ thẫm của Hồng Hoang: “Ở đây bọn ta từng có một người, hắn nói với ta, nơi này của chúng ta thật ra là một cái lồng sắt, chúng ta bị giam bên trong, bên ngoài có rất nhiều người. À, bên ngoài còn có nước, có trời màu xanh, còn có người không ăn chim và mèo... phải thế không?”

“Ờ... phải...” Phượng Âm ngờ nghệch gật đầu, thiếu niên chợt nở nụ cười, nét mặt hưng phấn: “Thật sao? Vậy ngươi có biết làm sao để ra ngoài không?”

“Ta chỉ biết làm cách nào để vào...” Phượng Âm lại ngờ nghệch nhìn nó. Vẻ mặt thiếu niên ảm đạm đi, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Thôi, ta tự tìm cũng được. Còn ngươi?”

“Ta làm sao?” Phượng Âm hoàn toàn không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của Dạ Tịch thiếu niên. Dạ Tịch cười cười, chỉ kiếm của mình nói: “Ngươi muốn ở trong này hay là theo ta?”

“Ngươi...” Phượng Âm vẫn còn hơi sợ ánh mắt tràn đầy sát ý lúc đầu của hắn: “Ngươi không giết ta?”

“Ừ, không giết đâu.” Dạ Tịch vẻ ngơ ngác tra kiếm vào vỏ, hoài nghi nói: “Ngươi không theo ta? Xem ra, không phải ta nói chứ ngươi thế này, không thể sống nổi quá một ngày ở đây.”

Nói xong, đúng là hoàn toàn không đợi Phượng Âm trả lời đã xoay người, một tay kéo cửu vĩ hồ lôi đi xềnh xệch. Phượng Âm vội vàng đi theo phía sau, vừa chạy chậm vừa hỏi: “Vì sao ngươi lại không giết ta?”

“Ngươi nói nhiều quá!” Dạ Tịch liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “Hỏi lần nữa là giết luôn đấy!”

“Cái tên này...” Phượng Âm tức giận, muốn mắng mỏ nhưng thấy kiếm trong tay hắn, lại nhìn tay kia đang kéo thi thể của cửu vĩ hồ thì nỗi giận dữ từ từ hạ xuống rồi biến thành lầm bầm: “Sao lại có thể...”

“Cái gì sao lại có thể?” Dạ Tịch nhếch mày, khuôn mặt ngây ngô chưa trưởng thành đã mang vài phần tao nhã: “Ta nói con chim nhà ngươi nhá, ta cứu ngươi, ngươi không cám ơn ta, còn nói ta thế này thế nọ, bên ngoài đều có những kẻ vong ân phụ nghĩa như ngươi sao?”

“...”

“Mấy người bên ngoài các ngươi, thật là vừa nói nhiều vừa không biết tốt xấu, giả bằng người ở trong này, được ta cứu không những mang ơn mà còn tranh nhau hiến thịt cho ta. Ngươi không biết uy danh của ta ở đây hả, muốn ta ra tay cứu người là chuyện hiếm có khó gặp thế nào, bình thường ta đều thẳng tay giết rồi ăn thịt, chưa bao giờ cứu mạng.”

“...”

“Nói xem ngươi là cái giống gì? Là người hả? Người ở chỗ chúng ta cũng đâu giống loại như ngươi.”

“...”

“Ôi, dù sao, ngươi thế này thì cứ ở trong đây cũng chỉ được no bụng. Trước kia Thanh Hòa nói với ta, bên ngoài ít khi có chiến tranh, không thể tùy ý giết người, nếu giết người, sẽ bị trừng phạt nặng. Bởi thế người bên ngoài rất yếu, đều cần dựa vào nhau, cùng sinh sống mới có thể tồn tại. Nghe nói các ngươi còn có thể nuôi sủng vật, ngựa cưỡi, dùng rất nhiều rất nhiều pháp thuật, vừa lười vừa dốt, ngay cả kiếm cũng không biết dùng... Này,” nói nửa ngày không thấy ai đáp lại, Dạ Tịch cuối cùng cũng sực tỉnh, quay đầu nhìn vẻ mặt xuất thần của Phượng Âm, bất mãn nói: “Này, ngươi có nghe ta nói không đấy?”

“Ngươi mới vừa nói... Thanh Hòa?”

“Ừ, ngươi biết hả?” Phía trước xuất hiện một căn nhà nhỏ, ở nơi Hồng Hoang nguyên thủy này lại tự dưng hơi lạ kỳ. Phượng Âm lướt mắt qua căn nhà nhỏ rồi chậm rãi nói: “Rất lâu trước đây ta có quen biết một vị tiên nhân, huynh ấy tên là Thanh Hòa.”

“Sau đó thì sao?” Nghe kể, khuôn mặt Dạ Tịch toát lên vẻ ‘hóng chuyện’. Phượng Âm không nói nữa, bản thân tự chìm trong thinh lặng. Dạ Tịch lẳng lặng chờ, hai người dần đến gần căn nhà, ở trước cửa Phượng Âm đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển với nét chữ cứng cáp có lực – Thanh Hòa.

Hai chữ này quen thuộc mà xa lạ. Là chữ viết nàng đã thấy nhiều năm nhưng lại không hiểu. Từng nét chữ thẳng tắp dưới ngòi bút nhất quán nhưng trong chữ viết lại toát lên nỗi tương tư triền miên mà nàng đã chẳng hiểu ra sớm hơn.

Trong căn nhà nhỏ vấn vít một tầng ánh sáng mang theo tiên khí quen thuộc, Phượng Âm trầm mặc nhìn căn nhà, hồi sau mới mở miệng: “Nguyên thần của huynh ấy là cổ cầm. Rất lâu trước đây ta đã quen huynh ấy.”

“Quả nhiên là Thanh Hòa!” Dạ Tịch hưng phấn buông cửu vĩ hồ ra, nắm lấy cổ tay nàng vội vội vàng vàng dẫn vào nhà.

Căn nhà bài trí giản đơn hợp lý, có giấy và bút, có bàn, giường, ghế, ngay cả mấy thứ như bàn cờ, tranh họa... đều có cả, hoàn toàn không giống một căn nhà nên có ở Hồng Hoang. Tất cả đều có tiên khí lập lờ, có thể thấy được là tiên nhân biến hóa ra. Trong màn tiên khí chỉ có duy nhất cây thất huyền cầm đặt trên án là không chút hơi thở, im lìm nằm đó.

Phượng Âm lẳng lặng nhìn cây thất huyền cầm, nghe tiếng reo vui vẻ của Dạ Tịch: “Ngươi xem, Thanh Hòa ở đây này.”

Nói xong, Dạ Tịch vốn tưởng Phượng Âm cũng sẽ vui vẻ như hắn nhưng đợi hồi lâu lại chẳng nghe được lời nào của Phượng Âm, hắn quay đầu nhìn thì thấy con gà rừng mới vừa rồi nhìn vẫn thấy đáng khinh, bây giờ trong mắt lại có cảm xúc phẳng lặng mà hắn nhìn không thấu.

Thiếu niên không thể sâu sắc thấu hiểu được cảm xúc lúc này của Phượng Âm, chỉ ngơ ngác rồi cùng im lặng, không dám phát ra tiếng động nào, như sợ sẽ quấy nhiễu cái gì đó.

Phượng Âm nhìn chằm chằm thất huyền cầm hồi lâu rồi sải bước tới gần.

Bước đi của nàng hơi lảo đảo như đang cố cưỡng ép bản thân bước về phía trước. Đến khi đứng trước thất huyền cầm nàng mới nhảy lên ghế, cúi đầu nhìn hai chữ Thanh Hòa trên bàn bên cạnh cây đàn thì không kiềm được nữa, búng ra một ngụm máu lên cây đàn.

Dạ Tịch bị nàng làm cho hoảng sợ: “Này...”

Thế nhưng nàng đã không thể nghe được tiếng hắn nữa, ánh mắt gắt gao dán vào cây đàn, sau nhiều năm lại lần nữa nhỏ nhẹ gọi ra cái tên đó.

“Thanh Hòa...”

Nhưng nam tử từng nở nụ cười dịu dàng, nhã nhặn đã không còn nghe thấy được nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.