Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 234: Chương 234: Sống chết không phụ




Tử Vi nói: “Thực ra sau khi ta và sư huynh làm xong thuốc giải ở núi Tử Vi ba năm trước, hồn phách đã rời khỏi người, nghĩa là đã chết. Bây giờ cơ thể vẫn còn hơi thở là bởi vì viên đạn dược của Ninh vương, viên đan dược kia chỉ có thể duy trì ba năm, còn có Tử Vi lệnh cũng có thể khiến cho nàng có hơi thở. Kỳ hạn ba năm hết, đan dược mất tác dụng, lấy Tử Vi lệnh xuống, cơ thể Tuyết Yên kia sẽ

Lập Hạ nghe vậy thì bật khóc, tâm trạng nàng ấy rất phức tạp.

Nghe có vẻ rất hoang đường, thế nhưng mọi người tin, mọi người vui cho Hoàng thượng, cũng vui mừng vì bọn họ gặp lại nhau.

“Qua một khoảng thời gian nữa, xử lý xong hậu sự cho Hoàng hậu, trẫm sẽ cưới Tử Vi làm vợ.” Lê Hiền nói.

Nhiếp Lăng Hàn hơi kinh ngạc, hắn ngửa cổ uống rượu trong chén.

“Thì ra trên đời này thật sự có kiếp trước kiếp này.” Bạch Thiếu Đình nói.“Kiếp trước kiếp này, sống chết không phụ. Hai người làm ta cảm động quá.” Vu Dung nói.

Tử Vi nói: “Trên đời có rất nhiều chuyện chúng ta không biết. Sống trên thế gian này, chúng ta giống như con kiến, con chim, bông hoa không biết tên trong mắt nhân loại. Chúng ta chỉ sống trong thế giới của mình, thế nhưng bên ngoài còn có thể giới rất lớn rất kỳ diệu. Bởi vì không biết, cho nên đều thành câu chuyện hoặc là truyền thuyết, hoặc là quái dị.”

Vu Dung cười nói: "Cô rất giống một vị đạo nhân mà ta biết.”

Tử Vi cũng cười.

Lê Hiền nhìn Nhiếp Lăng Hàn: “Có phải Lăng Hàn đã biết từ trước hay không, trầm thấy người không ngạc nhiên lắm.

Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Đúng vậy, muội ấy đã nói cho thần biết trước đó, bởi vì muội ấy muốn hòa thân với Đại Hưng, muội ấy muốn thần giúp muội ấy. Cho nên khi đó vị thần vẫn luôn che chởcho muội ấy.”

Lê Hiền nhớ tới lúc Tân Đạt Nhĩ tấn công Phù thành, hắn còn đánh gãy hai chân Tử Vi, suýt nữa thưởng nàng cho tướng sĩ thủ hạ

Nghĩ tới đây, toàn thân Lê Hiến run rẩy, trở tay ôm chặt Tử Vi vào trong lòng.

“Thế nhưng nàng đã không phải muội muội của Tân Đạt Nhĩ, vì sao còn tốt với Tân Đạt Nhĩ như vậy?” Hình như Lê Hiến nhớ ra gì đó, lòng ghen tuông càng ngày càng lớn, đột nhiên chất vấn Tử Vi.

Tử Vi nghiêm túc. Tuy thời gian ở chung với bọn họ không dài, nhưng bọn họ cho ta tình cảm nồng ấm nhất, chân thật nhất, thậm chí ta được hưởng thụ tình mẫu thân. Mọi người cũng biết, từ nhỏ ta đã không có mẫu thân. Ta rất lưu luyến.

Vu Dung nắm chặt tay Tử Vi: “Chúng ta đều là người thân của cô. Cô trở về rồi, thật tốt”

Trong Sấu Phương cung vui vẻ rộn rã,đã rất lâu rồi hoàng cung không náo nhiệt như vậy.

Mấy năm qua, bởi vì Hoàng hậu vẫn luôn hôn mê, về cơ bản trong cung không có hoạt động long trọng gì, tất cả hoạt động đều đơn giản hóa nghi thức. Có một khoảng thời gian, trong cung không có cả tiếng sáo và tiếng vui cười lớn, bởi vì Hoàng thượng không muốn nghe.

Thế nhưng Bạch Thiếu Đình lại phát hiện, dưới gương mặt mỉm cười của Nhiếp Lăng Hàn che giấu nỗi thất vọng và cô đơn sâu sắc.

Hằn ngồi đó mà ánh mắt thần thờ trống rỗng.

Bạch Thiếu Đình và hắn là bạn tốt nên hắn hiểu được tâm tư của Nhiếp Lăng Hàn. Hắn cũng là một kẻ ngốc. Rất nhiều người trông thì thông minh cơ trí, nhưng về mặt tình cảm thường khá ngây ngô, cố chấp, thậm chí có bệnh thích sạch sẽ về tình cảm, thông thường người chịu tổn thương đều là mình.Mọi người ở lại Sấu Phương cung đến gần canh ba mới ra về.

Lúc đi Bạch Thiếu Đình cố ý đi cùng Nhiếp Lăng Hàn.

Trăng sáng sao thưa, sắp vào mùa đông, buổi tối Vân thành bắt đầu trở lạnh.

Bạch Thiếu Đình nói: “Lăng Hàn, cái nhìn của huynh với mọi chuyện luôn thông suốt hơn ta. Có một số việc, đặc biệt là chuyện tình cảm, không thể quá mức cố chấp. Nếu như trong lòng hai bên đều yêu thì có thể cố gắng, nếu như đối phương không yêu huynh, quá mức chấp nhất sẽ trở thành gánh nặng cho đối phương, đó là ích kỷ.

Nhiếp Lăng Hàn cười: “Yên tâm, ta chưa

bao giờ biểu đạt gì với nàng ấy. Ta tôn trọng tình yêu của người yêu. Sẽ không làm gánh nặng cho nàng ấy.”

Bạch Thiếu Đình nói: “Thế nhưng huynh cũng đến tuổi cần phải bàn chuyện cưới sinh rồi, chẳng lẽ đó giờ không có nữ tử nào lọt vào mắt huynh sao? Vân thànhnhiều tiểu thư khuê các như vậy mà thật sự không vừa ý ai sao? Hay là huynh vẫn luôn đóng cửa lòng mình?”

Nhiếp Lăng Hàn dừng bước, nhìn Bạch Thiếu Đình: “Thiếu Đình, huynh cũng nói ta không phải kẻ ngu xuẩn rồi đó. Chuyện tình cảm có thể gặp nhưng không thể cầu. Phu nhân của Lăng Hàn vẫn chưa xuất hiện.”

Tiến mọi người về hết, Hoàng thượng không hề rời đi.

Hắn ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, nhìn bọn a hoàn thu dọn.

Lập Hạ vẫn về Lâm Hoa điện

Tiểu Tỉnh đỏ mặt khi thấy ánh mắt Hoàng thượng nhìn Tử Vi, vóc dáng nàng ấy vốn cao, mấy lần đâm vào khung cửa, có vẻ còn còn căng thẳng hơn cả Tử Vi.

Tiểu Quý Tử đã sớm phải người bảo tiểu a hoàn ngoài cửa chuẩn bị nước nóng tắm rửa. Tiểu Quý Tử vẫn còn đang chảy nước mắt ròng ròng. Hắn chỉ cảmthấy nàng công chúa Tử Vi này hiền hòa, không ngờ lại là vị Hoàng hậu số khổ kia hoàn hồn trở về.

Tiểu Quý Tử muốn hỏi Hoàng thượng xem hắn còn cần gì không, Lê Hiên nhìn thấy hắn thò đầu vào thì nhặt một quả quýt trên bàn ném về phía hắn: “Còn không mau cút đi!”

Tiểu Quý Tử tươi cười dẫn các cung nữ ra khỏi phòng. Bình thường Sấu Phương cung rất ít người hầu kẻ hạ, Tiểu Quý Tử bèn phải thêm mấy người trông coi bên ngoài.

Tử Vi cúi đầu uống trà, đầu đã sắp vùi vào trong chén trà. Nàng uống một lúc mà nước trong chén chưa vơi đi được nửa phần, thấy người phía trước không có động tĩnh gì, nàng bèn ngẩng đầu quan sát, chạm phải đôi mắt sáng lấp lánh của Lê Hiên.

Tử Vi hơi bối rối, vội hỏi: “Chàng uống không?"

Dường như Lê Hiện giật mình hoàn hồn, nhìn cái chén trước mắt.Tử Vi lập tức đổ trà lạnh trong chén đi, rót trà mới cho hắn, còn ân cần bưng cái chén đến trước mặt hắn.

Hắn nắm chặt tay Tử Vi, đặt nàng lên chân mình.

Không đợi Tử Vi ngồi xuống, trong hơi thở đã ngửi thấy hương hoa quế nồng đậm, cánh môi đặt lên, mùi thơm ngào ngạt bốn phía, nàng như bị mê hoặc thần trí.

Hai tay nàng vô thức muốn đẩy vòng ôm trói buộc trước mắt ra, hai cổ tay lập tức bị một cái tay thon dài cố định một chỗ, nàng không động đậy được nữa.

Tử Vi theo bản năng mút mạnh lấy đôi môi hé mở đã lâu không chạm vào kia, tham lam vị thơm nồng bên trong. Chủ nhân của cặp môi kia nhất thời khó thở, phút chốc càng thêm nhiệt tình mở to miệng, ngậm lấy bờ môi của Tử Vi, mặc sức liếm mút.

Ba năm kiềm chế và nỗi nhớ khắc cốt, lúc này trào dâng trong đáy lòng hai người giống như thủy triều.Tất cả yêu hận tình thù hóa thành nhu cầu và đòi hỏi nguyên thủy nhất của loài người.

Hai tay Lê Hiền cẩn thận xoa cổ nàng, bàn tay dịu dàng hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt như là mãnh thủ ẩn núp trước khi săn mồi. Mười ngón mềm mại chậm rãi nắm chặt cổ họng của Tử Vi, lại đột ngột buông ra.

Hắn bỗng nhiên nhắm mắt lại hôn tỉ mỉ, rồi bỗng nhiên mở to mắt cuồng nhiệt đòi hỏi.

Cuối cùng, hắn ôm nàng lên giường, đưa tay lấy trâm cài trên đầu nàng xuống, mái tóc đen suôn dài như thác nước chảy xuống.

Hắn lập tức nghiêng người nằm đè lên nàng. Tử Vi ôm hắn, cảm thấy người hắn nóng rực như lửa. Trong chốc lát, phía sau lưng lạnh toát, chẳng biết từ lúc nào y phục trên người Tử Vi đã bị cởi bó.

Cả hai dần dần thở dốc, hai tay Tử Vi nhẹ nhàng chạm vào làn da như ngọcvà đường cong xương cốt rõ ràng của hắn. Nàng chưa từng nhìn kỹ hắn như vậy.

Toàn thân Lê Hiền run lên, hắn bắt lấy hai tay nàng, cúi đầu hôn mút từng ngón tay mảnh khảnh. Ngón tay liền tim, trong lòng Tử Vi tràn trề niềm vui sướng.

Nụ hôn của hắn dày đặc hơn cả nước chảy, từ sợi tóc đến sau tai, từ chóp mũi đến mũi chân, bình thường hẳn là hoàng để cao cao tại thượng, bây giờ lại phủ phục bên cạnh Tử Vi, nồng nhiệt như trời hạn lâu ngày gặp mưa, chiếm hữu từng tấc da thịt của nàng.

Đây là cơ thể của Tử Vi, chưa trải sự đời. Tử Vi hơi hé miệng, miệng mơ hồ phát ra một số âm thanh vỡ vụn. Trong lúc hỗn loạn nàng đón nhận sức mạnh thế như chẻ tre, sau giây phút bị đâm đau đó lại ngã vào trong màn sương lượn lờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.