Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 184: Chương 184: Coi thê như mạng




Edit: Sahara

Tiểu nhị ồ một tiếng, nhưng vẫn không kiềm được mà liếc mắt nhìn về phía cửa phòng bao của Tần Chung và Lý Ỷ La.

Trong phòng, Lý Ỷ La vừa nếm thử một miếng mì trường thọ xong, nhìn vẻ mặt thấp thỏm chờ khen của Tần Chung mà buồn cười, nói: “Ngon lắm!”

“Thật không?” Tần Chung thở phào, mắt sáng lên như sao.

Lý Ỷ La lau miệng rồi chồm người sang hôn vào má Tần Chung một cái. Sau đó, nàng nói nhỏ: “Tướng công, đây là bát mì ngon nhất ta từng ăn.”

Mặt Tần Chung đột ngột ửng đỏ, ngón tay chọt chọt xuống mặt bàn: “Đâu... Đâu có ngon đến vậy!”

Lý Ỷ La cười khẽ, xoa xoa đầu Tần Chung: “Ngon mà! Ngon vô cùng!”

Vành tai Tần Chung cũng đỏ lên, hắn ừ một tiếng rồi giục Lý Ỷ La: “Nàng ăn nhanh đi, không sẽ nguội mất.”

Hai phu thê vừa ăn cơm vừa nhìn nhau cười, đợi đến khi rời khỏi Thái Bạch Lâu đã là một canh giờ sau.

Lý Ỷ La xoa bụng nói: “No quá đi~!”

Tần Chung đi sát bên cạnh Lý Ỷ La, vừa thấy Lý Ỷ La thả tay xuống liền duỗi tay tới ngoéo ngón tay út của nàng, rồi dịu dàng nói: “Chúng ta đi dạo cho tiêu thực đi!”

Lý Ỷ La mỉm cười đồng ý. Lúc hai người định nhấc chân thì cũng vừa lúc Trang Kinh đi từ trong Thái Bạch Lâu ra. Đi cùng ông ta còn có một người.

Tần Chung nhìn thấy, theo lễ chắp tay chào: “Điền đại nhân, Trang lão gia.”

Người được Tần Chung gọi là Điền đại nhân rụt rè gật đầu tỏ ý chào lại. Trang Kinh chỉ nheo mắt nhìn Tần Chung chứ không trả lời.

“Hạ quan và ái thê còn có việc, không quấy rầy nhị vị, xin cáo từ trước!” Nói xong, Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La rời đi.

Lý Ỷ La quay đầu lại nhìn, Tranh Kinh và vị Điền đại nhân kia vẫn còn đứng ở đó nói chuyện gì đó. Trong lúc nói, Trang Kinh còn liếc nhìn về phía phu thê họ mấy lần.

“Tướng công, lão già Trang Kinh kia sẽ không bày trò gì nữa chứ?”

Lý Ỷ La hừ một tiếng, lắc lắc tay Tần Chung.

Tần Chung: “Ừ! Trong lòng ông ta chắc chắn rất hận ta. Có điều, hiện giờ ông ta đã bị hoàng thượng cắt chức, vĩnh viễn không trọng dụng lại. Chốn quan trường xưa nay đều là người đi trà lạnh, dù ông ta có muốn làm gì đi nữa, cũng e không dễ đâu.”

“Tướng công, không thể sơ ý! Tục ngữ nói thuyền nát vẫn còn ba cây đinh! Tuy lão già Trang Kinh đã bị tước phẩm quan, nhưng mẫu tộc Trang phu nhân vẫn còn đó. Hơn nữa, trong cung còn có một Trang quý phi.”

Tần Chung gật đầu: “Chuyện này ta biết! Ta sẽ không sơ ý! Mẫu tộc của Trang phu nhân thì chúng ta không cần lo đến.”

“Tại sao?” Lý Ỷ La không hiểu.

Tần Chung cười: “Trang Kinh dựng nghiệp từ thuở hàn vi. Ban đầu, vì giúp Trang Kinh đứng vững gót chân trong triều, mẫu tộc của Trang phu nhân đã ra sức không nhỏ. Đáng tiếc, sau khi Trang Kinh bình bộ thăng vân, leo lên vị trí cao xong thì nóng lòng rũ bỏ quá khứ. Ông ta chẳng những không cảm kích nhà mẹ Trang phu nhân, mà còn sinh lòng oán hận. Nhà mẹ Trang phu nhân ra sức giúp đỡ Trang Kinh cũng vì muốn bành trướng thế lực, nhưng dã tâm của Trang Kinh quá lớn, ông ta đạt được mục đích xong liền ngầm trở mặt. Hiện tại, Trang Kinh rơi vào tình thế khó khăn, mẫu tộc Trang phu nhân không bỏ đá xuống giếng là may rồi. Đã biết Trang Kinh là kẻ vong ân phụ nghĩa, sao bọn họ có thể bỏ công bỏ sức nâng đỡ ông ta một lần nữa? Suy cho cùng, Trang phu nhân cũng chỉ là một đứa con gái đã gả ra ngoài mà thôi. Mà tất cả những điều này, đều là nhờ Trang Kinh quá nóng vội. Chúng ta đúng là phải cám ơn ông ta. Bằng không, kế hoạch cũng không dễ thực hiện như vậy.”

Lý Ỷ La nhíu mày: “Vậy còn Trang quý phi thì sao?”

Tần Chung a lên: “Trang quý phi hành sự luôn luôn cẩn thận, chúng ta vẫn chưa biết Trang quý phi có tìm chúng ta trả thù cho Trang gia hay không? Mà cho dù có đi nữa, cũng chắc chắn không phải thời điểm này. Bởi vì hoàng thượng vừa hạ chỉ, Trang quý phi lại đối phó chúng ta ngay, làm vậy không phải là đang dâng nhược điểm của mình cho người khác à? Ta đoán trước mắt Trang quý phi sẽ không nhắm vào chúng ta. Nếu có, nhiều nhất cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, giống như chuyện may y phục cho phi tần hậu cung chẳng hạn.”

Lý Ỷ La: “Được vậy thì tốt! Chỉ cần cô ta không nhắm vào chúng ta, thì chúng ta cũng không khoáy đục nước làm gì!”

Có thể lật đổ Trang Kinh, ít nhiều cũng nhờ Trang Du. Nếu không, làm sao lật đổ Trang Kinh dễ dàng như thế? Tần Chung mới bước chân vào triều đình, không thể liên tục gây ra sóng gió. Trang quý phi không đối địch với phu thê hai người, tất nhiên là tốt!

Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La: “Hôm nay là sinh thần của nàng, đừng mãi nói đến những chuyện phiền não này. Đã vào chốn quan trường, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với những chuyện như vậy. Nương tử, chúng ta phải tập làm quen.”

Lý Ỷ La phì cười, trợn mắt liếc Tần Chung: “Quan trường không dễ lăn lộn, nhưng đâu có ai như phu thê chúng ta, vừa tới đã hạ bệ một thượng thư...”

Tần Chung cũng cười, y dịu dàng nói: “Vốn dĩ cũng không định đối phó ông ta sớm như vậy, nhưng ai bảo bọn họ ức hiếp nàng, ta đành phải thuận thế mà làm!”

Tần Chung nhìn sắc trời, thấy đã hoàng hôn, hai mắt Tần Chung lập tức sáng lên: “Nương tử, đã đến giờ rồi!”

“Đến giờ gì?”

“Đi theo ta!”

Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La dắt nàng đi đến Vọng Viễn Lâu ở phố đông kinh thành.

Vọng Viễn Lâu, ý nghĩa như tên, là nơi có thể nhìn rất xa. Vọng Viễn Lâu có tổng cộng mười tám tầng. Nhờ có địa thế đặc thù mà khi đứng ở Vọng Viễn Lâu, người ta có thể thu hết toàn cảnh kinh thành vào mắt. Bất kỳ ai đến kinh thành đều không thể không đến nơi này một lần. Không riêng gì người nơi khác, rất nhiều người ở kinh thành cũng thường xuyên tụ hội ở Vọng Viễn Lâu.

Khi ngắm toàn cảnh kinh thành, tâm trạng đặc biệt thoải mái hơn rất nhiều. Có cảnh đẹp thì tất nhiên sẽ thu hút không ít thư sinh tài tử. Cơ hồ mỗi một gốc cây, một cây cột trong Vọng Viễn Lâu đều khắc đầy chữ. Ở hiện đại, những địa điểm tụ họp hay nhiều nơi công cộng cũng được mọi người viết chữ, vẽ tranh lên tường, cột. Điểm khác biệt là, thứ viết lên tường, cột ở đây đều là những câu thơ.

Lúc Tần Chung dẫn Lý Ỷ La lên tầng cao nhất của Vọng Viễn Lâu, nơi này đã có không ít người.

Lúc trước Lý Ỷ La cũng từng tới Vọng Viễn Lâu một lần, có điều không lên đến tầng cao nhất. Lần này, đứng ở nơi cao nhất, ngắm nhìn ánh đèn dầu của vạn ngôi nhà, Lý Ỷ La không nhịn được mà cảm thán trước cảnh đẹp ấy.

“Tướng công, chàng đưa ta tới đây là để xem cảnh này à?” Tuy cảnh đêm khá xinh đẹp, nhưng không phải chưa từng ngắm qua, cũng đâu có gì bất ngờ.

Tần Chung chỉ cười không đáp. Hắn đứng phía sau ôm lấy nửa người nàng.

“Năm, bốn, ba, hai, một!” Khi đếm đến một, Tần Chung búng tay một cái.

“Làm cái....” Nói chưa hết câu, Lý Ỷ La đã im bặt. Phía dưới Vọng Viễn Lâu đột nhiên có rất nhiều đèn Khổng Minh bay lên. Trên mỗi chiếc đèn đều có đề một chữ rất to.

Đợi khá nhiều đèn bay lên cao, Lý Ỷ La mới nhìn rõ trên đó viết chữ gì. Tổng cộng chỉ có năm chữ khác nhau. Sắp xếp thành câu hợp lý nhất là: Bạc đầu không xa nhau!

Tất cả những người đang có mặt ở Vọng Viễn Lâu đều bị chấn động. Thậm chí còn có người thét lên vì kinh ngạc.

Lúc bấy giờ, Tần Chung chợt ghé sát tai Lý Ỷ La nói nhỏ: “Ỷ La, đa tạ nàng đã đến bên cạnh ta!”

Cả người Lý Ỷ La trở nên tê dại. Tim nàng hoàn toàn tan chảy không còn sót lại chút gì. Vành mắt chợt nóng, Lý Ỷ La sờ thử mới biết nước mắt mình đang rơi. Tần Chung lau nước mắt cho nàng, lợi dụng bóng tối mà hôn lên trán nàng một cái: “Sao lại khóc?”

Lý Ỷ La lầm bầm: “Còn không phải tại chàng chọc ta sao?”

Tần Chung nâng gương mặt Lý Ỷ La lên, lần lượt hôn lên mắt nàng: “Ừm! Là tại ta!”

Dứt lời, Tần Chung ôm chặt Lý Ỷ La vào lòng.

Lý Ỷ La vùi đầu vào lòng Tần Chung, tai lắng nghe tiếng kinh hô của mọi người xung quanh. Nàng nói: “Tướng công, nếu chàng vẫn luôn tốt với ta như vậy, thì chúng ta sẽ thật sự bạc đầu không xa nhau.”

Tần Chung lại hôn một cái lên đỉnh đầu Lý Ỷ La: “Sau này ta sẽ càng tốt với nàng hơn nữa, tốt đến mức khiến nàng không thể rời xa ta!”

Nói xong lời hứa hẹn, Tần Chung lại đột nhiên thở dài: “Thế nhưng từ lúc gả cho ta đến nay, lúc nào nàng cũng vất vả lo lắng cho ta đủ điều...”

Không đợi Tần Chung nói hết, Lý Ỷ La đã lên tiếng ngắt lời Tần Chung: “Tướng công, sao chàng lại nói những lời này nữa rồi? Ta đã nói rất nhiều lần, nếu chúng ta đã kết làm phu thê, thì mặc kệ con đường phía trước có khó khăn thế nào, chúng ta cũng phải cùng nhau gánh vác.”

Tần Chung nghe xong thì im lặng một lúc, rồi bỗng bật cười: “Phải, nương tử ta tất nhiên không phải nữ tử tầm thường.”

Lý Ỷ La ôm chặt hông Tần Chung: “Tất nhiên rồi! Bất luận con đường phía trước có khó đi thế nào, chúng ta cũng sẽ dìu nhau đi! Tướng công, chàng phải biết, ta không phải hạng nữ nhân nhu nhược cần chàng che chở.”

Tần Chung cười khẽ: “Phải! Nhưng ta lại là một nam nhân yếu đuối cần nàng bảo vệ! Ỷ La, chúng ta đã nói bạc đầu không xa nhau, bây giờ đã đi được nửa đường, nàng không được bỏ rơi ta đâu đó.”

Lý Ỷ La ngước mặt lên nhìn Tần Chung, bất tri bất giác, Tần Chung đã cao hơn nàng nhiều rồi. Lý Ỷ La hôn lên cằm Tần Chung, cười nói: “Cái này còn phải xem biểu hiện của chàng! Xem xem chàng có buông tay ta không!”

Hai người ngắm đèn Khổng Minh đến khuya mới về. Lúc về đến nhà, bọn trẻ đã ngủ say. Hôm nay, hiếm khi Lý Ỷ La không đến phòng các con xem chúng. Nàng kéo Tần Chung về thẳng phòng hai người.

Sáng sớm hôm sau, Lý Ỷ La vừa mở mắt đã thấy ba tiểu hỗn thế ma vương đang đứng dàn hàng ngang trước đầu giường nhìn nàng chòng chọc.

Lý Ỷ La có hơi chột dạ hỏi: “Sao... Sao vậy?”

Tử Tĩnh lên tiếng trước: “Mẹ, tối qua mẹ đã đi đâu?”

Hiện tại ba đứa nhỏ nói chuyện vô cùng lưu loát, lượng từ ngữ cũng rất kinh người.

Lý Ỷ La bóp bóp trán: “Mẹ... Mẹ chỉ đi cùng cha ra ngoài ăn bữa cơm thôi mà.”

Tử Tĩnh nghe xong liền mím môi, hai tay nhỏ khoanh trước ngực: “Hừm! Vậy mà không dẫn chúng con theo!”

Tử Xu im lặng nhìn Lý Ỷ La.

Tử Khuê bò lên giường, bổ nhào lên người Lý Ỷ La, giòn giã hỏi nàng: “Mẹ, tại sao cha chỉ dẫn mẹ theo vậy? Tối qua chúng con đều không có ăn cơm, bụng đói lắm đó.”

Lý Ỷ La không chịu được ba đứa luân phiên tra khảo, nàng bế Tử Khuê thả xuống giường rồi nói: “Hôm qua, cha và mẹ có việc phải làm nên thuận tiện ăn cơm bên ngoài. Mỗi người chúng ta đều có cuộc sống riêng mà, sẽ có lúc không thể đưa nhau đi cùng được. Các con thử nghĩ lại xem, ngày thường các con chạy đi chơi, có phải cũng quên dẫn theo cha mẹ không? Có không?”

Nhìn ba đứa con bị hỏi đến nghẹn họng, nàng nói tiếp: “Vì thế, chuyện hôm qua không phải lỗi của mẹ, mẹ sẽ không xin lỗi đâu.” Lý Ỷ La vỗ tay hai cái: “Được rồi, mau ra ngoài đi, mẹ mặc y phục xong sẽ ra ngay.”

Ba đứa bị Lý Ỷ La đẩy ra khỏi phòng, Tử Khuê đi cuối cùng, nhìn mẹ xoay người đi vào mặc y phục, Tử Khuê đứng ở cửa thở dài như ông cụ non: “Đúng là hết cách!”

Tôn mẫu đứng bên ngoài nghe thấy liền bật cười, bà đưa ba tiểu tổ tông đi rửa mặt chảy đầu.

Chuyện đèn Khổng Minh ở Vọng Viễn Lâu ngày hôm qua, bá tánh toàn thành đều nhìn thấy. Hôm nay, có rất nhiều người cùng sôi nổi bàn tán. Đèn Khổng Minh không lạ, lạ là lạ ở chữ viết trên đèn. Đầu bạc không xa nhau! Ái chà, là vị công tử nào bày tỏ với giai nhân vậy? Đúng là to gan quá! Làm người ta cũng đỏ mặt lây!

Cuối cùng, mọi người cũng biết “thủ phạm” là ai. Thì ra đèn là của Tần Trạng Nguyên, hôm qua là sinh thần của Tần phu nhân, đèn Khổng Minh là quà sinh thần Tần đại nhân tặng cho thê tử mình. Chuyện này càng góp gió vào lửa bát quái của bá tánh trong kinh. Còn có không ít nữ nhân mạnh mẽ nhân cơ hội này lên mặt dạy dỗ phu quân mình.

Lúc Tần Chung đến Bộ hành chính tổng hợp làm việc, có không ít đồng liêu nhịn không được mà trêu chọc vài câu: “Tân biên soạn, ngài đối với phu nhân đúng là tình sâu như biển nha!”

Tần Chung hòa nhã đáp lại: “Cả đời Tần mỗ chỉ có một thê tử là nàng, tất nhiên phải hết dạ yêu thương thê tử rồi!”

Lúc nói câu này, trên mặt Tần Chung không hề có chút ngượng ngùng nào, ngược lại còn tràn đầy dịu dàng.

Mọi người nhìn thôi cũng cảm thấy ngọt tới ngáy.

Từ đó về sau, lời đồn Tần Chung là một tướng công tốt và vô cùng sợ vợ đã được chứng thực. Các vị đồng liêu trong triều cũng biết rõ bản tính coi thê tử như mạng của Tần Chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.