Phù Thiên Ký

Chương 102: Chương 102: Kiếp Trước Của Vương Chi (7)




Đối với Abito, cuộc sống luôn có nhiều thứ để học hỏi và nhận thức rõ vị trí của mình là một trong số những điều mà anh đã học được. Đó là lý do tại sao hiện giờ anh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ mặc dù trước đó Rusalka đã cho phép anh ngồi vào chiếc ghế của cô. Anh khẳng định mình sẽ chẳng thể nào ăn một cách tự nhiên nếu phải ngồi cùng bàn với vị phu nhân và tiểu thư trước mặt; thậm chí nếu được phép, anh sẵn sàng để rời khỏi đây ngay lập tức. Tiếc rằng điều đó chỉ là mong muốn cá nhân của anh và nó đã bị bóp nát khi Marlene lên tiếng:

“Abito, cậu định dùng bữa trong tư thế đó sao?“.

Bất đắc dĩ, Abito miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn trong khi Marlene nói tiếp: “Cậu cứ tự nhiên, tôi không phải là một người cổ hủ... Có lẽ cậu sẽ không tin nhưng thật sự thì trước giờ tôi vẫn coi trọng sự bình đẳng“.

“Phu nhân thật tốt bụng“. - Abito đáp theo kiểu xã giao.

“Cảm ơn lời khen của cậu” - Marlene cười nhẹ - “Nào, chúng ta dùng bữa thôi“.

Sau khi Marlene và Theresa đã cho thức ăn vào miệng thì Abito mới bắt đầu động đến miếng bánh pizza đặt trước mặt mình. Anh ăn rất từ tốn, thậm chí là hơn mức cần thiết. Vì anh đang mất tự nhiên? Một chút, nhưng nó không phải nguyên nhân ảnh hưởng đến “tốc độ” ăn của anh. Vậy lý do thật sự là gì? Thói quen ư? Abito thề là anh chẳng có thói quen kỳ quặc ấy. Anh ăn từ tốn đơn giản là vì phần ăn của anh, hay đúng hơn là của Rusalka quá ít ỏi, chỉ thế thôi. Một miếng bánh pizza, vâng, chính xác là một miếng mà không phải một chiếc và đáng nói hơn là nó lại thuộc vào cỡ nhỏ; thế đấy, tất cả chỉ có thế và chấm hết. Đây là bữa tối của một tiểu thư nhà Dreamess sao? Thật sự thì nó đã nằm ngoài sức tưởng tượng của Abito, đương nhiên là nếu anh có thời gian để tưởng tượng. Lúc này, anh chỉ muốn một điều duy nhất: thời gian trôi qua thật nhanh.

Đó là một mong muốn chính đáng và chắc chắn là nó sẽ chẳng bao giờ thành sự thật. Tuy nhiên, có vẻ như Abito đã gặp may mắn khi có một người đã thấu hiểu sự khó xử của anh. Và người đó là Theresa. Cô bé đang dùng chiếc nĩa đẩy nhè nhẹ một trong số hai đĩa thức ăn của mình về phía anh. Hành động ấy của cô bé đã đã khiến Abito ngạc nhiên. Anh không nghĩ cô bé sẽ làm thế. Thật ra thì không chỉ mỗi anh mà cả Marlene cũng bị bất ngờ. Cô chưa từng thấy Theresa như vậy; những gì cô biết về con gái mình là sự ngang bướng và luôn xa cách. Cô bé sống trong thế giới của riêng mình - nơi mà không một ai được phép bước vào, kể cả chính cô. Ấy vậy mà cô bé lại chủ động nhường đĩa thức ăn của mình cho Abito - một người chỉ vừa mới gặp mặt. Marlene thề là ngay đến bản thân cô - mẹ cô bé - cũng chưa bao giờ có được diễm phúc đó. Lý do cho chuyện lạ lùng này là gì, Marlene không hiểu được, Abito thì lại càng không. Hiện giờ, anh chỉ xem hành động của Theresa như một biểu hiện của sự tốt bụng và anh cảm kích về điều đó. Liếc nhìn cô bé bằng ánh mắt nhu hòa, anh nói: “Cảm ơn cô, tiểu thư Theresa“.

Nghe lời cảm ơn của anh, động tác Theresa bỗng chậm lại một chút; tuy nhiên, thay vì đáp lại thì cô bé chỉ thoáng ngước lên nhìn anh rồi thôi. Trong khi đó, ngồi cạnh cô bé, Marlene lên tiếng: “Abito, tôi thấy quan hệ của cậu và Rusalka có vẻ khá tốt“.

Trước câu nói đột ngột của cô, Abito không khỏi bất ngờ. Sau vài giây nghĩ ngợi, anh đáp: “Thưa phu nhân, hiện giờ tôi chỉ là một người hầu nhà Dreamess“.

“Tôi đoán là chưa lâu lắm“.

“Thật ra tôi chỉ vừa đến ngôi biệt thự này tối hôm kia“.

“Ồ, sớm hơn là tôi nghĩ. Hẳn Rusalka đã có tác động không nhỏ trong việc cậu trở thành người hầu nhà Dreamess“. Thấy Abito không có ý trả lời, Marlene tiếp tục thăm dò: “Mặc dù hơi đường đột nhưng tôi thật sự rất tò mò làm sao cậu và Rusalka lại quen biết nhau. Tôi nghe nói Rusalka rất không thích việc kết giao, đặc biệt đó lại là nam giới“.

“Có lẽ phu nhân đã hiểu lầm. Tôi và tiểu thư Rusalka... Chúng tôi không phải bạn bè hay cái gì đó tương tự. Quan hệ giữa chúng tôi chỉ đơn giản là tiểu thư và người hầu thôi“.

“Vậy sao, có lẽ là trực giác của ta đã sai“.

Nhận thấy chẳng thể moi thêm được thông tin gì từ Abito, Marlene chủ động kết thúc cuộc trò chuyện. Cô chuyển ánh mắt lên chai rượu trước mặt, đưa tay mở nắp tự rót một ly cho mình, lắc nhẹ rồi nâng lên miệng uống cạn. Nhìn vào vẻ mặt thư thái của Marlene, Abito đoán là nó đã làm cô hài lòng. Sau đó, như chợt nghĩ đến điều gì, anh đưa mắt liếc sang Theresa; trước mặt cô bé, một chai rượu và một chiếc ly cũng đã được đặt sẵn.

Cô bé cũng sẽ uống nó ư?

Abito không chắc lắm. Anh không nghĩ để một cô bé tuổi vị thành niên uống rượu trong bữa ăn là một ý hay. Tự đáy lòng, anh mong đây không phải là thói quen của Theresa hay cách sống của nhà Dreamess. Anh thật sự rất có thiện cảm với cô bé dù đây chỉ là lần đầu cả hai gặp mặt và anh muốn cô bé có một sự giáo dục tốt. Ấy vậy mà Marlene - mẹ cô bé - lại không cho là vậy. Bằng chứng là khi thấy cô bé chỉ mãi chăm chú vào thức ăn thì cô đã hỏi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.