Phù Thiên Ký

Chương 22: Chương 22: Sát Khí, Sát Nhân




Vậy thì viên đan dược này là gì đây? Nó không phải là Hồi Khí Đan ư? Không phải là Hồi Khí Đan ư?

Bọn người Trần Bân dám đảm bảo chỉ cần mình nói ra một tiếng “Không” thì chắc chắn sẽ bị giới đan sư trong thiên hạ cầm gậy gõ vào đầu ngay.

Sau một lúc, sự rung động trong lòng mấy người Trần Bân, Nguyễn Oánh, Phạm Đăng, Cao Lam cũng dần lắng xuống; tuy nhiên, một thứ khác lại bắt đầu dâng lên như thủy triều: phiền muộn.

Theo lý mà nói, sau khi ngoài ý muốn phát hiện ra một đệ tử có thiên phú và tài năng kinh người như Vương Chi, trừ phi là kẻ cực kỳ nhỏ nhen hẹp dạ, bằng không thì dù không quá vui mừng cũng không nên có tâm trạng phiền muộn mới phải. Bọn người Trần Bân rất nhỏ nhen hẹp dạ sao? Rất khó nói. Nhưng cứ cho là bọn họ thật sự như thế đi nữa thì thiết nghĩ cần giữ trong lòng mới đúng, có đâu lại biểu hiện ra mặt như hiện giờ. Phong chủ đang đứng ngay đây đấy. Bọn họ là những kẻ ngốc? Tu sĩ Linh châu cảnh có thể là kẻ ngốc?

Vậy sự phiền muộn đang thể hiện rành rành trên mặt họ là do đâu? Câu trả lời chỉ đơn giản gói gọn trong hai chữ: đánh cược. Bọn họ đã cược với phong chủ rằng Vương Chi không có khả năng chiến thắng hai người Trần Biểu và Huỳnh Tiểu Liên để giành lấy vị trí quán quân ngoại môn. Hơn nữa số tiền đánh cược kia chẳng hề nhỏ chút nào: tám mươi vạn hạ phẩm linh thạch! Cho dù là tu sĩ Linh châu cảnh như họ cũng không phải tùy tiện có thể lấy ra được đấy!

Nếu có ai đó cho rằng bọn họ đi đánh cược với phong chủ là vì nắm chắc phần thắng trong tay thì hoàn toàn sai lầm. Mặc dù nhận định Vương Chi tuyệt không có khả năng trở thành quán quân nhưng với sự xem trọng khác thường của phong chủ dành cho hắn thì bọn họ sao lại chẳng có chút e ngại nào được. Lùi một bước mà nói, kể cả là tuyệt đối nắm chắc phần thắng đi nữa thì họ cũng sẽ không đi đánh cược với phong chủ làm gì. Người ta là phong chủ đấy, ngươi dám lấy tiền của phong chủ sao? Vua đòi quan chứ quan sao dám đòi vua chứ.

Tóm lại thì chuyện đánh cược không phải mong muốn của họ mà là của phong chủ. Bọn họ là bị cưỡng ép tham gia!

Trần Bân, Nguyễn Oánh, Phạm Đăng, Cao Lam và bốn đệ tử hạch tâm khác, giờ phút này cả bọn chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện trời cao đừng để cho Vương Chi giành được vị trí quán quân ngoại môn mà thôi. Bọn họ cũng không thể làm gì được vị phong chủ kia a.

Nếu để Vương Chi biết được có người đang trù ẻo mình như vậy, khẳng định hắn sẽ trợn mắt gào lên:

“Quá thất đức! Các ngươi thật là quá thất đức rồi! Ta cũng không có lấy tiền của các ngươi a! Ta chỉ là muốn kiếm tiền thôi mà!“.

Đương nhiên đó vẫn chỉ là nếu, sự thật thì trong lòng Vương Chi hiện đang rất bất an. Lúc nãy phong chủ xem xong đan dược của hắn thì nhìn hắn chằm chằm, trầm mặc không nói; bây giờ ngay cả mấy vị đệ tử hạch tâm kia cũng là như vậy. Hắn bắt đầu cảm thấy lo sợ...

“Vương Chi“. - Lăng Mị cuối cùng cũng lên tiếng. Với vẻ mặt tựa mây trôi nước chảy, nàng hỏi: “Ai đã dạy ngươi luyện đan dược như vậy?“.

Vương Chi hơi khẩn trương, đáp: “Thưa phong chủ, là một đệ tử nội môn chỉ điểm cho ta“.

“Ừm. Có câu 'nhất tự vi sư, bán tự vi sư', người kia đã có công dạy bảo ngươi thì cũng coi như là sư phụ của ngươi, sau này ngươi nên thành tâm kính cẩn một chút có biết không“.

Nghe xong, Vương Chi ra vẻ hiểu được, rất thật tình nói:

“Ta cũng thấy người kia rất đáng thương, chẳng những bị mọi người xa lánh mà đầu óc còn có dấu hiệu bị bệnh hoang tưởng, thỉnh thoảng lại coi bản thân giống như một đại nhân vật...“.

Lăng Mị càng nghe thì lửa giận trong lòng càng bùng lên, vẻ mặt tựa mây trôi nước chảy cũng chẳng rõ đã biến mất tự khi nào.

Đầu óc có vấn đề? Bị bệnh hoang tưởng?

Phỉ báng! Đây là trần trụi phỉ báng!!

Lăng Mị thật sự có xúc động muốn giết người. Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi nàng mới có cảm xúc mãnh liệt thế này? Đã bao lâu rồi nàng mới tức giận thế này?

Hôm nay... Hôm nay... Lăng Mị nàng bị người ta nói là đầu óc có vấn đề, là bị bệnh hoang tưởng... Đường đường một tu sĩ Thiên hà cảnh, một tu sĩ Linh châu cảnh lại bị một tên tôm tép nhãi nhép Khai nhãn cảnh thương hại, không, là phỉ báng mới đúng; thử hỏi thiên lý ở đâu?!

Gì? Kẻ không biết thì không có tội ư?

Ngu ngốc! Không biết chính là một cái tội!

Và Lăng Mị nàng muốn giết tên tội nhân này!

Từ người Lăng Mị, một cỗ hàn khí nhanh chóng phát ra, chẳng mấy chốc cả sân thi đấu như biến thành một hầm băng khiến cho tất cả đệ tử hết sức hoảng loạn. Mặc dù là tu sĩ Linh châu cảnh nhưng mấy người Trần Bân, Nguyễn Oánh cũng không khá hơn chút nào; trái lại, so với đệ tử nội môn và ngoại môn thì sắc mặt họ càng thêm khẩn trương. Bọn họ cảm nhận được sát khí. Một cỗ sát khí nồng nặc mùi máu tanh... Và nó đến từ... phong chủ.

Tu luyện đến cảnh giới như bọn họ thì lịch duyệt đã vượt xa hơn thường nhân rất nhiều, gió tanh mưa máu trải qua cũng không hề ít. Họ dám khẳng định sát khí mà họ cảm nhận được tuyệt đối là loại rất đáng sợ chỉ xuất hiện trên mình những kẻ đã từng giết qua vô số tu sĩ khác mới có được. Điều này nói lên rằng: phong chủ của họ... là một đại sát nhân.

Khác với bọn người Trần Bân, Vương Chi chẳng có được hiểu biết như vậy. Cái gì mà sát khí sát nhân gì đó hắn hoàn toàn mù mịt. Hắn chỉ biết là bây giờ hắn đang rất lạnh, cực kỳ lạnh. Cái lạnh ấy như xuyên thấu qua da thịt và tâm can hắn, đến mức làm cơ thể hắn tê cứng lại, cả việc mở miệng để nói cũng là lực bất tòng tâm.

Tại sao bỗng dưng lại xuất hiện cỗ hàn khí đáng sợ này? Nó từ đâu tới? Nó nhằm vào ai?

Vương Chi không có thời gian đâu đi tự hỏi mấy vấn đề này. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là thoát ra khỏi trạng thái tê cứng đang hành hạ mình. Hắn cảm thấy nếu sau một lát nữa mà mình vẫn chưa thoát được thì chắc chắn sẽ phải chết. Hắn đã bắt đầu cảm nhận được hơi thở của tử vong. Nhưng mà... đến cả năng lực nói chuyện hắn còn chẳng có thì làm cách nào để thoát đây?

Vào thời khắc Vương Chi đang tuyệt vọng thì từ lòng bàn tay phải hắn, một hỏa ấn mờ nhạt như có như không đang dần sáng lên. Chính lúc này, giọng một cô gái bất ngờ truyền đến:

“Tỷ!“.

Lăng Tố tựa như một làn gió nhẹ lướt tới chỗ Lăng Mị, kế đến nàng lập tức dùng tay lần lượt điểm bốn cái lên mi tâm và ngực tỷ tỷ mình; cuối cùng nàng lấy ra một đóa hoa sen màu xanh rồi bắt đầu điều động linh lực. Dưới sự điều khiển của nàng, từ trong hoa sen, từng đốm sáng li ti chậm rãi dung nhập vào người Lăng Mị...

Lát sau.

Cỗ hàn khí kinh người đã biến mất, thần sắc Lăng Mị cũng trở lại bình thường.

“Tỷ...“.

Lăng Tố vừa mở miệng định nói gì đó thì liền bị cái lắc đầu của Lăng Mị cản lại, đành im lặng, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng.

“Tố Tố“. - Giọng Lăng Mị có chút mệt mỏi: “Giúp ta chủ trì đại hội“.

Nghĩ tới điều gì, nàng không nói nữa mà dùng truyền âm thuật:

“Sau khi phần thi của đệ tử ngoại môn kết thúc, hãy để tiểu tử kia so đấu với đệ tử nội môn, nói với bọn họ là phần thưởng cho quán quân nội môn tăng thêm mười vạn hạ phẩm linh thạch và hai viên Thiên Thủy Đan. Được rồi, chuyện còn lại nhờ muội, giờ ta phải trở về động phủ“.

Dứt lời, cũng chẳng đợi Lăng Tố hồi đáp thì thân ảnh Lăng Mị đã tan biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.