Phượng Linh Kỷ

Chương 45: Chương 45




Canh năm vừa điểm, canh tư vừa mới qua, Tất Quyền Ngọc đành phải đứng dậy, Cẩm Hà đùa dai, ôm nàng, câu dẫn nàng, lại hại nàng chút xíu nửa là không nhớ phải rời giường xuất cung.

Bất quá Thái hậu rốt cuộc vẫn là Thái hậu, chơi trong chốc lát, vẫn biết đại sự không thể trì hoãn, sớm đã chuẩn bị tốt một bộ quần áo công công đưa cho Quyền Ngọc mặc vào, lại phát hiện không có buộc ngực, đại mùa hè này, ăn mặc đơn bạc, ngực nhô lên, như thế nào cũng khó dấu người khác. Cẩm Hà lại vội vàng tìm một mảnh vải, đem ngực Tất Quyền Ngọc buộc lại, một bên buộc ngực một bên thở dài: “Thực đáng tiếc, thực đáng tiếc, không cần buộc thật tốt...”

Nghĩ nghĩ lại lẩm bẩm: “Vẫn là buộc lại là tốt nhất, về sau không bao giờ muốn ngươi mặc nữ trang nữa, đẹp như vậy, ta lo lắng ngươi bị người khác coi trọng... Ta đây liền bị tổn thất... Về sau ở trước mặt ta thoát là được rồi....”

Tất Quyền Ngọc cười, nghe Cẩm Hà toái niệm, cảm thật uất ức.

Rốt cuộc thi thập thỏa đáng, Tất Quyền Ngọc vội vàng xuất cung, lúc này của cung cũng mới vừa mở, Tất Quyền Ngọc thuận lợi thông qua, sau đó đi vào ngõ nhỏ, sử dụng khinh công đi về Tất phủ.

Đợi chốc lát lại thay đổi thành triều phục, đi cùng phụ thân vào triều. Ngồi cùng một xe ngựa hướng hoàng cung mà đi, nhớ tới một chuyến chạy về nhà, không khỏi cảm thấy buồn cười - nhưng là vì gặp Cẩm Hà, cho dù chạy đi chạy lại nhiều lần, cũng cam nguyện.

Đêm qua ở trong cung căn bản không có ngủ, lại trải qua kích tình, có chút mệt rã, vận nội công mới có thần thái sáng láng, không khỏi nghĩ tới Cẩm Hà là nữ tử không có võ công, chỉ sợ cả đêm không ngủ, nàng ấy chịu không nổi, lại có chút tự trách nàng tham luyến thời gian ở cùng nàng, thế nhưng quên mất thẩn thể của nàng căn bản chịu không nổi....

Hay là nên tìm thời gian dạy cho nàng một chút võ công mới tốt. Không cầu võ công nàng cao bao nhiêu, nhưng không thể cho nàng ấy dùng thân thể phàm nhân làm lụng vất vả được. . Truyện Trinh Thám

Trong lúc suy tư, đã đến cửa cung, ấn lệ nơi này là không thể đi bằng xe. Cho nên Tất Quyền Ngọc ngoan ngoãn xuống xe, cùng phụ thân đi đến Kiền Minh cung...

Chúng văn võ ấn theo chức vụ xếp thành hàng, cung nghênh Hoàng thượng cùng Thái hậu, Tất Quyền Ngọc nhìn Cẩm Hà, dưới triều phục, tăng thêm phần uy nghiên, nhìn kỹ đôi mắt của nàng dẫn theo phần mệt mỏi. Trong lòng Quyền Ngọc tự trách lại tăng thêm - đều do nàng, như thế nào lại quên này là Thái hậu, lâm triều phải đến...

Lâm triều cũng không có chuyện đặc thù gì, các bộ dâng lên một ít tấu chương Cẩm Hà đã phê qua, còn nói về vấn đề chống lũ ở một số nơi, nàng vốn cũng không có vấn đề trọng yếu gì.

Cẩm Hà chuẩn bị tuyên bố bãi triều, sau đó về ngủ thêm, không nghĩ một tiếng quân báo bên ngoài Kiền Minh cung đem tâm mọi người kéo lại...

Không phải quân báo khẩn cấp, sẽ không trực tiếp đi vào trong triều, mà là đi đến bộ binh, nay trực tiếp đi đến Kiền Minh cung bẩm báo, đương nhiên đó là quân báo trọng yếu.

Phía sau, có chiến sự - chỉ có Tây tuyến Hà Tây quân đoàn cùng Hồng Thành quân...

Văn võ đại tuần không khỏi đưa ánh mắt hướng về phía cửa cung, ở cửa cung hộ vệ của Hoàng thượng ở rất xa tiếp nhận quân báo, vội vàng tiến vào - Võ Sách! cư nhiên là Võ Sách! Bất quá cũng là bình thường, vài năm trước, Võ Sách tiến cung làm thị vệ của Thái tử, nay Thái tử đăng cơ, Võ Sách tự nhiên cũng chính là hộ vệ của Hoàng thượng, hộ vệ tại Kiền Minh cung....

Võ Sách trình lên quân báo, lui ra ngoài, Cẩm Hà mở ra quan báo, mày không khỏi nhíu lại. Ánh mắt đao qua trên người mọi người, thời điểm ánh mắt của nàng rơi trên người Tất Quyền Ngọc, Tất Quyền Ngọc đột nhiên hiểu, nhất định là Hồ Lô trấn thất thủ, hoặc là Võ Chiêu hay Tiếu Trí Lực tướng quân đã xảy ra chuyện....

Chúng văn võ thấy sắc mặt Thái hậu không tốt, cũng không dám hỏi, chỉnh qua vài hơi thở, Thái hậu mới mở miệng: “Hồng Thành Tuyệt khiêu chiến Hồ Lô trấn, Võ Chiêu tướng quân đối phó với địch, bị đánh rơi xuống ngựa, bị thương nặng!”

“A? Này.... Này.... “ Cả triều văn võ trong lúc nhất thời không biết ứng đối như thế nào, cái này có cái gì tốt, Võ Chiêu nguyên bản là đại diện cho uy nghiêm của đại quốc ta, không nghĩ tới cư nhiên lại bị địch nhân đánh rơi xuống ngựa... Cái này sao có thể tốt?

“Xem ra, là ai gia sai lầm rồi... Mệt mỏi cho Võ tướng quân... “ Cẩm Hà thở dài một tiếng, tuy nàng cũng không thích Võ Chiêu, cũng đã nghe Quyền Ngọc nói qua, Võ Chiêu này chỉ sợ không phải là đối thủ của Hồng Thành Tuyệt, nhưng Võ Chiêu dù sao cũng là tướng quân của đế quốc, nay người bị trọng thương, vô luận là sắc mặt đế quốc hay là nhân tài của đế quốc, đều bị tổn thất.

“Thái hậu... Tất Trạch Việt thỉnh chiến!” Tất Trạch Việt tiến lên từng bước, rào rào nói. Uy nghi đại quốc, há có thể để mộ nữ tử nho nhỏ đùa bỡn cho mất đi.

Cẩm Hà trầm ngâm một lát: “Không thể, Tất đại tướng quân, ngươi là do tiên hoàng chỉ định làm phụ chính đại thần, nay Võ Chiêu tướng quân bị trọng thương, chỉ sợ trong lúc nhất thời khó có thể quản lý triều chính, nếu ngươi đi, này Võ tướng trong phụ chính đại thần không phải cũng không có ở kinh sư? Một khi có chuyện gì, Hoàng thượng nên hỏi ai?”

Tất Trạch Việt nghĩ lại, cũng là, trong cả triều đình đại tướng có thể mang binh đi đánh giặc trừ bỏ hắn, cũng chỉ còn có con của hắn là Tất Quyền Ngọc. Nhưng nàng chỉ mới hồi kinh có mộ ngày lại phải phái nàng đi? Tất Trạch Việt trong lòng có chút không muốn. Huống chi, Võ Chiêu còn đánh không lại Hồng Thành Tuyệt, kia Quyền Ngọc đi chỉ sợ cũng sẽ nguy hiểm, tâm tư Tất Trạch Việt vẫn không nghĩ sẽ để Quyền Ngọc đi.

Thái hậu lại đem ánh mắt dừng trên người Tất Quyền Ngọc: “Tất Quyền Ngọc tướng quân, ngươi từng có hai lần chiến đấu cùng Hồng Thành Tuyệt, ngươi có ý kiến gì không?”

Tất Quyền Ngọc tiến lên từng bước, cất cao giọng nói: “Hồng Thành Tuyệt chính là nữ nhi của Hồng Thành Phách, thừa kế vương gia của Xích Châu, đất phong chính là môn hộ Bạch Đà thành của Xích Châu Thanh Hà, nàng mới thừa kế vị trí vương gia gần hai năm, theo vi tuần biết, hoàng đế Xích Châu cũng không tín nhiệm nàng, cho nên, nàng nhiều lần quấy nhiễu Hồ Lô trấn ta, hẳn là muốn thông qua chiến tranh ở Xích Châu để lập uy. Bất quá, Xích Châu quốc lực nhỏ yếu, vô lực tấn công Phượng Linh ta, cho nên Hồng Thành Tuyệt chỏ có thể dừng lại ở Hồ Lô trấn, trong lúc Tiếu Trí Lực tướng quân suất lính Hà Tây quân đoàn cùng Hồng Thành quân đối kháng vẫn hơi chiếm thế thượng phong, lần này thần tin tưởng cũng không ngoại lệ. Vi thần nghĩ đến, Hồng Thành Tuyệt sẽ không dám tấn công Phượng Linh ta, lần này Võ Chiêu tướng quân đối phó với địch bị thương, đúng là Hồng Thành Tuyệt không đánh đại trận, không tổn hại binh lực, âm mưu là muốn đánh bại đại tướng quân của ta”

“Kia ai gia hỏi ngươi, nay Phượng Linh ta nên phát binh hay là không phát binh? Nếu phát binh, thì sẽ phát binh như thế nào?” Cẩm Hà nhìn Quyền Ngọc trầm giọng hỏi. Nếu tây tuyến thật sự có chuyện, Quyền Ngọc.... Aiz, làm sao có thể không phái ngươi ra tiền tuyến?

“Hồi bẩm Thái hậu, vi thần đề nghị Thái hậu không nên phát binh tiếp viện. Vi thần nghĩ đến, 'Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn', Hồng Thành Tuyệt tấn công Hồ Lô trấn ta, Tiếu Trí Lực đối phó với địch, Hà Tây quân đoàn cũng không sợ hãi Hồng Thành quân, nếu khiêu chiến một mìn, chỉ cần không trúng kế sách của nàng là được - Hồng Thành Tuyệt võ công không kém! Dưới trướng cũng có cao thủ, nhưng đánh giặc chứ không phải là đơn đả độc đấu, cho nên không cần sợ hãi, mấy người kia không thể thay đổi thế cục của hai quân. Nhưng ở đông tuyến với Viêm Sa, chúng ta vẫn như cũ nên chú ý đến, vì Hồng Thành Tuyệt nho nhỏ mà điều binh khiển tướng, chỉ làm cho Viêm Sa chú ý, nếu tây tuyến đại chiến, đông tuyến tất nhiên sẽ rất nguy hiểm... Hi vọng Thái hậu lấy đại cuộc là trọng!”

Tất Quyền Ngọc nói xong, khom người đợi lệnh, lại bồi thêm một câu: “Nếu Thái hậu vẫn như cũ lo lắng cho tây tuyến, vi thần nguyện đi trợ trận”

Cẩm Hà gật gật đầu: “Kia ngươi thấy, ma sát ở tây tuyến khi nào mới có thể dừng?”

Tất Quyền Ngọc đáp: “Ngay tại ngày gần đây!”

“Nga?” Cẩm Hà nhướng mày hỏi.

“Hồng Thành Tuyệt làm trọng thương Võ tướng quân, đủ để lập uy, cho nên quấy nhiễu tự nhiên sẽ dừng lại, dù sao nàng thật sự cũng không muốn tấn công Phượng Linh ta. Mà Tiếu Trí Lực tướng quân tất nhiên sẽ vì Võ tướng quân bị trọng thương mà phản công lại, quấy nhiễu tự nhiên sẽ biến thành cuộc chiến công thủ Tây Phượng Quan. Một hồi công thủ, nhiều nhất chính là mười ngày! Hoặc là công hạ Tây Phượng Quan, hoặc là lui giữ Hồ Lô trấn! Vô luận kết quả như thế nào, tây tuyến đều sẽ bình tĩnh lại... “

“Hảo, ai gia liền chờ nửa tháng nữa, nếu vẫn như cũ không có kết quả....”

“Nếu vẫn như cũ không có kết quả, vi thần sẽ tự mình đi Hồ Lô trấn trợ trận!” Tất Quyền Ngọc đáp.

“Hảo! Các vị đại thần còn có gì bẩm tấu không?” Ánh mắt Cẩm Hà đải qua mọi người.

“Chúng thần vô sự bẩm tấu!” Mọi người khom người đáp.

“Bãi triều!” Cẩm Hà ra lệnh một tiếng, mọi người liền khom người rời khỏi Kiền Minh cung.

Tất Quyền Ngọc cùng Tất Trạch Việt cùng nhau hướng ngoài cung mà đi. Tôn Yến cũng đi đến: “Quyền Ngọc nắm rất chắc?”

Nay Tôn Yến cũng không hy vọng Tất Quyền Ngọc gặp chuyện không may, vô luận hắn cùng nữ nhi của mình có quan hệ tà đạo luân lý gì, dù sao Cẩm Hà nói, nàng đã là người của Tất Quyền Ngọc, đời này, sinh tử đều tùy thuộc vào Tất Quyền Ngọc, vận nhất Tất Quyền Ngọc gặp chuyện gì không hay, Cẩm Hà cũng sẽ khổ sở theo...

Tôn Yến tuy rằng có chút hận hắn, hy vọng hắn tốt nhất là chết trận sa trường, miễn cho quan hệ của bọn họ bị bại lộ, hại Cẩm Hà, nhưng lâu sau, hắn mới phát hiện, khoái hoạt cả dời này của Cẩm Hà đều ký thác trên người này - năm đó khi Cẩm Hà vào cung, tâm như tro tàn, một năm trước hai người gặp lại nhau, Cẩm Hà lại bắt đầu trở nên vui vẻ thủy khởi, sau khi hai người lại phân biệt, Cẩm Hà từ từ tiều tụy, nay Tất Quyền Ngọc đã trở lại, có lẽ người khác không nhận ra, nhưng hắn là phụ thân đương nhiên hiểu rõ nữ nhi của mình - trong một ít động tác nhỏ của nàng đã bày ra khoái hoạt cùng hưng phấn của nàng...

Nay Tất Quyền Ngọc hảo hảo, Cẩm Hà liền hảo hảo, Tất Quyền Ngọc nếu có cái gì không hay xảy ra, Cẩm Hà sẽ sống không bằng chết.... Aiz.... Một chữ tình, nói không rõ a....

Chuyện tới nay, Tôn Yến cũng không thể không tiếp thu chuyện này là thật - Tất Quyền Ngọc mới thật sự là con rể của hắn! Nữ nhi nói là Tất Quyền Ngọc, cho nên hắn cũng chỉ có thể nói là Tất Quyền Ngọc!

“Tôn đại nhân!” Tất Quyền Ngọc chấp tay làm lễ vãn bối, sau đó mới nói: “Quyền Ngọc hai lần giao thủ cùng Hồng Thành Tuyệt, người này không chỉ có võ công cao cường, hơn nữa còn thông minh cơ trí, lần này Võ tướng quân gặp chuyện không may, đúng là trúng kế sách của nàng....”

Tôn Yến định nói, đã có công công chạy lại đây: “Tất tướng quân, Thái hậu mời người đi qua, muốn hỏi ngài chuyện tình của Hồng Thành quân...”

“Được, ta đến ngay!” Tất Quyền Ngọc, sau khi nghe công công nói, lại cùng Tôn Yến cùng Tất Trạch Việt cáo từ, sau đó hướng Hiếu Thanh cung mà đi.

Đã thấy Cẩm Hà đang uống trà chờ nàng.

“Vi thần tham kiến Thái hậu nương nương!” Quyền Ngọc cung kính cuối chào.

“Ban thưởng tọa!” Cẩm Hà phân phó một tiếng, lập tức có cung nữ giúp Quyền Ngọc an bài chỗ ngồi. Cẩm Hà thế này mới phất phất tay, cho cung nữ lui xuống.

“Võ Chiêu bị chặt đứt chân, bị nội thương, xem như phế đi.... “ Cẩm Hà thở dài mộ tiếng: “Vì ngươi a, ta đem đại tướng đế quốc, được tiên hoành uy thác làm đại chính phụ thần đưa lên tử lộ...”

“Thái hậu nương nương hối hận?” Tất Quyền Ngọc nhìn Cẩm Hà.

Cẩm Hà hướng nàng ấy vẫy vẫy tay, kêu nàng ấy ngồi bên cạnh nàng, sau đó mới trách mắng: “Ngốc tử không có lương tâm, cư nhiên hỏi ta như vậy.... Như thế nào sẽ hối hận! Vì ngươi, ngay cả thiên hạ ta đều bỏ được, như thế nào lại luyến tiếc một tên bại tướng?”

“Vậy ngươi tìm ta đến, là vì nhớ ta?” Tất Quyền Ngọc hắc hắc cười rộ lên, chớp mắt, thân thủ mò tới Cẩm Hà.

“Hồ nháo!” Cẩm Hà khinh xích, nhưng không có cự tuyệt. Tất Quyền Ngọc đem Cẩm Hà ôm vào lòng: “Chúng ta ban ngày làm, buổi tối hảo hảo ngủ, nếu không thời điểm lâm triều sẽ không có tinh thần, ta đau lòng... “

“Lại đây... Ngô... Không cần... Hồng Thành Tuyệt kia.... Đối với ngươi thật tốt, ở bên ngoài Hồ Lô trấn quấy rầy hai tháng, còn chờ Võ Chiêu đến... Không cần sờ.... Ta chưa nói hết.... Ngươi như vậy ta nói như thế nào... Hồng Thành Tuyệt chỉ còn chờ Võ Chiêu đến... Nhìn Võ tự kỳ(Cờ ghi chữ Võ) sáng ngời trên tường thành, bắt đầu mắng thành... Quyền Ngọc, hảo hảo nghe ta nói.... A... Ngươi cái đồ bại hoại này...” Cẩm Hà cầm lấy tay không thành thật của Quyền Ngọc, này phải nói như thế nào mới xong!

“Được rồi được rồi, ta giúp ngươi nói.... “ Tay Quyền Ngọc không ngừng tham vào y phục Cẩm Hà, mộ bên vuốt ve một bên nói: “Hồng Thành Tuyệt thấy Võ tự kỳ kia mà bắt đầu mắng thành, trước mặt binh lính của Hà Tây quân đoàn, Võ Chiêu cảm thấy rất mất mặt mũi, lại thấy đối phương là một tiểu nữ tử, tự phụ chính hắn tất nhiên có thể đem nàng đánh bại, cho nên ra khỏi thành nghênh chiến, kết quả... Ngoan... Không cần lôi kéo tay ta.... Ta sẽ thực ôn nhu....kết quả đơn đả độc đấu, Võ Chiêu căn bản không phải đối thủ của Hồng Thành Tuyệt... Vì thế... Thái hậu nương tử thân ái của ta.... Chúng ta lên giường đi.... “ Tất Quyền Ngọc thân thủ ôm lấy Cẩm Hà, đem nàng ôm lên đi vào trong phòng.

“Nhưng ngươi làm sao biết được? Ta là xem mật báo, còn ngươi?” Cẩm Hà ngăn lại Quyền Ngọc.

“Ta đoán.... Hồng Thành Tuyệt bán cho ta một cái đại nhân tình a, lúc này là ký bán được nhân tình của chúng ta, lại lập uy, nhất cữ lưỡng tiện. Nếu là Tiếu Trí Lực tướng quân, nàng dùng chiêu này sẽ vô dụng.... Chỉ có thể là Võ Chiêu rất tự đại! Tất nhiên không nghe Tiếu Trí Lực tướng quân nói.... Ngoan... Không nên cử động... Ân... Cẩm Hà... Ngươi như thế nào lại có khí lực.... Vẫn là đừng cho ngươi cho ngươi luyện võ có vẻ an toàn hơn...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.