Phượng Tù Hoàng

Chương 123: Q.3 - Chương 123: Gặp mặt bốn vương gia




Vương gia thứ tư, là Nghĩa Dương vương Lưu Sưởng.

Nghĩa Dương vương Lưu Sưởng cũng là thúc phụ của Lưu Tử Nghiệp. Lần đầu Sở Ngọc nhìn thấy cái tên này, tưởng hắn tên là Lưu Vĩnh Nhật, sau mới nhận ra hai chữ Vĩnh Nhật (永日) viết liền, không đọc Vĩnh Nhật, mà đọc là Sưởng (昶).

Lưu Sưởng nắm binh quyền trong tay, làm thứ sử một phương. Thời phụ thân Lưu Tử Nghiệp còn trị vì, rất không ưa hắn, thường xuyên ngờ vực vô căn cứ là hắn mưu đồ làm phản. Không dễ dàng gì, đợi đến khi Lưu Tuấn chết, Lưu Tử Nghiệp kế vị, hắn vẫn là kẻ đầu tiên bị nghi ngờ âm mưu làm phản.

Bệnh đa nghi của hoàng đế xưa nay vốn là bệnh nan y, thậm chí còn có tính di truyền.

Sức ép như vậy khiến người ta căng thẳng nặng nề, hơn nữa thần kinh của Lưu Sưởng vốn không mạnh mẽ lắm. Có những lúc gặp ác mộng đêm khuya, Lưu Sưởng thật sự tưởng mình muốn làm phản, hoặc đã làm phản.

Theo nội dung bài đồng dao phản loạn, đối tượng nghi ngờ lớn nhất của Lưu Tử Nghiệp, không ai khác ngoài những người trong họ Lưu. Vì vậy, vị Nghĩa Dương vương này sống nơm nớp lo sợ, mỗi lời nói cử chỉ đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ kẻ khác bắt được nhược điểm.

Giống như “chim sợ cành cong”, Lưu Sưởng rốt cuộc không chịu nổi, quyết định rời khỏi nơi mình đang thống lĩnh binh mã, về bên cạnh hoàng đế để tránh bị nghi ngờ.

Tuy nhiên, hắn không dám trực tiếp gặp mặt Lưu Tử Nghiệp, mà cử một thuộc hạ làm sứ giả, cùng với ba vị vương gia cầu kiến hoàng đế.

Lúc Sở Ngọc nhìn thấy sứ giả và ba vị vương gia, nàng và Lưu Tử Nghiệp đang ở trong ngự hoa viên ngắm hoa sen. Tuy đã sang thu, hoa sen không còn nở rộ nhiều, nhưng vài đóa sen thanh nhã ẩn hiện trong hồ cũng có vẻ đẹp riêng.

Khi bốn người tham kiến, Sở Ngọc cẩn thận đánh giá từng người. Trong bọn họ, Lưu Úc có vẻ béo tốt, phúc hậu hơn cả. Gương mặt trắng trẻo thanh lịch, râu ria cắt tỉa gọn gàng, có vẻ rất ung dung phong độ. Lưu Hưu Nhân gầy nhất, trông như một cây trúc, miệng nở nụ cười nhưng giống như chỉ chuyển động cơ mặt. Diện mạo bề ngoài của ba vương gia nhìn chung sáng sủa dễ coi, nhưng so với sứ giả của Lưu Sưởng đang đứng phía sau, thì lại kém hơn nhiều.

Vị sứ giả khoảng ba mươi tuổi, cao lớn đẹp trai như một bạch mã vương tử. Triều phục mặc trên người hắn cũng mang vẻ phong lưu phóng khoáng, nhìn như hạc đứng giữa bầy gà. So sánh thì, hắn mới giống như vương gia, còn ba người kia là thuộc hạ tùy tùng. Sứ giả vừa hành lễ, Lưu Tử Nghiệp liền bỏ qua những người kia, hỏi hắn trước: “Ta nghe nói vương gia nhà ngươi muốn làm phản?”

Sứ giả không ngờ được ngay từ đầu, Lưu Tử Nghiệp rất không khách khí, trực tiếp vu tội, hắn ngây người mất một lúc rồi mới cất tiếng bào chữa: “Bẩm bệ hạ, không có chuyện đó! Nghĩa Dương vương đối với bệ hạ một mực trung thành, bệ hạ đừng nghe những lời đồn đại vô căn cứ!”

Lưu Tử Nghiệp lại tiếp lời: “Hắn muốn làm phản, ngươi là bộ hạ, sao lại không biết đường ngăn cản hắn?”

Hai người đối thoại khoảng hai mươi phút. Sứ giả tuyệt vọng phát hiện, bất kể hắn có nói gì, Lưu Tử Nghiệp cũng khẳng định chắc chắn là vương gia của hắn muốn làm phản. Rõ ràng cả hai đều nói tiếng Trung, từng từ từng chữ đơn giản dễ hiểu, thế nhưng nói chuyện với nhau lại thành “ông nói gà bà nói vịt”, không riêng gì sứ giả mà Sở Ngọc cũng có cảm giác này.

Lưu Tử Nghiệp không nói lý lẽ, hắn căn bản không có lý lẽ gì, chỉ ra sức khẳng định ngươi muốn làm phản, ngươi muốn làm phản…nhất định là ngươi làm phản. Chẳng lẽ muốn bức đối phương tạo phản sao?

Sở Ngọc ngồi bên cạnh, lặng lẽ níu tay áo Lưu Tử Nghiệp, gắt gao nắm lấy tay hắn, ra hiệu hắn không nên làm quá. Cảm giác Sở Ngọc không vui, Lưu Tử Nghiệp hơi dịu đi, không tiếp tục bức bách nữa, chỉ nói: “Ngươi cứ lưu lại đây, để ta phái người đi Từ Châu điều tra một chuyến. Có lẽ lời đồn cũng chưa chắc đúng!” Xem như buông tha đối phương.

Sau khi Lưu Tử Nghiệp sai người bố trí chỗ ở cho ba vị vương gia và sứ giả, bọn họ đi rồi, Sở Ngọc lãnh đạm hỏi: “Bệ hạ, việc bệ hạ hứa với ta, sẽ không nuốt lời đó chứ?”

Lưu Tử Nghiêp chột dạ liếc nhìn nàng, rồi nhỏ giọng phân trần: “Ta chỉ hứa không giết ba người kia, chứ không hứa sẽ không giết Nghĩa Dương vương. A tỷ làm gì vậy? Việc sống chết của người ngoài khiến a tỷ bận tâm thế sao?”

Người ngoài? Là thúc thúc của ngươi được không?!

Sở Ngọc nghe vậy trừng mắt nhìn hắn, một hồi sau, nàng cố nén giận, ôm lấy Lưu Tử Nghiệp: “Nghe lời a tỷ được không? A tỷ chỉ sợ bệ hạ giết quá nhiều người, bọn họ sẽ đến Quỷ Hồn…Tạm thời chưa nói đến Quỷ Hồn, bệ hạ giết quá nhiều người, sau này lấy ai giúp bệ hạ trị quốc? Vừa rồi rõ ràng bệ hạ cố tình gán tội mưu phản cho Lưu Sưởng, để có cớ danh chính ngôn thuận giết chết hắn, chẳng lẽ ta không biết sao?” Thời gian này, hàng ngày nàng đều đốt hương trong phòng, hương liệu đó do Dung Chỉ điều chế, hơn nữa cũng tăng lượng hương liệu xông quần áo để tác dụng rõ ràng hơn.

Lưu Tử Nghiệp ôm Sở Ngọc vào lòng, ngửi mùi hương thư nhã tỏa ra. Hắn biếng nhác nhắm mắt lại, sát ý trong lòng cũng giảm đi rất nhiều, chỉ còn vẻ bình an hòa nhã: “Được được a tỷ. Lần này ta nghe lời tỷ, không giết Lưu Sưởng. Ta sẽ gom hắn và ba vương gia cùng một chỗ, để giám sát tại thành Kiến Khang!”

“Được rồi…hả, cùng nhau?” Sở Ngọc vốn thuận miệng đáp lời, bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng. Lưu Sưởng không trở về kinh thành, sao có thể giữ lại? Chẳng lẽ Lưu Tử Nghiệp muốn tiếp tục hạ chiếu sai người về?

Lưu Tử Nghiệp híp híp mắt, bĩu môi với vẻ không quan tâm: “Chắc a tỷ không biết, tên sứ giả vừa rồi, chính là Lưu Sưởng đóng giả đó! Hắn trước đây luôn ở bên ngoài, hầu như chưa từng về kinh, tưởng là ta không biết hắn sao?” Tên tiểu tử này đúng là không thành thật, chính mình đã tới, sao lại không dám dùng thân phận thật để cầu kiến? Lại còn mạo nhận sứ giả?

Hắn vốn định vạch trần để trị tội, nhưng Sở Ngọc bên cạnh lại không muốn hắn giết người, nên chỉ có thể tạm thời mắt nhắm mắt mở. Dù sao, Lưu Sưởng có trở về phát binh thì binh lực của hắn cũng không đủ để đối kháng với hoàng đế.

Sở Ngọc giật mình hiểu ra. Hèn gì nàng thấy sứ giả lại có phong thái tôn quý hơn cả ba vị vương gia, hóa ra cũng là vương gia. Tuy là một chiêu đùa giỡn, nhưng có ba vị vương gia vô tội, Sở Ngọc không biết rốt cuộc trong đó ai mới là kẻ cướp ngôi sau này.

Dựa theo bài đồng dao, đó là Lưu Úc. Nhưng vị Lưu Sưởng giấu diếm thân phận này cũng khó đoán.

Trong lòng Sở Ngọc đột nhiên nảy ra một ý: nếu giết cả bốn người này, về sau sẽ không có người mưu phản? Không, cũng không đúng! Lưu Tử Nghiệp còn có các chú bác anh em khác, giết người này có người khác. Ngược lại sau khi giết tứ vương, sẽ có người mượn cớ nói hoàng đế tàn bạo vô đạo, như vậy tự nhiên tạo cớ cho người ta làm phản.

Nàng cũng không thể để Lưu Tử Nghiệp nhân cơ hội giết hết người họ Lưu. Chưa nói người họ Lưu quá nhiều, một lúc không thể nào giết hết, mà làm như vậy rồi, nàng và Lưu Tử Nghiệp thực sự trở thành bạo quân trời tru đất diệt.

Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Ngọc bỗng nhận thấy, thực ra phương pháp bức người ta làm phản vừa rồi của Lưu Tử Nghiệp rất hay. Trước tiên nghĩ cách buộc đối phương khởi binh, như vậy xét về đạo lý, hắn sẽ chiếm ưu thế. Chẳng qua, cái giá phải trả là…hàng trăm hàng ngàn tính mạng…của các binh sĩ.

Nghĩ ngợi lung tung một lúc lâu, Sở Ngọc phát hiện Lưu Tử Nghiệp đã ngủ say trong lòng mình. Nàng liền cẩn thận đỡ hắn nằm xuống bãi cỏ mềm mại, vẫy tay gọi thái giám ở đằng xa đến hầu hạ, còn mình thì rời đi.

Còn chưa ra khỏi hoàng cung, Sở Ngọc nhìn thấy một bóng người áo tím đang đi tới. Lúc đến gần, cả hai đều dừng lại.

Sở Ngọc khẽ mỉm cười: “Đã nhiều ngày không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Nhìn nụ cười của nàng, Thiên Như Kính hơi giật mình. Nghe tiếng nàng chào hỏi, hắn như bừng tỉnh mộng, buột miệng: “Tốt, còn nàng?”

Sở Ngọc giật mình nhìn hắn: “Thiên Như Kính hôm nay sao vậy? Ngươi hơi khác thường nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.