Quả Cam Luân Hồi

Chương 13: Chương 13




Sau đó nhả khói rồi chạy biến luôn, còn lại đám Hạ Thi Đình ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, rất lâu sau Vương Lôi mới nói:

"Xì, nhân vật cấp đại sư cái gì, thì ra đều sợ chết như vậy".

Đường Tiểu Uyển càng giận dữ hơn, cô đã làm rõ thân thế cùa mình, tuy vẫn còn một số hồi ức lúc nhỏ chưa khôi phục, nhung dẫu sao cũng tràn đầy tinh thần trọng nghĩa cùa người cổ đại: 'Trừ ma là sứ mệnh cùa chúng ta, sao đến thế ki hai mươi mốt lại trở thành sở thích nghiệp dư, sao mọi người có thể như vậy!".

Nhưng oán trách như vậy cũng không đổi lại được tinh thần hi sinh vì chính nghĩa của các dũng sĩ, dù sao Chu Bảo Bảo đã dẫn theo đội quân bắt thây ma nhà họ Mã chạy mất tăm mất tích rồi.

Vương Lôi đành ù rũ kéo nhóm người này về biệt thự nhò trước rồi tính sau, Đường Tiểu Uyển vừa xem phong thùy vừa ngạc nhiên nói: "Theo lí mà nói, trong ngoài thành đều bị những ác quỷ này khống chế rồi, tại sao chỗ đất đại hung này lại không có một con ma, đây đáng lẽ là chỗ ma thích ở nhất".

"Nhà cô mới là chỗ ma thích ở nhất". Vương Lôi không vui nói, mời những người bạn thế này về nhà, bất cứ ai cũng đều không vui.

Sau khi bước vào khoảnh sân nhỏ, chỉ thấy quản gia đã đứng ở ngoài cửa, chuẩn bị chào hòi, bỗng từ trong phòng vọng ra một tràng cười sảng khoái: "Lôi Nhi, con đã về, mau mời những người bạn cùa con vào, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lồi".

Ngải Giai vừa nghe thấy giọng nói đó, xúc động đến mức toàn thân run lên bần bật, chính là Vương Bác Du, bố cùa Vương Lôi, người tình trong mộng cùa cô.

Vương Lôi bất chấp khó khăn đi vào, anh thực sự không thể lí giải, vì sao mình vô học dốt nát, chơi bời lêu lổng, gái gú bại hoại gia phong, không làm một chuyện chính đáng nào, nhưng bố lúc nào cũng tốt như vậy. Bằng trái tim khoan dung hon bất cứ người bình thường nào, bố anh luôn tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác, còn chỉ sợ anh sổng không tốt, ra sức nhét tiền cho anh làm xằng làm bậy, đúng là một ví dụ miêu tả chân thực cha hiền quá thì con sinh hư.

Hạ Thi Đình đã từng gặp Vương Bác Du, lần này nhìn thấy người đàn ông trung niên này mặc quần áo ở nhà ngồi trước bàn ăn, đợi con trai về, cô nhận thấy khí chất hoàn toàn không giống lần trước.

Lần trước ông thực sự giống như một vị tướng, bây giờ lại giống như một học giả nho nhã, thì ra đàn ông có rất nhiều mặt tính cách. Cô lén nhìn Vương Lôi, may mà anh không biết mình có cảm tình tốt với bố anh, nếu không tám mươi phần trăm sẽ nổi khùng dỡ sạch nhà cửa.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí yên lặng, cả đám Vương Lôi trở thành những đứa con biết nghe lời, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm. Chỉ có Vương Bác Du rất phấn khởi nói lần khai quật mộ nhà Tống này đã thành công.

Hình như lần khai quật thành công này đã giúp ông kiếm được một khoản tiền lớn, nhưng Vương Lôi không hề có ý quan tâm trong nhà mình rốt cuộc có thêm bao nhiêu tiền, dù sao tiền nhiều đến một mức độ nào đó thì cũng chi là khái niệm về con số thôi.

Vương Bác Du hiển nhiên biết con trai mình không phải là người có tố chất làm ăn, vì thế cũng không tỏ thái độ gi. Chỉ có Ngải Giai trong lòng như lửa đốt, ở bên cạnh mà chỉ có thể nhìn không thể chạm vào.

Vương Lôi định đánh tiếng hỏi có phải bố có người tình không, nhưng lại ngại không dám hỏi. Đường Tiểu Uyển đành kéo Ngải Giai đang ứa nước mắt sang bên cạnh an ủi, không khí bữa cơm trở nên như thế khiến Hạ Thi Đình có cảm giác trời như sắp sụp xuống.

Hạ Thi Đình buông bát, ngẳng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy chuyện xảy ra với mình càng ngày càng không hợp với lẽ thường, lại còn càng ngày càng phức tạp. Ngoài việc đi ngủ một giấc thật ngon, cô không còn lụa chọn nào khác.

May mà Vương Bác Du không định qua đêm ở đây, ông vào thành phố, chỉ dặn dò quản gia chăm sóc tốt cho thiếu gia. Trời vừa tối, Hạ Thi Đình ngã vật lên giường, giở đi lật lại cuốn Đường môn đạo thuật toàn tập để đọc, nghĩ đến việc còn phải đi giúp những con ma đáng thương trị bệnh, cô thấy đầu đau không chịu nổi, cô nói với Ngải Giai và Đường Tiểu Uyển đang treo lơ lửng trên rèm cửa: "Chị nói xem, tôi hành nghề y cứu ma như vậy không có tiền, chẳng nhẽ dựa vào Vương Lôi sống qua ngày! Tôi vẫn phải tìm một công việc"

'Trời ạ! Bà cô à, đã là lúc nào rồi còn muốn tìm việc làm, chúng ta sắp bị thế lực tàn ác diệt tận gốc rễ lồi". Đường Tiểu Uyển nói một cách cường điệu hóa.

Hạ Thi Đình suy nghĩ một lát cũng thấy đúng, nhân sĩ chính nghĩa trong thành phố đều đã chạy gần hết, nói khó nghe một chút chỉ có một nhành hoa Đường môn phái là mình đây thôi. Nhưng cuộc chiến chính tà thật sự cũng không biết ngày nào mới xảy ra, trước khi nó xảy ra nếu không có tiền thì đó là chuyện thực sự không thể chịu được, không thể chỉ ngồi đây đợi khai chiến!

Ngải Giai hôm nay nhìn dáng vẻ vui vẻ kia của Vương Bác Du, không một chút đau buồn như những người bị mất người tình, bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc mình có phải là người tình của ông ta, hoặc việc tìm mình đập thình thịch khi mình nhìn thấy ông ta, liệu có đúng như

Hạ Thi Đình nói, ông ta đã nợ mình không ít tiền.

Hạ Thi Đình đang mơ màng, nghe thấy có người nhẹ nhàng đi đi lại lại bên cạnh giường, cô bực mình kêu lên: "Đường Tiểu Uyển, Ngải Giai, đã nửa đêm rồi, đừng làm ồn nữa, tôi còn phải ngủ!".

Nhung tiếng bước chân kia lại mãi vẫn không dừng lại, cứ vang lên ở đầu giường, cuối cùng Hạ Thi Đình không nhịn được nữa mở choàng mắt, quát cái bóng người ở đầu giường kia: "Các người thật phiền quá!".

Dưới ánh trăng, cô định thần nhìn kĩ, bóng người kia không phải là Đường Tiểu Uyển hay Ngải Giai, mà là một bé gái rất nhỏ, đi qua đi lại nét mặt không có biểu cảm gi, nhìn thấy Hạ Thi Đình đã tình, nó liền thò thẻ nói:

"Đây là giường của tôi, cô đã chiếm chỗ của tôi".

"Ôi chao, không biết làm thế nào mới phải với mấy con ma các người, lẽ nào cứu các người thực sự không cần thu tiền sao?". Hạ Thi Đình thở dài, nhìn lỗ đạn trên trán bé gái kia vẫn đang ri máu, cô vẽ một cái bùa trong không trung, dùng một chiêu trong y thuật cứu ma của Đường môn, vỗ lên trán bé gái, lỗ đạn kia liền biến mất.

"Tôi đã nói rồi, tôi ghét nhất làm ma mà không giữ gìn hình tượng của mình, khẽ biến một cái thì có thể ữở nên rất xinh đẹp, việc gì phải đem cái lỗ đạn trên đầu chạy khắp nơi". Ngải Giai đã bị tiếng ồn làm cho tinh giấc, bay xuống từ trần nhà.

Bé gái kia có khả năng làm ma bao nhiêu năm nay nhung cũng chưa từng gặp chuyện kì quặc như vậy, người này không những không sợ ma, mà còn trị vết thương cho ma, lại có cả một ma nữ bay xuống từ trong góc tường, dẫu sao thì tâm hồn của bé gái cũng còn non nớt, phải chịu sự oan ức như vậy nó liền gào khóc.

"Các người bắt tôi đến, lại không thả tôi đi, còn chiếm chỗ của tôi, bảo tôi làm thế nào? Đừng cho rằng các người lớn tuổi mà xem thường tôi!". Con ma nữ nhỏ kia bắt đầu nước mắt vòng quanh.Đường Tiểu Uyển cũng đã dậy, hỏi nó: "Ai bắt cháu đến đây?".

"Vẩn là mấy người kia, tay cầm súng, đã đánh chết bố mẹ cháu, bắt cháu đem đến đây, còn có biết bao nhiêu trẻ con đều đã bị chết, viên đạn xuyên qua đầu thật đau!". Năng lực diễn đạt của con ma nữ nhỏ chỉ có hạn.

"Hồn ma của những đứa trẻ kia đâu?". Đường Tiểu Uyển ngạc nhiên hỏi, với đạo thuật của cô và Hạ Thi Đình bây giờ, không thể không nhìn thấy bóng ma!

"Đêu bắt đi rồi, nếu không phải cháu nẩp được, cũng bị bắt đi rồi". Ma nữ nhò thấy mọi người không hề có ỷ đánh nó, bắt đầu trấn tĩnh lại.

Đường Tiểu Uyển vỗ vào chân nói: "Tôi đã sớm nói ở đây là chỗ đất đại hung, âm dương đoạn tuyệt, lại không có lấy một con ma thì rất kì lạ, thì ra chỗ này đã hung đến mức cả ma cũng sợ. Chúng ta đi hỏi Vương Lôi, ngôi nhà này rốt cuộc là của ai, nhà anh ta trước đây là chỗ ở của băng nhóm xã hội đen nào?".

Ngải Giai cũng đứng bên thêm mắm thêm muối, trút hết sự bất mãn lên Vương Bác Du: "Đúng vậy, cô nghĩ xem nhà ông ta nếu không có chuyện quái dị gì, vi sao phải ở chỗ như thế này, vi sao muốn đào mộ công chúa gi đó. Còn Hạ Thi Đình trông xấu xí biết bao, vi sao Vương Lôi lại sống chết bám lấy cô, nhất định là có âm mưu".

Hạ Thi Đình trợn tròn mắt nhìn Ngải Giai: "Tôi trông rất xấu xí sao? Vương Lôi không thể bị tôi làm cho mê hoặc sao?".

"Thôi đi cô! Thời nay làm gì có kì tích cô bé Lọ Lem xảy ra, nhìn thấy Diana tôn kính của nước Anh chưa? Đó chính là phiên bản hiện thực của cô bé Lọ Lem".

Hạ Thi Đình vẫn lắc đầu, cô kiên quyết cho rằng anh chàng Vương Lôi không có đầu óc kia không thể có âm mưu gi.

..

Đường Tiểu Uyển nhìn Hạ Thi Đình bằng ánh mắt vô phương cứu chữa: "Có phải cô đã yêu anh ta đến mê mẩn rồi không, bây giờ còn chưa kết hôn thì đã thiên vị anh ta như vậy. Cô nghĩ xem, bất kể chúng ta làm gì, mấy người tim kiếm quả cam kia đều biết rất rõ, vì sao có thể như vậy, tôi nghĩ trong chúng ta nhất định có nội gián".

"Không thể, nội gián gì, chị cho rằng bây giờ là lúc để chị quay phim Vô gian đạo sao? Mấy người chúng ta sao có thể có vấn đề! Nếu có vấn đề chỉ là hai con ma ngay cả chuyện lúc còn sống cũng nhớ nhớ quên quên các người mà thôi!".

Ngải Giai và Đường Tiểu Uyển đều phẫn nộ, thậm chí con ma nữ nhò kia cũng gào lên: "Chị nói như thế là có ý gì, xem ra chị coi thường loài ma chúng tôi rồi, kì thị à! Đây là rõ ràng là sự kì thị trắng trợn!".

Hạ Thi Đình thấy đã làm cho loài ma tức giận thì không dám nói nữa, nhưng trong lòng vẫn coi thường mấy thứ này, khả năng quan sát mà lại có thể nghi ngờ Vương Lôi và Hàn Tử Nghi, hai người này có hợp lại thì chỉ số IQ cũng không vượt qua kẻ khờ khạo, có thể làm lên chuyện gì.

Nhưng dưới sự uy hiếp của mấy người này, cô vẫn chẩp nhận nhiệm vụ mĩ nhân kế, mặc dù nhiệm vụ chẳng có gì vinh quang, phải lừa cho Vương Lôi nói thật lòng, nhung mĩ nhân kế luôn là một kế hoạch khá ướt át, các cô gái nói chung đều cảm thấy vinh dự khi nhận được nhiệm vụ này. Bạn đã thấy người con gái xấu như khùng long nào chơi trò mĩ nhân kế chưa? Như thế chẳng khác nào hình phạt bức cung cả.

Lúc Hạ Thi Đình gõ cửa phòng Vương Lôi, Vương Lôi chỉ mặc một cái quần cộc CK khêu gợi, giống như đang biễu diễn mẫu quần lót nổi tiếng trong quàng cáo, vô cùng đẹp trai, cô nhìn anh đến ngần ngơ.

Vương Lôi không nhìn thấy Đường Tiểu Uyển, Ngải Giai và con ma nữ nhò ở đằng sau, chỉ nhìn thấy người tình trong mộng mặc váy ngủ bằng lụa thật, mắt nhắm mắt mở, môi hồng chúm chím, chân trần giẫm trên nền nhà, mái tóc dài mềm mại xõa trên bờ vai trắng ngần, anh sững sờ không nói lên lời, khá lâu sau mới vả mạnh cho mình một cái thật đau, đến mức mặt sưng tấy, nhung vui mừng nói: "Thì ra không phải là nằm mơ, Đình Đình, muộn thế này rồi, em đến làm gì vậy?".

'Tôi... tôi... tôi muốn tim anh bàn chuyện cuộc đời, nói chuyện lí tưởng!". Hạ Thi Đình lắp ba lắp bắp, nhung lại buột ra một câu như vậy, mấy con ma phía sau đều ngã bật ngửa, xem ra cô không có tài dùng mĩ nhân kế.

"Cuộc đời à! Anh thích nhất cùng người khác nói chuyện cuộc đời và lí tưởng, em mau vào đi!". Lúc này đây đừng nói là nói chuyện cuộc đời và lí tưởng, kể cả nói tiếng Anh hay hàm số gì cũng đều rất ngọt ngào.

Lúc Hạ Thi Đình cúi đầu chuẩn bị đi vào, bắt đầu gặng hỏi Vương Lôi, thì nhìn thấy một dòng máu mũi phun ra từ bên cạnh giống như một đường cầu vồng rơi ngay trước mặt mình, còn Vương Lôi lại che cái mũi đang chảy máu từ từ ngã xuống, vừa ngã vừa nói: "Tôi lại choáng váng, trời ơi! Chảy máu rồi". Sau đó thì ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Hạ Thi Đình nhìn Vương Lôi ngất xỉu trên nền nhà, quay đầu xoay người nhìn ba con ma nữ kia. Bọn họ vừa nhìn thấy cảnh này đều đã ỉu xìu ngó đầu đi chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy, mỗi người tản ra một ngả, chỉ để lại một Hạ Thi Đình đứng ở cửa và một người đàn ông to lớn ngã dưới đất.

Hạ Thi Đình nhìn Vương Lôi hôn mê bất tỉnh đành cúi người lôi anh ta, lúc cô cúi người dùng tay ôm lấy eo Vương Lôi, cánh cửa phòng đối diện bật mở. Hàn Tử Nghi xuất hiện trước mặt cô, mắt anh ta mở trừng trừng, gần như không tin cảnh trước mắt.

Hàn Tử Nghi không ngờ mình bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, mở cửa lại có thể nhìn thấy cảnh ướt át này, đứng ở góc độ của anh ta không nhìn thấy mũi Vương Lôi chảy máu và đôi mắt nhắm chặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cảnh không phù hợp với nhiếu nhi này.

Biểu hiện của anh ta nghiêm túc chưa từng thấy, rất lâu sau mới xoay người quay đầu, ném lại một câu: "Làm chuyện này, đóng cửa vào sẽ an toàn hon".

Hạ Thi Đình nhìn anh ta đóng sập cửa lại, há hốc mồm, không thể ngờ nghĩ mĩ nhân kế lại thành ra như vậy, tức đến mức không nói nên lời, vừa xấu hổ vừa hận, chỉ có thể hét lên: "Đường Tiểu Uyển, Ngải Giai các người hãy đợi đấy, tôi sẽ không tha cho các người đâu". Ba con ma đi trong hành lang kia đã bỏ chạy mất tăm mất tích từ bao giờ.

Cuộc sống vẫn trôi qua bình yên như vậy, không có sát thủ tấn công nữa, cũng không có quá nhiều ma đến quấy nhiễu nhóm người này nữa, con ma nữ nhỏ có lỗ đạn kia đã thân quen với Hạ Thi Đình, nửa đêm cũng không đến đuổi cô nữa, mà chỉ chui vào trong chăn ngủ, nằm cạnh một khối khí lạnh lẽo, Hạ Thi Đình thầm than mình phải chịu tổn thọ rồi.

Ma nữ áo đỏ lại tim được cô, muốn cô tranh thù lúc rỗi đi trị bệnh giúp những con ma nhỏ, Hạ Thi Đình tay cầm quyển sách, hàng ngày nhờ Vương Lôi đưa đến bãi tha ma giúp những con ma bị thương trị bệnh. Khi trị bệnh cho ma, tốt ở chỗ là không phải chịu gánh nặng tâm lí, cùng lắm là lắp ngược đầu, lại dỡ xuống lắp lại, cơ bản không xảy ra sự cố khi chữa bệnh nào.

Cũng có những lúc cô vẽ bùa không tốt, làm cho con ma bị thương tan thành mấy mành, nhưng nhặt lên ghép ghép lại thì vẫn là ma. Vậy là chưa từng có con ma nào chỉ trích cô cả.

Lòng yêu thương vô hạn của mọi người khiến Hạ Thi Đình cũng tăng thêm tinh thần trách nhiệm, bao nhiêu vật thí nghiệm như vậy cũng khiến y thuật của cô tiến bộ rất nhanh, cũng không còn hư danh trong thế giới ma nữa.

Hàn Tử Nghi từ lúc nhìn thấy cảnh ướt át đêm đó của Vương Lôi và Hạ Thi Đình thì một lòng một dạ yêu thương Ngải Giai, bởi thời đại này những người bị tổn thương tình cảm một chút lại đi tự sát đã tuyệt chùng rồi, mà tình yêu đẹp nhất chính là lúc tình yêu trở thành gánh nặng thi bỏ đi, nếu có tổn thương trong tình yêu, vậy thì tim một tình yêu khác.

Đường Tiểu Uyển đã trở nên mê mẩn ti vì, bắt đầu xem đi xem lại các đĩa phim, xem cả ngày lẫn đêm, thích xem nhất là phim Hàn, chết đi sống lại khóc lóc trên ghế sofa, cũng không làm chuyện ngu ngốc là bổ vỡ ti vì nữa.

Đường Tiểu Uyển còn nói nếu mình không chết, nhất định phải làm minh tinh, một ma nữ xuất chúng biết bao!

Trong những ngày Hạ Thi Đình đầu tắt mặt tối, bôn ba trị bệnh cho những con ma nhỏ đáng thương kiã, cuối cùng đã có một tin tốt đến với cô, có một công ti gọi cô đi làm.

Mặc dù có một người theo đuổi, biết nghe lời lại đầy vẻ đẹp nam tính như Vương Lôi, nhung người con gái kiểu gì cũng nên độc lập về kinh tế, chỉ có nền móng kinh tế độc lập, ổn định mới có tình yêu bình đẳng thực sự tồn tại. Cô vẫn gửi thư tim việc làm trên mạng, cuối cũng đã có công ti gọi điện báo cô đến phỏng vấn, cô vui mừng chuản bị quần áo đi phỏng vấn, còn Vương Lôi thi mặt bí xị đứng bên cạnh.

"Đình Đình, em đừng đi làm! Nêu em thích làm việc, cùng lắm anh cho em tiền, em tự thành lập một công ti, hà tất phải đi làm thuê chịu ấm ức". Phá gia chỉ từ Vương Lôi nói chuyện thành lập công ti thoải mái như đi siêu thị chọn chai nước lọc.

Hạ Thi Đình nhìn ánh mắt không cam lòng kiã của Vương Lôi, thở hắt ra: "Anh không hiểu à, coi như ngày mai là ngày tận thế, hôm nay chỉ cần tôi còn sống, thì tôi phải nỗ lực làm việc, phải tự mình chịu trách nhiệm! Vương Lôi, anh cũng tim một công việc đi! Nêu không thi đến giúp công ti của bố anh đi".

Vương Lôi đành đưa cô đi phỏng vấn. Cuối cùng Hạ Thi Đình nhận thấy đã có thể thoát khỏi Vương Lôi đi tim một cuộc sống mới rồi, nhung lúc cô đẩy cửa văn phòng phỏng vấn, vừa nhìn thấy người đàn ông ngồi trước mặt kia thì trước mắt tối sầm. Cô hoàn toàn không hiểu vì sao mình không thể thoát khỏi mối quan hệ với nhà họ Vương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.