Quả Nhân Có Bệnh

Chương 16: Chương 16: Ôn tồn




Việc này ... đến phiên ta bị hỏi lại choáng váng, không biết nên trả lời ra sao.

Ngoài cửa truyền lại tiếng đập cửa, thị nữ Xuân La kia cao giọng nói: “Lão gia, Phương tiểu hầu gia cầu kiến!”

Ta kinh hãi quét mắt ra bên ngoài liếc một cái, Bùi Tranh trả lời: “Bảo ông ngày mai đi!”

Muộn rồi....

Ta nghe thấy tiếng biểu cữu bên ngoài rống to : “Ngày mai sẽ biến thành kiếp sau!” Trong tiếng rống kia còn lẫn giọng Xuân La kinh hô “Hầu gia không thể xông bừa!”

Ta nắm chặt chăn nhìn về phía Bùi Tranh, dùng ánh mắt hỏi hắn trốn thế nào bây giờ, hắn nhướng mày, không đợi ta phản ứng lại, liền túm lấy thắt lưng ta, ta chỉ cảm thấy thân mình bay lên không trung một chút, sau một trận hoa mắt chóng mặt, ta liền bị bao phủ bởi hơi thở ấm áp. Bùi Tranh hắn thế nhưng đem ta – nhét vào trong chăn!

Ta còn đang muốn giãy dụa, cửa đã mở.

Biểu cữu, người thực sự là khắc tinh a!

“Cháu rể à, lúc này ngươi phải giúp ta a!” Giọng biểu cữu trực tiếp uy hiếp trước giường, người ta cứng lại, không dám nhúc nhích.

Lúc này mà bị phát hiện, sẽ chết càng khó coi...

Giọng Bùi Tranh thản nhiên không hờn giận: “Chuyện gì không thể để ngày mai nói sao?”

“Phu nhân nhà ta lên đế đô rồi! Nghe nói mai là tới!” Giọng nói biểu cữu tràn đầy uể oải, “Chắc là cũng nghe được tin đồn kia rồi, ta đây đều là oan uổng a!”

“Cũng không coi là oan uổng…” Bùi Tranh từ từ nói.

“Ôi chao, ngươi cũng đừng ghi hận như vậy chứ, ta tốt xấu gì cũng ở trước mặt Đậu Đậu nói tốt cho ngươi không ít!” Biểu cữu hừ một tiếng, “Đậu Đậu cũng không biết đã chạy đi đâu, trong cung mọi người đều nói không thấy. Cháu rể, ta chỉ còn có thể đến xin ngươi giúp đỡ mà thôi!”

Ta còn chưa thành thân với hắn đâu! Kêu cháu rể thân thiết như vậy!

Ta ghé vào trong cạnh giường, ngay trước mặt là thắt lưng Bùi Tranh, mùi thuốc nhẹ nhàng truyền đến, ta không phải Ngũ cha, không thể nhận ra là thuốc gì, nhưng có chút quen thuộc, nghĩ rằng cũng không phải bệnh nghiêm trọng gi. Ngoài mùi thuốc này ra, mơ hồ còn có … mùi hương thuộc về Bùi Tranh (mùi cơ thể ;;))? Lại nói không biết là cái dạng mùi gì, làm cho mặt ta nhịn không được mà nóng lên.

“Ta đã sắp từ quan, sợ là không giúp được gì cho người.” Bùi Tranh nói.

“Việc này và chức quan không quan hệ.” Ngươi - nàng coi như tin được, ngươi làm nhân chứng cho ta, đến lúc nàng đến đây, ngươi nói hai câu công bằng, nàng cũng sẽ không làm khó ta nữa.”

Nói tốt cho biểu cữu còn có thể gọi là công bằng sao? Về sau ta cũng muốn giống như mợ vậy, quản lý Bùi Tranh gắt gao, để hắn giống như biểu cữu vậy – sợ vợ như sợ hổ...

“Được, ta đồng ý với người. Người ra ngoài đi, ta rất mệt. »

Giọng Bùi Tranh khó nén mệt mỏi, biểu cữu như được lệnh đặc xá, vui vẻ nói mấy câu nịnh hót, Bùi Tranh lại hạ lệnh đuổi khách lần nữa, hắn thế này mới rời đi.

Cửa vừa đóng, ta liền tung chăn chui ra trừng mắt hắn, giận giữ nói: “Ngươi muốn làm ngộp chết ta sao?”

Hắn mỉm cười nhìn ta nói: ‘Là tự người muốn trốn.”

“Ta…” Ta khẽ cắn môi nhụt chí, ngập ngừng nói : “Biểu cữu này, nếu để hắn biết, chuyện này sẽ chẳng còn người nào không biết.”

« Uhm. » Hắn tỏ vẻ đồng ý gật đầu, lại hỏi: “Bệ hạ, vấn đề vừa rồi, đáp án đâu?”

“Vấn đề gì?” Ta giả ngu.

Hắn cười không nói nhìn ta, nhìn đến mức ta nóng từ tai xuống tận cổ, sau đó ý thức được tư thế hai người có bao nhiêu ái muội – hắn nửa nằm, lưng dựa trên giường, ta nửa quỳ bên cạnh người hắn, một bàn tay còn chống trên ngực hắn –ta vội rút tay về, nhưng việc này, có vẻ để ý quá mức.

Hắn quét mắt liếc ta một cái, ở đầu giường đập một cái, bên giường nảy ra một cái ngăn bí mật, hắn lấy hổ phù giao vào tay ta nói: “Như thế, binh quyền cũng trả lại”

Ta nắm hổ phủ lạnh lẽo, bỗng dưng có chút hoảng hốt.

Người này sẽ không chơi đến cùng với ta đi! Ta phẫn nộ nói: “Bùi Tranh, lúc ngươi tại vị nắm đại quyền quân chính (quân sự và chính trị), hiện tại nói đi là đi, không khỏi rất thiếu trách nhiệm!”

Hắn thản nhiên nói: “Vậy bệ hạ cảm thấy như thế nào mới phải?”

“Tiếp tục làm chức Thừa tướng của ngươi.”

“Hóa ra…” Hắn gật đầu, “Bệ hạ muốn thảo dân tiếp tục làm trâu làm ngựa sao?”

“Đây gọi là tận lực vì nước!”

“Vi thần đắc tội a…” Tội lỗi chồng chất…” Hắn chậm rãi nói.

“Vậy …” Ta cắn môi dưới, trong môt khoảnh khắc không biết nên nói thế nào mới có thể vẹn cả đôi đường.

Ngón tay lành lạnh xoa xoa cánh môi của ta, nhẹ nhàng một chút, ta hơi run, giương mắt nhìn hắn.

Mặt mày Bùi Tranh khó có khi nào ấm áp, dịu dàng như thế này, mỉm cười nói: “Đừng cắn, sắp chảy máu rồi.”

Ta nới lỏng răng, theo thói quen định liếm liếm môi dưới, đã thấy màu sắc trong mắt hắn bỗng dưng sâu thêm 3 phần, hít sâu nói: “Bệ hạ, đừng tùy tiện câu dẫn nam nhân.”

“Cái gì, Cái gì mà câu dẫn!” Ta nhất thời dựng lông: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn ấn nơi đầu lưỡi ta vừa mới đảo ta, nói: “Đây là câu dẫn!” Dứt lời, tay trái đặt trên lưng ta, kéo sát lại, kéo ta vào lòng hắn, đôi môi ôn lạnh áp xuống, nhẹ nhàng cọ xát lên hai gò má ta , cuối cùng dừng lại trên môi. Cánh môi hé mở, giọng nói trầm khàn: “Bệ hạ, thảo dân đang có bệnh, tự chủ không tốt, người nên tự trọng.”

Tim ta như nổi trống, hai tai ong ong lên, nhìn hai tròng mắt sâu thẳm gần trong gang tấc, ngơ ngác nói: “Qủa nhân không nặng.” (*)

(*) Tự trọng (自重) và nặng (重) đều là một chữ trọng (重), bạn Đậu lơ ngơ hiểu nhầm tí ;))

Hắn cũng run rẩy một chút, lập tức bật cười, môi chạm nhẹ (*) lên cánh môi ta một cái: “Thật khờ.”

(*)nguyên văn là mổ ạ =.=

Ta lại nói: “Qủa nhân không khờ.”

“Được…” Hắn đột nhiên chuyển mình, đem ta áp sát vào lòng, nhẹ nhàng đặt dưới thân. “Qủa nhân không khờ, là Đậu Đậu khờ.”

Hơi thở nam nhân này làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông, ta đẩy ngực hắn, mặt đỏ tai nóng, “Ngươi làm cái gì thế? Định phạm thượng sao?"

"Thế thì làm sao?” Bùi Tranh lúc này lại có tinh thần rồi, tay trái chống cằm, trong mắt hàm chứa ý cười trêu tức, “Bệ hạ, người dám tiến vào cửa này, nên chuẩn bị sẵn sàng.”

“Chuẩn bị cái gì?” Ta ngạc nhiên.

“Thời khắc này, bệ hạ đáng lẽ phải ở trong cung, làm sao có thể ở trên giường thảo dân được?” Hắn ra vẻ nghi hoặc, nhíu mắt: « Bệ hạ không phải đã nói, một tháng trước khi thành hôn không thể gặp mặt sao? »

“Đó, đó là…” Ta thẹn quá hóa giận, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Hắn cười khẽ một tiếng, tay phải nắm lấy mớ tóc dài bên tai ta ngắm nghía, “Bệ hạ, người không phải là đối với thảo dân một ngày không gặp tựa như cách ba thu, vì thế không tiếc phá bỏ quy củ, nhân tối trời mà vào trong phủ thảo dân, thậm chí leo lên giường muốn bức thảo dân đi vào khuôn khổ sao?”

“Ngươi ngươi ngươi......" Ta giãy dụa muốn đứng lên, lại bị hắn dùng thân mình chặn lại, không thể động đậy, hắn còn miễn cưỡng nói câu: “Thảo dân đang có bệnh, tự chủ kém, bệ hạ đừng có khiêu khích loạn lên nữa. Nếu thực làm ra chuyện gì, giờ này, nơi này, tình cảnh này, truyền ra ngoài, sợ người khác nói bệ hạ thú tính nổi lên, bức gian thảo dân, dù sao bệ hạ cũng không phải lần đầu làm ra loại sự tình này.”

Ta hít sâu, từng chữ từng chữ nói: “Bùi Tranh, ngươi thật vô sỉ…”

Bùi Tranh hài lòng nhận lấy: “Bệ hạ quá khen. Thảo dân luôn coi thanh danh là vật ngoài thân, người ngoài nói kệ người ngoài, bệ hạ cũng không giống thế, bệ hạ không phải muốn làm một vị minh quân sao?"

“Qủa nhân làm không được.” Ta thôi chống cự, buồn bực nói.

Hắn cũng dừng động tác, thu hồi vẻ trêu tức, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Ta trầm mặc không nói, mặc hắn có hỏi thế nào, ta cũng không nói nữa.

Bùi Tranh khẽ thở dài, tay phải vỗ về hai gò má của ta.”Lại giận dỗi rồi ư?”

Đối với người này, ta thật không biết nên làm như thế nào. Ta nâng mắt nhìn chằm chằm con ngươi sâu thẳm của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta hỏi ngươi, vụ án tào ngân thiếu hụt kia, ngươi có can hệ hay không?"

Động tác của hắn cứng đờ, ánh mắt khẽ động, dừng ở mi tâm của ta, sau đó chậm rãi nói: “Trong lòng bệ hạ có đáp án, cần gì phải hỏi ta?”

“Có liên quan tới ngươi.” Tim ta trầm xuống, lại hỏi: “Hạ Kính có phải ngươi giết hay không?”

“Vấn đề này, xin thứ cho thảo dân được giữ im lặng.”

“Tại sao lại im lặng?” Tim của ta lại trầm xuống ba phần, “Thật là ngươi giết sao?”

Bùi Tranh không trả lời ngay, “Nếu phải thì sao mà không phải thì sao?” Hắn từ từ tiến sát, hơi thở nhẹ phớt qua hai má ta, “Bệ hạ sẽ giết ta sao?”

Ta nhìn lại hắn, hô hấp cơ hồ ngừng lại: “Ngươi đừng bức ta giết ngươi.”

Ý cười lướt qua đáy mắt hắn, giống như nghe được một truyện cười, khó nén giọng cười: “Hóa ra, là ta bức người sao?”

“Phải.” Ta hưng dữ trừng hắn, “Vẫn là ngươi đang ép ta!” Tất cả mọi người đều đang ép ta!”

Đậu Đậu......” Hắn ngạc nhiên nhìn ta.

“Từ lúc ta 8 tuổi, không, bắt đầu từ lúc 6 tuổi, các người đã ép ta!” Ta hít sâu, run giọng nói, “Bọn họ tự cho là yêu ta, lại chưa từng thực lòng nghĩ cho ta. Mẫu thân nợ các vị phụ thân, liền dùng nửa đời để trả, để ta vì bà mà trả! Bọn họ để một mình ta ở lại đế đô, thậm chí ngay cả A Tự cũng mang đi, ta có nói gì đâu? Ta tự biết bọn họ cũng quan tâm ta, thương ta, làm cho ta rất nhiều, nhưng những việc đó họ có từng nghĩ là ta thực sự muốn hay không?”

Ta nâng tay che mắt, giọng nói đã lẫn tiếng khóc nức nở. “ta 6 tuổi vi trữ (?), 13 tuổi đăng cơ, trong một năm chỉ gặp mẫu thân vài lần. Phụ quân thương ta, Nhị cha chiều ta, đến cuối cùng không phải đều vứt bỏ ta? Quốc sư nói, vì hoàng đế cần phải vô tình, không thể yếu đuối, không thể yếu thế, nhưng những khi "dạ thâm nhân tĩnh” (đêm dài, người tĩnh lặng) ở Sùng Đức cung, ngươi cho rằng ta đang nhớ nhung ai? Bọn họ cũng chưa từng đến thăm ta, chỉ sợ liếc mắt một cái…”

"Đậu Đậu......” Đầu ngón tay hơi lạnh miết đi giọt lệ trong khóe mắt ta chảy xuống, một nụ hôn nhẹ như hoa rơi ở mi tâm ta, trong giọng nói lộ ra thương tiếc, “Ta không biết nàng khổ sở như vậy ….”

Ta đẩy tay hắn ra, hận nói: “Ngươi thì biết cái gì? Ngươi tự cho là cái gì cũng biết! Ngươi là đồ đệ của phụ quân, là con nuôi của Nhị cha, tâm huyết của họ trên người ngươi so với ta còn nhiều hơn, giống như ngươi mới là thái tử, ngươi mới là con họ vậy!”

Hắn há miệng muốn nói, lại bị ta chặn họng, “Ngươi không cần giải thích, ta biết, bọn họ chẳng ta là muốn ngươi giúp ta trông coi giang sơn này thôi. Bọn họ không nỡ để ta chịu khổ chịu mệt, lại muốn ta làm hoàng đế, còn hao hết tâm tư bồi dưỡng một người đến phò tá ta, đến cuối cùng là phò tá hay là chiếm quyền? Ta chẳng qua là hoàng đế bù nhìn ! Nhưng bọn họ dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi như vậy, thậm chí còn tin tưởng hơn ta? Bùi Tranh, ngươi làm sao làm được như vậy?”

Ta khó tin nhìn hắn, “Bọn họ mỗi một người, thậm chí Liên cô, đều nói ngươi yêu ta, bọn họ yêu ta, làm hết thảy đều là vì ta, khiến cho ta tin tưởng ngươi.... Ngươi bức ta, gạt ta, ức hiếp ta, ngươi dựa vào cái gì, để cho ta tin tưởng ? »

“Ta ngay cả chính mình còn không tin, làm sao có thể tin ngươi…” Ta vô lực nhắm hai mắt lại, giọng nói yếu ớt, ngay cả chính mình cũng không nghe rõ câu chữ.

Vòng tay quanh ta hơi hơi kéo chặt, vỗ nhẹ trên lưng ta, giọng Bùi Tranh trầm thấp dịu dàng: “Là chúng ta sai rồi…”

« Đương nhiên là ngươi sai. » Ta thấp giọng trả lời một câu, đầy bụng ủy khuất hóa thành lệ ý, “Ta ghen tị ngươi có thể làm cho họ vui lòng, chán ghét ngươi cũng giống bọn họ khắp nơi đều bức ta. Muốn ta làm hoàng đế, lại cái gì cũng không cho ta làm, lúc mới đăng cơ ta trọng dụng ngươi, nay nghĩ lại ta thật ngây thơ, lúc trước nếu ta nắm hết quyền hành, toàn quyền tự mình chấp chính, nay làm sao phải chịu ngươi ức hiếp …”

Có đôi khi nghĩ, sự tồn tại của ta, có lẽ chính là một cái lý do cho mẫu thân thoát khỏi đế đô. Nơi này, chính bà cũng không muốn nán lại, lại để lại một mình ta.

Một mình cô độc.

« Ta không phải là ức hiếp nàng... » Bùi Tranh ở bên tai ta than nhẹ một tiếng, « Ta chỉ là .... không nỡ nhìn người chịu mệt. Nghĩa phụ có nói, bọn họ khiến nàng thiệt thòi, họ nợ nàng, ta đến trả, ta cam tâm tình nguyện.”

Nợ nần như vậy, mẫu thân nợ phụ thân, ta trả, phụ thân nợ ta, hắn trả. « Vậy ... Có phải ta nợ ngươi hay không ? » Ta hơi hoang mang, nếu theo logic, là như vậy, ta nợ hắn.

Bùi Tranh nhịn không được khẽ cười nói: “Nàng chưa bao giờ nợ ta cái gì, đều là ta cam tâm tình nguyện.”

Cam tâm tình nguyện, nghe thật tốt a…..

Ta giật mình hồi phục tinh thần, cấu hắn một cái, cả giận nói : « Chớ có lừa bịp ta, ngươi nay muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, tự nhiên là thật sự cam tâm tình nguyện. Quốc sư nói, ta ở vị trí cao như thế nào, mỗi người đối với ta đều có rắp tâm, cầu danh cầu lợi, cầu quyền cầu thế, ngươi chẳng lẽ chẳng cầu gì sao ? Ngươi tốt với ta, mặc dù thực sự chỗ nào cũng giúp ta, chẳng lẽ không có rắp tâm?”

« Rắp tâm, đương nhiên là có. Nhưng không cần nịnh hót , bợ đỡ nàng, quyền thế địa vị, ta đều có thể đạt được. Đậu Đậu, nàng nghĩ ta làm nhiều việc vì nàng như vậy, là muốn cái gì ? » Hắn đang vuốt hai má của ta,trán chạm trán ta, trong phượng mâu sâu thẳm giống như có nhu tình quyến luyến hóa không ra. “Ta muốn có nàng, không còn gì khác.”

Đến bây giờ, hắn mới nói những lời này.

Ta không biết nên tin tưởng hay không, năm năm kiếp sống đế vương, Quốc sư khiến ta không muốn tin tưởng bất cứ kẻ nào, nhất là Bùi Tranh. Lời Quốc sư.... luôn đúng ....

Nhưng khi Bùi Tranh hôn ta, ta không có kháng cự, hắn có một đôi mắt đa tình, khiến cho người bị nhìn cũng nghĩ là chính mình được yêu sâu đậm, dễ dàng chìm đắm.

Tay hắn đặt sau gáy ta nhẹ nhàng vuốt ve, ta ở trong lòng hắn nhẹ nhàng run rẩy, chỉ nghe thấy tiếng tim đập cùng hô hấp của mình hỗn loạn.

Hôn nhẹ rồi dừng lại.

Ta hạ mi mắt, hai má nóng lên, nghe thấy giọng Bùi Tranh ám ách, chậm rãi nói : « Đậu Đậu, nàng mới 18 tuổi. »

“Ta đã 18 tuổi.” Ta hơi thở gấp, sửa đúng từ cho hắn. 18 tuổi, sớm đã trưởng thành, cũng sớm nên thành gia.

"Ta nhớ hồi nhỏ nàng có nói, không muốn làm hoàng đế. Ta nghĩ nàng không thích triều chính, cho nên tự làm mọi việc, nếu nàng muốn tự mình chấp chính, ta dạy cho nàng, không chậm trễ nữa.”

Hắn từ khi nào trở thành người nói dễ nghe như vậy? Ta kinh hãi, nghi hoặc nhìn hắn, do dự nõi: “Ngươi dạy cho ta, vậy còn không phải muốn ta toàn bộ đều nghe lời ngươi. Cả lũ thần tử trong triều, đều là người của ngươi, không phải của ta.”

Bùi Tranh cười, thở dài : “Bọn họ là người của ta, ta là người của nàng, như vậy không phải giống nhau sao?”

Ta nghe xong, mặt nóng lên, hắn lại nói: ‘Nàng đã không thích, vậy về sau đều nghe lời nàng, được chưa?”

Hắn đối với ta ngàn y trăm thuận như vậy, lại khiến ta không quen, chẳng nhẽ thật sự bị bệnh hồ đồ rồi ?

“Vậy …” Ta vẫn còn một câu cuối cùng muốn hỏi ngươi, Hạ Kính có phải ngươi giết hay không?”

Bùi Tranh ý cười ảm đạm, chỉ thở dài một hơi.”Ta nói không phải, nàng tin sao?”

“Tất cả chứng cớ đều chỉ về ngươi, không phải ngươi, còn ai được nữa?”

Bùi Tranh thở dài: “Nàng đối với Tô Quân "thâm tín bất nghi”, đối với ta “thâm nghi bất tín”, ta có nói nữa, cũng có ích gì?

Nếu không tin chắc là trong lòng nàng còn có một chỗ dành cho ta, ta làm sao có thể giữ được tới bây giờ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.