Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 136: Chương 136: Giải cứu




Tạ Nhất đứng ở trên lầu, nhìn Viên Tiểu Hoa đã vào nhà Viên gia, lúc này mới nhìn nhìn chung quan. Trong tầm tay có cái ly nước gốm sứ, Tạ Nhất lập tức túm lên, ném xuống.

Thương Khâu phản ứng cực nhanh, căn bản không có bị ném trúng. Hắn giơ tay tiếp ổn định vững chắc, nước bên trong ly cũng không có rơi mất giọt nào, còn uống một ngụm. Tạ Nhất không khỏi trợn trắng mắt.

Thương Khâu đi lên tới. Vệ Anh Hào cười nói:

“Thôi nha, anh không chỉ là giỏi cua trai, cua gái cũng là một cao thủ a?!”

Thương Khâu không để ý đến hắn, nói:

“Tôi nghe được một ít việc, Viên Tiểu Hoa đích xác nửa đêm từng vào núi, nhưng là vào núi tìm anh trai Viên Đại Bảo.”

Mọi người lắp bắp kinh hãi. Tạ Nhất nói:

“Viên Đại Bảo?!”

Thương Khâu hỏi bóng hỏi gió, Viên Tiểu Hoa nói cho Thương Khâu biết chính mình đích xác nửa đêm vào núi. Kỳ thật rất sợ hãi, cô ta là vì tìm anh trai Viên Đại Bảo.

Viên Tiểu Hoa nói Viên Đại Bảo bị mộng du, thường xuyên đêm hôm khuya khoắt bò dậy vào núi. Viên Tiểu Hoa ngẫu nhiên thấy một lần, nhanh đi theo, sợ anh trai xảy ra chuyện gì. Dù sao trong núi không thực an toàn, đặc biệt là ban đêm.

Bất quá Viên Tiểu Hoa tìm được Viên Đại Bảo. Viên Đại Bảo nói chính mình là mộng du, không biết chuyện gì xảy ra. Hai người liền từ trong núi trở về, cũng không gặp được cái gì kỳ quái.

Mọi người vừa nghe, trong lòng đều là lộp bộp.

Viên Đại Bảo……

Lúc trước đại tiên chỉ chứng Viên Tiểu Hoa, mọi người đều không tin. Bởi vì thứ nhất Viên Tiểu Hoa là nữ, tuổi không phải rất lớn, sức lực cũng không nhiều. Muốn đào ra quan tài tháo đinh niêm phong, đem người kéo ra cũng phải tốn một ít sức lực. Viên Tiểu Hoa làm việc đó sẽ thực khó khăn. Thứ hai, Viên Tiểu Hoa căn bản không có nhiều liên hệ bên ngoài, làm như thế nào biết người Đại Bồng giáo chứ? Nói như vậy không thông……

Nhưng nếu đối tượng đổi thành Viên Đại Bảo, mọi người đột nhiên có một loại cảm giác trí tuệ khơi mở. Viên Đại Bảo là người trong thôn, người duy nhất từng đi đến thành phố. Hơn nữa hắn thường xuyên đem sản phẩm điêu khắc gỗ trong thôn đi ra ngoài giao dịch. Nói như vậy, Viên Đại Bảo chính là người duy nhất trong thôn có liên hệ với người bên ngoài HunhHn786.

Mặt khác, Viên Đại Bảo dáng người không lùn, sức lực cũng có, nửa đêm vào núi. Tất cả manh mối, làm người ta không thể không hoài nghi Viên Đại Bảo.

Bọn họ đang nói, thình lình nghe tiếng bước chân dồn dập, tựa hồ là có người từ dưới lầu vọt lên, giẫm đạp thang lầu phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.

Người nọ xông lên, dùng sức vỗ vỗ cửa phòng, thập phần nôn nóng.

Thương Khâu ra hiệu mọi người tạm thời đừng nóng nảy. Đem giấu Hàn Lâm Nhiễm trước, hắn tự mình đi mở cửa. Cửa mở liền thấy được Viên Đại Bảo.

Viên Đại Bảo vẻ mặt nôn nóng, nói:

“Các vị ông chủ, hôm nay mọi người nhất định đừng vào núi. Tôi vừa rồi ở trong núi thấy được yêu quái a! Quái thú phi thường hung ác! Có đuôi cá, còn có vẩy màu đen, thật sự là đáng sợ!”

Hắn nói như vậy, trốn ở trong tủ, Hàn Lâm Nhiễm thiếu chút nữa nhảy ra.

Vẩy màu đen, kia chẳng phải là hắc giao nhân sao? Nơi này trừ Hắc Phần, không có những giao nhân khác!

Hàn Lâm Nhiễm nghe Viên Đại Bảo nói hắn gặp qua Tiểu Hắc, tức khắc sốt ruột. Tuy rằng Hàn Lâm Nhiễm trưởng thành hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều, nhưng nói trắng ra vẫn chỉ là một đứa trẻ 11-12 tuổi. Nghe nói ân nhân cứu mạng xảy ra chuyện, nó tự nhiên sẽ sốt ruột.

Tạ Nhất nghe được động tĩnh, nhanh chắp tay sau lưng, ý Hàn Lâm Nhiễm đừng đi ra. Hàn Lâm Nhiễm lại rụt trở về.

Viên Đại Bảo nói:

“Ai nha, trừ bỏ yêu quái, còn có rất nhiều trẻ con a. Tôi không thấy rõ, thật là đáng sợ, bỏ chạy trở về, muốn nói cho các vị một tiếng, ngàn vạn lần đừng vào trong núi!”

Thương Khâu nghe xong, đôi mắt hơi chút động, nói.

“Còn có rất nhiều trẻ con. Không biết có phải trẻ con trong thôn hay không? Như vậy đi, cậu dẫn chúng tôi đi xem.”

Viên Đại Bảo lập tức nói:

“Không được, không được, yêu quái thoạt nhìn thực đáng sợ!”

Thương Khâu nói:

“Chúng ta phải lên núi nhìn xem, sẽ không xảy ra chuyện gì. Cậu giúp dẫn đường, đến lúc đó cho thêm thù lao.”

Viên Đại Bảo tựa hồ suy nghĩ một chút, cũng không có nghĩ quá lâu, liền nói:

“Vậy được rồi, các vị đi theo tôi.''

Thương Khâu để Viên Đại Bảo đi ra ngoài trước, để mình chuẩn bị một chút, rồi nói khẽ với mọi người.

“Viên Đại Bảo chỉ sợ có gian trá, đây có thể là cái bẫy rập. Tống Tịch cùng Nguyên Phong bảo vệ Hàn Lâm Nhiễm, các người đi sau.”

Tống Tịch cùng Nguyên Phong gật gật đầu. Hàn Lâm Nhiễm không thể lộ diện, hơn nữa cần người khác bảo hộ. Những người còn lại liền đi cùng Thương Khâu vào trong núi tìm yêu quái.

Viên Đại Bảo mang theo mọi người lên núi, dọc đường đi đặc biệt sợ hãi, nói:

“Thật đáng sợ a! Đuôi dài vẩy màu đen! Chỉ sợ là muốn ăn những đứa trẻ đó!”

Viên Đại Bảo lại nói:

“Thật là đáng sợ, chúng ta vẫn là đừng đi!”

Viên Đại Bảo luôn là lấy lui làm tiến, vừa miêu tả bộ dạng giao nhân, vừa miêu tả bộ dạng bọn nhỏ, lại luôn nói đừng đi đừng đi. Phương thức này ngược lại sẽ làm người ta phi thường muốn đi.

Mọi người đi theo Viên Đại Bảo hướng vào trong núi. Đi hơn một giờ đồng hồ, đã rất sâu trong núi. Viên Đại Bảo còn lải nhải, thừa dịp mọi người không chú ý, đột nhiên lấy ra một đồ vật, chuẩn bị ném mạnh trên mặt đất.

Ở ngay lúc này, Thương Khâu một bước xông tới một tay nắm lấy cổ tay Viên Đại Bảo. Hắn hơi chút dùng sức, đồ vật nháy mắt rớt xuống dưới. Viên Đại Bảo đau thiếu chút nữa kêu to. Thương Khâu giơ tay còn lại tiếp đồ vật. Viên Đại Bảo tức khắc sắc mặt hoảng hốt, sợ tới mức run run, nói

“Ông chủ…… đây…… đây……”

Thương Khâu đem đồ vật cầm lên, nói:

“Đây là cái gì?”

Viên Đại Bảo lập tức nói:

“Không không, tôi cũng không biết là cái gì?”

Thương Khâu cười một tiếng, nói:

“Thật sự sao?”

Vật này giống với viên thuốc hình nhộng. Viên Đại Bảo muốn ném mạnh xuống đất cho vỡ ra. Tạ Nhất thò qua nhìn nhìn, không biết là thứ gì. Thương Khâu nói:

“Loại đồ vật này chỉ có tu giả mới có thể mua được. Bên trong viên nhộng là nước bùa. Nhìn màu sắc này, hiệu quả hẳn là cùng loại với thuốc ngủ đi?”

Tạ Nhất tức khắc cả kinh, nhìn về phía Viên Đại Bảo. Viên Đại Bảo nói:

“Không không không, tôi không biết ông chủ đang nói cái gì a!”

Hắn đang nói, liền nghe được âm thanh. Có người đang đi tới. Mắt Viên Đại Bảo tức khắc sáng lên, hô to:

“Tôi ở chỗ này!! Mau cứu tôi!! Mau cứu tôi!!!”

Hắn hô to, kết quả bụi cây dao động, ba người từ bên trong đi ra, là Tống Tịch, Nguyên Phong cùng Hàn Lâm Nhiễm. Nụ cười Viên Đại Bảo tức khắc liền cứng lại rồi, tiếng kêu cứu cũng nghẹ lại rồi. Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

“Ngượng ngùng nha, cậu tưởng là ai?”

Viên Đại Bảo biểu tình cứng đờ, vội vàng nói:

“Mấy vị…… mấy ông chủ, tôi không biết các người đang nói cái gì……”

Thương Khâu nói:

“Không sao cả!”

Hắn nói, đi nắm cổ Viên Đại Bảo. Viên Đại Bảo đau xanh cả mặt. Thương Khâu đem viên nhộng để bên miệng Viên Đại Bảo, nói:

“Nếu cậu không biết, vậy nuốt thử xem.”

Viên Đại Bảo sợ tới mức run run, dùng sức mím miệng. Nhưng cổ hắn bị siết, Thương Khâu không chỉ là có sức lực, hơn nữa cách làm hay mười phần. Viên Đại Bảo tê dại, căn bản không thể ngậm miệng, hận không thể chảy nước miếng, cảm giác muốn liệt.

Viên Đại Bảo hoảng sợ nhìn viên nhọng. Thương Khâu lại cười một tiếng, nói:

“Thiếu chút nữa đã quên, loại viên nhộng này hẳn là có hiệu lực mạnh, cho vào miệng một chút cũng phát huy tác dụng. Nếu nuốt vào chính là liều thuốc cực cao, khả năng sẽ chết não. Bất quá… cũng nói không chừng, không lấy mạng ngươi?”

Viên Đại Bảo sợ tới mức cổ họng phát ra âm thanh ư ư, mở to mắt, hoảng sợ nhìn bọn họ. Khi viên nhộng từ từ tiến vào miệng, Viên Đại Bảo đột nhiên xin tha nói:

“Đừng mà! Đừng mà!! Đừng giết tôi!!”

Thương Khâu cũng không có thực đem viên nhộng cho vào miệng Viên Đại Bảo. Đột nhiên hắn đá một cái vào sau gối Viên Đại Bảo. Viên Đại Bảo kêu rên một tiếng, tức khắc thành chó ăn phân, một miệng bùn đất, răng cửa thiếu chút rớt.

Tạ Nhất nói:

“Cậu quả nhiên không phải người tốt. Những đứa trẻ cùng thiếu nữ bị hiến tế có phải bị cậu bán hay không?”

Viên Đại Bảo đôi mắt đong đưa, còn muốn biện giải. Thương Khâu đã ngồi xổm xuống, cầm viên nhọng trong tay, nói:

“Cậu là người duy nhất thường ra khỏi thôn, có quan hệ rộng nhất. Cậu biết đại tiên là giang hồ lừa đảo, nhưng cũng không có ngăn cản ông ta, bởi vì cũng có thể ở giữa kiếm lời. Cậu đi đào những tế phẩm, sau đó bán cho đám người trên núi, đúng không?”

Viên Đại Bảo không muốn thừa nhận, nhưng còn chưa có mở miệng phủ nhận, đã bị Thương Khâu đá vào trên mặt. Viên Đại Bảo tức khắc buông lỏng hàm.

“Phụt!”

Hắn thế nhưng phun ra hai cái răng cửa. Viên Đại Bảo sợ tới mức phát run.

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Con người của tôi vừa nghe lời nói dối liền có chút phẫn nộ. May mắn cậu còn chưa nói ra, không thì không phải chỉ rơi hai răng cửa đơn giản như vậy.”

Viên Đại Bảo lạnh run run, nhìn Thương Khâu. Tống Tịch cười lạnh một tiếng, nói:

“Loại bán trẻ em cùng phụ nữ này đánh hắn là vô dụng, dứt khoát thiến hắn, dù sao cũng không chết được.”

Tống Tịch nói, từ trong túi rút ra một con dao phẫu thuật.

Viên Đại Bảo sợ tới mức linh hồn nhỏ bé muốn bay, vội vàng thừa nhận nói:

“Tôi… Tôi làm việc hơi thiếu đạo đức, nhưng cũng là bị uy hiếp. Thật sự, tôi bị ép, các người phải tin tưởng tôi!”

Tạ Nhất nói:

“Bị ép? Có người ép cậu buôn người sao?”

Viên Đại Bảo nói:

“Đúng đúng đúng, chính là có người bức ép, tôi bất đắc dĩ! Tôi trước đây đi đến thành phố……”

Trong thành phố đối với Viên Đại Bảo mà nói là tiền. Viên Đại Bảo ham mê hư vinh, hơn nữa đặc biệt khôn khéo. Hắn cầm những sản phẩm điêu khắc gỗ đi bán, nhưng căn bản bán không được, còn tiêu sạch lộ phí. Khi túng quẫn bán rẻ những sản phẩm cũng không đủ tiền về thôn.

Viên Đại Bảo rối rắm làm như thế nào về nhà, có người tìm đến hắn, muốn cùng hắn hợp tác. Những người đó biết Viên Đại Bảo là người nơi nào, tên gọi là gì, thậm chí trong nhà có những ai. Hơn nữa đáp ứng cho hắn một số tiền lớn. Những người khinh thường hắn, đều sẽ nhìn hắn với con mắt khác.

Viên Đại Bảo bị dụ, quả nhiên đồng ý. Vì thế hắn cầm tiền về nhà. Quả nhiên, người ngày xưa nghèo khổ nhất, đã biến thành người giàu có nhất trong thôn. Viên Đại Bảo kể về những gì mình thấy trong thành phố, tất cả mọi người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn. Rất hâm mộ.

Viên Đại Bảo khoe khoang thành nghiện, chuẩn bị dựa theo lời những người đó làm việc.

Viên Đại Bảo vì chính mình biện giải nói

“Tôi... Tôi bị ép. Còn nữa… còn nữa, những đứa trẻ cùng thiếu nữ cũng là tế phẩm, đều là đại tiên sai. Nếu ông ta không làm hiến tế, tôi cũng sẽ không… sẽ không như vậy. Tôi chỉ là tận dụng thôi, hơn nữa những người đó đều còn sống. Tôi còn... còn làm chuyện tốt nha… A a a a!!! Đừng đánh!! Đừng đánh…”

Hắn nói còn chưa nói xong, Tạ Nhất là người đầu tiên đi qua. Tạ Nhất chửi thô tục.

“Con mẹ cậu, còn làm chuyện tốt, khốn kiếp!”

Tạ Nhất đánh người cũng không nương tay. Viên Đại Bảo bị đánh quỳ trên mặt đất, ôm đầu xin tha, thiếu chút nữa khóc, tức khắc mặt mũi bầm dập. Thương Khâu nhanh giữ Tạ Nhất lại, nói:

“Cẩn thận tay đánh sưng lên.”

Tạ Nhất lúc này mới dừng lại, lắc lắc tay. Dù sao cũng là tay không đánh người, thật đúng là có điểm đau.

Tạ Nhất dừng lại, lúc này mới thấy được Hàn Lâm Nhiễm.

Vừa rồi mình nhất thời không khống chế trực tiếp mắng chửi người, Hàn Lâm Nhiễm còn là trẻ con, ở trước mặt trẻ con mắng chửi người, quá không tốt!

Bất quá Hàn Lâm Nhiễm không có phản ứng, chỉ là đứng ở tại chỗ, biểu tình lạnh nhạt nhìn Viên Đại Bảo.

Thương Khâu nói:

“Những người trả tiền cho cậu ở nơi nào. Bọn họ có phải bắt một giao nhân hay không?”

Viên Đại Bảo lúc này không dám che giấu, vội vàng nói

“Phải phải phải... có một hắc giao nhân. Những người đó muốn tôi trở về nói cho các người biết. Cố ý nói có quái vật, các người khẳng định sẽ đi theo tôi vào núi cứu quái vật. Cụ thể tôi không thấy rõ, nhưng có quái vật phi thường hung…”

Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:

“Trên núi có bọn họ có căn cứ. Cậu biết ở nơi nào đúng không?”

Viên Đại Bảo nói:

“Đúng vậy, tôi biết! Tôi biết! Các người đừng giết tôi, đừng đánh tôi!! Tôi liền nói cho…… Ai u!!”

Hắn nói còn chưa xong, Tạ Nhất đã lại đá qua. Viên Đại Bảo lăn trên mặt đất, nhanh ôm đầu, nói:

“Đừng đánh…… Đừng đánh!”

Tạ Nhất nói:

“Còn cùng chúng tôi nói điều kiện?! Từ giờ trở đi, nói một câu vô nghĩa liền đánh một lần.”

Viên Đại Bảo tức khắc không dám nhiều lời, nhanh dẫn đường. Thương Khâu cười một tiếng, cúi đầu hôn trán Tạ Nhất một cái, nói:

“Tạ Nhất nhà anh càng ngày càng khí phách, vừa rồi đánh người đặc biệt rất đàn ông.”

Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:

“Bằng không sao làm chồng anh?”

Thương Khâu không e lệ, cười nói:

“Nói đúng.”

Mọi người đi theo Viên Đại Bảo. Viên Đại Bảo không dám gian trá, dẫn đường, nói:

“Không xa, không xa, liền phía trước, chỉ trong chốc lát. Là cái sơn động, các người nhìn thấy liền biết. Lúc trước vốn có căn cứ rất bí mật, bất quá… Bất quá bị giao nhân kia phát hiện, cho nên phải dọn vào sơn động.”

Viên Đại Bảo nói không khác gì Hàn Lâm Nhiễm đã kể. Hàn Lâm Nhiễm cùng Hắc Phần đã nhìn thấy bọn buôn người. Những người đó bị phát hiện, cho nên dọn đi nơi khác. Hàn Lâm Nhiễm liền không biết những người đó đi nơi nào.

Mọi người một đường đi về phía trước. Trên đường không có gặp bất luận cái gì cản trở, thoạt nhìn thực an tĩnh, phảng phất là một rừng rậm nguyên thủy, không có gì khác thường.

Thình lình nghe một tiếng động.

“Vèo!!!”

Hàn Lâm Nhiễm đột nhiên hô to một tiếng:

“Để ý!!”

Tống Tịch chỉ cảm thấy phía sau lưng có gió, đột nhiên hướng sang bên tránh. Một luồng gió quét qua gương mặt hắn, thiếu chút nữa bị đánh trúng. Tống Tịch quay đầu nhìn lại, tức khắc nheo đôi mắt, nói:

“Nguyên Phong?”

Nguyên Phong đứng ở sau lưng, trong tay nắm một dao găm. Vừa rồi hắn đột nhiên đánh lén Tống Tịch, làm mọi người đều lắp bắp kinh hãi.

Nguyên Phong ở thời điểm này đột nhiên phản bội, nhưng không khó tưởng tượng nguyên nhân. Dù sao Nguyên Phong chính là “nằm vùng“. Hắn là người gỗ, tuy rằng thoạt nhìn cùng ngày thường không có gì khác nhau. Nhưng hắn là một người gỗ có chủ nhân, không biết khi nào liền sẽ bị điều khiển hoặc là không tự chủ được hướng chủ nhân báo tin tức, bất luận Nguyên Phong có nguyện ý hay không.

Nguyên Phong trong tay nắm dao găm, biểu tình thực lãnh đạm đứng ở sau mọi người, kéo ra khoảng cách nhất định. Khoảng cách này làm mọi người tức khắc minh bạch lập trường của Nguyên Phong, hiển nhiên không giống theo chân bọn họ. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Nguyên Phong?!”

Nguyên Phong đứng ở tại chỗ, lộ ra nụ cười dữ tợn. Đột nhiên một câu cũng không nói, trực tiếp liền phải tấn công Hàn Lâm Nhiễm.

Hàn Lâm Nhiễm lắp bắp kinh hãi. Tống Tịch ở gần nhất, lập tức phản ứng, cũng là nhanh chóng nhảy qua, ôm chặt Hàn Lâm Nhiễm, lui về phía sau. Hắn nhanh chóng đem Hàn Lâm Nhiễm ném đi, Thương Khâu tiếp được Hàn Lâm Nhiễm.

Hàn Lâm Nhiễm có chút chấn kinh, rốt cuộc lộ ra một ít biểu tình đúng lứa tuổi, mắt chớp chớp, có chút sợ hãi.

Thương Khâu đem Hàn Lâm Nhiễm giao cho Tạ Nhất. Tạ Nhất ôm lấy đứa trẻ, an ủi nói:

“Không có việc gì, không có việc gì.”

Hàn Lâm Nhiễm có chút sợ hãi, nhưng không muốn biểu lộ ra. Bất quá không biết vì cái gì, nép vào lòng Tạ Nhất, nó có cảm giác ấm áp nói không nên lời, vì thế chậm rãi nâng tay ôm eo Tạ Nhất.

Bên kia Tống Tịch đem Hàn Lâm Nhiễm ném ra xong, lập tức xoay người. Nguyên Phong đã tiến lên, dao găm hướng đến mặt Tống Tịch. Tống Tịch nghiêng đầu trốn tránh, khe hở bàn tay đã thêm mấy cây châm. Hắn cười lạnh một tiếng, nói:

“Muốn làm một con chó cắn chủ nhân, chỉ là như vậy không đủ đâu.”

Tống Tịch nói, cười cười, đôi mắt tức khắc biến thành đỏ như máu, nhanh chóng tấn công Nguyên Phong.

Nguyên Phong cùng Tống Tịch đột nhiên triền đấu, hơn nữa thoạt nhìn như là liều mạng, việc này làm mọi người bất ngờ. Nhưng Tạ Nhất lại cảm thấy chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, căn bản là trong dự kiến.

Dù sao… Nguyên Phong là người gỗ.

Nguyên Phong trên mặt mang theo tàn nhẫn dữ tợn, gân xanh nổi lên. Tạ Nhất tức khắc đổ mồ hôi, nói:

“Tống Tịch có thể giải quyết hay không?”

Thương Khâu thật ra bình tĩnh, nói:

“Yên tâm, Tống Tịch công phu không yếu……”

Tống Tịch vốn là Thái tử Đan Chu con Đế Nghiêu. Ở mấy ngàn năm trước, Đan Chu không thích tập võ, thật ra thích văn. Đan Chu phát minh cờ vây, là cao thủ chơi cờ, hơn nữa giỏi viết văn, đúng chuẩn văn nhân. Chẳng qua trận chiến sông Đán bị thua thất bại thảm hại, nhiều năm như vậy qua đi Đan Chu đã sớm biến thành một tu giả.

Hắn cũng không phải như năm đó là chú trọng văn. Sau trận chiến sông Đán, làm Đan Chu biết được hết thảy nhân nghĩa giáo lý chỉ triển khai phía dưới sức mạnh. Hắn trước kia nghĩ sai rồi.

Tống Tịch động tác thực mau, nháy mắt cùng Nguyên Phong triền đấu. Hai người đều là lấy mệnh ra đối đầu. Tạ Nhất nhìn hoa cả mắt. Hơn nữa cảm giác hai người kia căn bản không cho phép người khác nhúng tay. Nếu nhúng tay, có lẽ chính là làm trở ngại chứ không giúp gì.

Tống Tịch đá trúng ngực Nguyên Phong, thiếu chút nữa đá gãy xương sườn Nguyên Phong. Nguyên Phong đột nhiên lui về phía sau. Tống Tịch nhanh chóng đuổi theo, ngân châm ép xuống. Nguyên Phong đột nhiên nâng dao găm ngăn chặn châm của Tống Tịch. Những kim châm này đều có bôi thuốc, nếu bị trúng khẳng định không chỉ là một lỗ kim.

Nguyên Phong hướng dao găm về phía trước, đồng thời xoay một cái, liền nghe được một tiếng xoẹt. Tống Tịch kêu một tiếng, gương mặt tức khắc bị cắt một dấu to.

Tống Tịch nghiêng lệch về một bên, lắp bắp kinh hãi. Duỗi tay sờ quả nhiên là một vết thương to, hắn tức khắc nheo mắt, trong ánh mắt tựa hồ có chút tàn nhẫn.

Nguyên Phong không có tạm dừng, chiếm thế thượng phong lập tức tiếp tục tấn công. Đôi mắt Tống Tịch đỏ đậm, sắc mặt có chút dữ tợn, nhanh chóng tiếp được công kích của Nguyên Phong. Hai người động tác rất nhanh. Tống Tịch sau khi bị thương, động tác càng là cương mãnh dị thường.

“Bốp.”

Tống Tịch nắm lấy tay Nguyên Phong, đầu nhọn dao găm thiếu chút nữa chui vào mắt Tống Tịch. Tạ Nhất sợ tới mức lòng bàn tay lạnh lẽo, trợn to mắt nhìn một màn này.

Tống Tịch dùng sức nắm lấy tay Nguyên Phong. Dao găm chậm rãi bị đẩy rời xa mắt Tống Tịch. Tống Tịch tươi cười, thái dương đã là đầy mồ hôi, thoạt nhìn thể lực không có bằng Nguyên Phong, đã có chút chống đỡ không nổi. Tống Tịch cười nói:

“Xem ra đạo hạnh còn chưa đủ, đã muốn cắn chủ nhân. Phải luyện thêm mấy năm mới được, biết không?”

Nguyên Phong chỉ là cười một chút, đột nhiên cử động chân.

“Vù!!”

Chân Nguyên Phong quét ngang, đem Tống Tịch quét ngã trên mặt đất, thiếu chút nữa mũi dao găm liền đâm vào mặt Tống Tịch. Tạ Nhất hô to một tiếng:

“Tống Tịch!!”

Tống Tịch ngã trên mặt đất, bị Nguyên Phong đè lên. Bất quá Nguyên Phong cũng không có chiếm được chỗ tốt, cổ tay của hắn bị Tống Tịch giữ chặt, dao găm căn bản không thể đâm xuống. Nguyên Phong cũng cười một tiếng, đột nhiên nói:

“Anh không phải chủ nhân của tôi, anh còn không rõ ràng sao?”

Tống Tịch nghe được hắn nói, đôi mắt càng thêm thâm trầm. Giọng Nguyên Phong rất thấp, lại nói:

“Mặc kệ thế nào, mặc kệ anh nghĩ gì, tôi chung quy là người gỗ.”

Ngay trong nháy mắt này, mọi người đột nhiên nhìn thấy tình huống biến đổi. Nguyên Phong không biết xảy ra chuyện gì, buông lỏng tay ra. Tống Tịch đang cùng hắn phân cao thấp, Nguyên Phong buông lỏng tay, Tống Tịch theo bản năng xoay chuyển dao găm.

“Phập!”

Dao trực tiếp đâm vào ngực Nguyên Phong.

“Hừ!”

Nguyên Phong đột nhiên hô nhỏ một tiếng. Tống Tịch cũng là sửng sốt, liền buông tay. Mà lúc này, Nguyên Phong đột nhiên nắm lấy tay Tống Tịch, dùng sức đưa về phía trước.

“Hừ……”

Nguyên Phong lại hô một tiếng nhỏ, thân thể lung lay, cơ hồ muốn ngã trên mặt đất. Tống Tịch sợ tới mức mở to hai mắt nhìn. Hắn có thể cảm giác được máu từ ngực Nguyên Phong phun ra, nhỏ giọt ở mu bàn tay mình. Máu nóng hổi, mang theo nhiệt độ cơ thể Nguyên Phong.

Nguyên Phong hừ hai tiếng, lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay Tống Tịch.

Biến cố quá đột nhiên, mọi người tức khắc lắp bắp kinh hãi. Tất cả đều muốn xông tới, mà lúc này, Nguyên Phong lại đột nhiên đẩy Tống Tịch ra, che lại ngực mình, nhanh chóng chạy đi. Tống Tịch kinh hãi, hô to:

“Nguyên Phong!!!”

Nguyên Phong nhanh chóng hướng vào chỗ sâu nhất của rừng cây chạy tới. Mọi người đuổi theo, trên mặt đất đều là vết máu uốn lượn.

Tống Tịch theo vết máu đuổi theo, thực mau phía trước tầm mắt rộng mở. Thế nhưng là một mảnh đất bằng kế tiếp là vực thẳm với vách đá như được đẽo gọt.

Nguyên Phong ngồi bên cạnh vách đá, một tay che lại ngực. Tống Tịch nhanh chóng chạy tới, hô to:

“Nguyên Phong!!”

Hắn vừa rồi đã mông lung. Rõ ràng hai người đánh bán sống bán chết. Nguyên Phong chiếm hết thượng phong, nhưng mà liền ở lúc ấy, Nguyên Phong đột nhiên buông lỏng tay. Tống Tịch xoay dao găm đâm vào ngực Nguyên Phong.

Nguyên Phong ngồi trên một tảng đá lớn, sắc mặt thập phần tái nhợt, hiển nhiên bị trọng thương. Nhìn thấy mọi người, hắn cười cười, thấp giọng nói:

“Dao găm… là tôi đã sớm chuẩn bị. Không chỉ là bằng bạc, mặt trên còn có phù chú.”

Hắn nói, mọi người liền nhìn vết thương trên ngực Nguyên Phong. Vết thương quả nhiên phảng phất bị đốt cháy.

Nguyên Phong hô đau một tiếng, cười nhẹ, nói:

“Tôi là người gỗ… Người gỗ, ha ha ha, tôi là người gỗ…”

Nguyên Phong càng cười âm thanh càng lớn. Âm thanh kia quanh quẩn ở bên vách đá, mang theo một cổ tang thương.

Tống Tịch đứng tại chỗ, không biết như thế nào cho phải, nói:

“Nguyên Phong, cậu lại đây. Tôi băng bó vết thương cho cậu.”

Nguyên Phong nhàn nhạt nói:

“Tôi là một con chó cắn chủ nhân, nhưng cũng không phải anh. Tôi chưa từng xem anh như chủ nhân… Tuy rằng ngày thường anh thoạt nhìn luôn là chẳng hề để ý, nhưng tôi thật vui…”

Tống Tịch nghe Nguyên Phong nói, nhìn ngực hắn bị bào mòn không ngừng, không biết vì cái gì, đôi mắt màu đỏ thế nhưng có chút cay.

Giọng Nguyên Phong khàn khàn, có chút suy yếu, nói:

“Ở hai mươi mấy năm trước, có đứa bé sinh ra trong quan tài. Nó không có lựa chọn nào khác, bị ném vào núi rừng, được chó sói nuôi lớn. Kỳ thật đã thực may mắn… Bất hạnh chính là sau đó có người phát hiện đứa nhỏ này. Bọn họ đem đứa bé đi, sau đó… làm thành người gỗ đầu tiên.”

Cổ họng Tạ Nhất nghẹn một chút

Nguyên Phong thế nhưng là con của cô gái đầu tiên minh hôn… được sinh ra trong quan tài.

Bọn họ vốn tưởng rằng đứa bé sinh ra ở trong quan tài, bên cạnh thi thể mẹ đã rất thống khổ. Sau đó đứa trẻ bị vứt bỏ ở trong núi, được chó sói nuôi lớn, đã rất thống khổ. Không nghĩ tới, đứa bé còn gặp sự tình càng thống khổ hơn…

Nguyên Phong cười cười, nói:

“Tôi là một người gỗ, chỉ có ở thời điểm cực độ suy yếu mới không thể hướng chủ nhân báo cáo.”

Tống Tịch đôi mắt đau xót, đột nhiên minh bạch vì cái gì Nguyên Phong phản bội. Hắn là cố ý để Tống Tịch dùng dao đâm chính mình. Dao bạc mặt trên còn có phù chú nguyền rủa. Nguyên Phong hiện tại đã trọng thương.

Nguyên Phong nhìn Tống Tịch, cười cười, nói:

“Đừng lo lắng, tôi vĩnh viễn sẽ không mật báo……”

Hắn nói, Tống Tịch đột nhiên hô to:

“Nguyên Phong!!! Nếu cậu dám nhảy xuống, tôi sẽ không tha thứ cho cậu. Mặc kệ sống hay chết, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cậu……”

Nguyên Phong cười, che lại ngực, trên tay tất cả đều là máu, nghẹn ngào nói:

“Vậy thật tốt quá, anh sẽ vĩnh viễn nhớ rõ tôi……”

Tống Tịch rống to, Nguyên Phong đột nhiên ngã về phía sau.

Đào Hoa ném ra dây mây.

“Vèo!!!”

Dây mây vươn ra, muốn quấn lấy Nguyên Phong. Chẳng qua Nguyên Phong phản ứng phi thường mau, đột nhiên rút ra dao trên ngực chặt dây mây.

Dây mây của Đào Hoa bị gãy, làm Đào Hoa giật mình. Trong một chốc kia, Nguyên Phong đột nhiên biến mất ở vách đá, chỉ còn lại có dao găm vừa rút ra, cùng một vũng máu tươi.

Mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Nguyên Phong đã biến mất, biến mất ở bên vách đá.

Tống Tịch nhanh chóng chạy tới, nhìn xuống phía dưới.

Cái gì cũng không có!

Chỗ này tuy rằng không cao, nhưng hiện tại sương mù, cũng khó nhìn, phía dưới trắng xoá một mảnh.

Tạ Nhất cũng nhanh chạy tới, nói:

“Tống Tịch……”

Tống Tịch đôi mắt đỏ bừng, duỗi tay lau nước mắt, nói:

“Các người đi cứu người, tôi đi xuống tìm xem.”

Tạ Nhất muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không nói. Nguyên Phong làm như vậy mục đích là không muốn bẩm báo cho Đại Bồng giáo. Nếu mấy người Tạ Nhất còn chậm trễ nữa, sợ sẽ trễ thời cơ giải cứu người, phụ lòng Nguyên Phong.

Tống Tịch muốn tự mình đi xuống tìm Nguyên Phong. Những người khác chuẩn bị đi theo Viên Đại Bảo tìm cái sơn động.

Lại đi về phía trước không xa, quả nhiên liền thấy được sơn động. Bên cạnh sơn động thực an tĩnh. Viên Đại Bảo nói:

“Cầu các người, thả tôi đi đi. Nếu những người đó biết tôi đem các người đến, sẽ giết tôi.”

Đào hoa nói:

“Hiện tại biết sợ chết sao?!”

Viên Đại Bảo nói:

“Hơn nữa trong sơn động đều là cơ quan, tôi tuyệt đối sẽ không đi vào. Các người cũng không cần đi vào, thật sự sẽ chịu chết!”

Viên Đại Bảo lải nhải, thoạt nhìn thực sợ hãi. Thương Khâu thập phần không kiên nhẫn, cau mày, dùng tay nện xuống.

“Bịch!”

Viên Đại Bảo tức khắc liền hôn mê bất tỉnh.

Thương Khâu đem hắn ném ở trong bụi cây, nói:

“Chờ chúng ta ra lại xử lý hắn.”

Tạ Nhất nói:

“Đúng vậy, không thể tiện nghi cho hắn.”

Bọn họ đem Viên Đại Bảo giấu ở trong bụi cây, rồi vào sơn động. Chung quanh không có bất luận ai canh gác, thoạt nhìn trống rỗng. Thương Khâu nhìn thoáng qua, nói:

“Nơi này cơ quan đích xác rất nhiều, lại còn có rất nhiều phù chú. Mọi người cẩn thận, đi theo tôi.”

Mọi người vội vàng theo Thương Khâu. Tạ Nhất dắt tay Hàn Lâm Nhiễm, nhắc nhở Hàn Lâm Nhiễm cẩn thận. Đừng nhìn Hàn Lâm Nhiễm thực lạnh nhạt, kỳ thật rất ngoan. Nó gật gật đầu, thật cẩn nắm tay Tạ Nhất. Mọi người cùng nhau hướng vào trong.

Một đường đi vào đầy phù chú cùng cơ quan, bất quá mọi người đi theo Thương Khâu, nên dễ dàng vượt qua. Bởi vì cơ quan cùng phù chú rất nhiều, cho nên cũng không có nhiều người canh gác, thoạt nhìn giống như là tòa nhà công nghệ cao.

Trong sơn động có rất nhiều nhánh, được dùng làm phòng. Bọn họ càng đi vào sâu, loáng thoáng nghe được tiếng khóc. Thương Khâu chỉ chỉ một phòng, mọi người chạy nhanh đến.

Phòng có cửa sắt, ở mặt trên là một ô thông khí, thoạt nhìn như nhà tù. Bên trong truyền ra tiếng khóc, hình như là tiếng trẻ con khóc.

Thương Khâu đi qua, duỗi tay sờ sờ cửa, ngay sau đó móc ra một cái kim cho vào ổ khóa. Cũng không biết hắn làm như thế nào, một tiếng động nhỏ vang lên, cửa sắt đã bị mở ra.

Bởi vì vang lên tiếng động, tiếng khóc bên trong im bặt, tựa hồ bị dọa rồi.

Cửa sắt mở ra, mọi người liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Ít nhất cũng có mười mấy đứa trẻ cả nam lẫn nữ, bộ dáng xanh xao da bọc xương, tay chân đều có xiềng xích, cuộn tròn ở trong góc.

Những đứa trẻ nhìn thấy bọn họ tới, sợ hãi ôm nhau, tựa hồ sợ bị bắt đi.

Tạ Nhất thấy một màn như vậy, tức khắc trong lòng co rút đau đớn không thôi. Bọn nhỏ thập phần đề phòng, nháy mắt muốn khóc lên. Nếu đám trẻ khóc lên, không biết có thể bị nghe thấy hay không. Tạ Nhất nhanh ngăn cản bọn chúng, nhưng những đứa trẻ sợ hãi cực kỳ, tựa hồ cảm thấy bọn họ không phải người tốt.

Vệ Anh Hào nói:

“Làm sao bây giờ? Bọn nhỏ muốn khóc! Đem những người kia tới liền thảm!”

Đang nói, liền thấy phía sau Tạ Nhất đột nhiên ló ra một cái đầu, là Hàn Lâm Nhiễm. Hàn Lâm Nhiễm ôm eo Tạ Nhất, vẫn luôn núp ở phía sau. Những đứa trẻ muốn khóc, Hàn Lâm Nhiễm liền ló đầu ra nhìn.

Trong số đó có đứa bé cỡ như Hàn Lâm Nhiễm, nhìn thấy Hàn Lâm Nhiễm, tức khắc giật mình mở to hai mắt, tựa hồ là nhận ra Hàn Lâm Nhiễm. Còn có mấy đứa nhỏ hơn một chút cũng nhận ra Hàn Lâm Nhiễm. Thoạt nhìn Hàn Lâm Nhiễm trước kia danh tiếng cũng không tệ lắm. Ít nhất bọn nhỏ đều thích nó, mấy đứa nhỏ đều lại gần, gọi;

“Hàn ca ca!”

Hàn Lâm Nhiễm nhanh an ủi những đứa trẻ đó, nói những người này là người tốt, có thể đem mọi người đi ra ngoài.

Mấy đứa trẻ gật gật đầu, lúc này mới không khóc, tựa hồ thập phần tin tưởng bọn họ. Hàn Lâm Nhiễm lại nói:

“Các em có gặp qua một ca ca tướng mạo hung tợn, cao như vầy, bị người xấu đưa tới nơi này hay không. Hẳn là còn bị thương.”

Những đứa bé nghĩ nghĩ, có đứa nói:

“Em biết! Em thấy được những người đó đem ca ca mang đi qua nơi này.”

Đứa bé chỉ chỉ ngoài cửa, nói:

“Em nhìn thấy.”

Bởi vì đây là nhà tù chỉ có ô thông khí phía trên, căn bản nhìn không tới bên ngoài. Nếu đứa nhỏ muốn xem bên ngoài phải leo lên người một đứa khác. Ngày đó có động tĩnh lớn, bọn nhỏ sợ hãi, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, có phải có đứa nhỏ nào bị mang vào hay không hoặc là lại đến bắt đứa nào đi. Những đứa nhỏ liền chồng lên nhau nhìn ra bên ngoài. Đứa trên cùng thấy được một ca ca sắc mặt thực hung dữ, còn bị thương, cả người là máu, bị mấy người kia trói lại kéo vào một nhánh hang động phía trước.

Tạ Nhất đi phía trước nhìn thoáng qua, lại nhìn nhìn những đứa trẻ, nói:

“Chúng ta cần cứu Hắc Phần, nhưng tụi nhỏ chờ không được. Tôi cảm thấy tốt nhất là chia ra làm việc.”

Đào Hoa nhíu nhíu mày, tựa hồ không quá đồng ý chia ra làm việc. Nhưng hiện giờ không có biện pháp khác, bọn nhỏ lưu lại nơi này quá nguy hiểm.

Thương Khâu để Đào Hoa cùng Vệ Anh Hào mang theo bọn nhỏ rời đi, hắn cùng Tạ Nhất đi vào cứu người. Hàn Lâm Nhiễm vốn nên đi theo bọn nhỏ rời đi, nhưng nhất định phải đi cứu Hắc Phần, nói như thế nào cũng không rời đi. Cuối cùng đành phải cho Hàn Lâm Nhiễm đi theo Thương Khâu cùng Tạ Nhất.

Đào Hoa cùng Vệ Anh Hào tháo xiềng xích, chuẩn bị mang theo bọn trẻ rời đi, nói:

“Các người cẩn thận.”

Thương Khâu cùng Tạ Nhất gật gật đầu. Tạ Nhất nắm tay Hàn Lâm Nhiễm, ba người đi hướng vào trong. Những người khác rời khỏi sơn động.

Mấy người Tạ Nhất vẫn luôn hướng vào trong, bên trong dần dần cao hơn, cũng trở nên rộng lớn hơn một ít. Bên trong chỉ có một lối đi, thực mau liền tới cái phòng cuối cùng. Cũng là cửa sắt, nhưng bên ngoài có hai người canh gác. Từ ô thông khí truyền ra âm thanh, tựa hồ là tiếng kêu rên khàn khàn. Hàn Lâm Nhiễm vừa nghe, nói:

“Là Tiểu Hắc! Là Tiểu Hắc!”

Một tiếng dã thú kêu gào từ bên trong truyền ra. Không biết đã xảy ra sự tình gì, bất quá bên trong trừ Hắc Phần, khẳng định còn có những người khác. Có người cười dữ tợn nói:

“Thả lỏng đi, còn hai phân đoạn là mày liền không cảm thấy đau đớn nữa, biến thành người gỗ nguyện trung thành tuyệt đối với chủ nhân, thật tốt.”

Tạ Nhất vừa nghe, nhanh nhìn về phía Thương Khâu. Những người đó thế nhưng muốn đem Hắc Phần biến thành người gỗ.

Thương Khâu nheo nheo mắt, ra hiệu cho hai người lưu lại nơi này đừng nhúc nhích, sau đó hắn nhanh chóng lao đi. Hai tên canh gác nhìn thấy Thương Khâu, muốn tấn công, Thương Khâu đã đánh đòn phủ đầu. Một tên bị bổ trên cổ, một tên khác muốn xông tới hỗ trợ, bị Thương Khâu đá cao chân. Cú đá trúng huyệt Thái Dương, tên kia hừ cũng chưa hừ một chút, nháy mắt ngã xuống. Thương Khâu vội vàng đưa tay tiếp tên gác cửa, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, sau đó quay về phía sau vẫy tay, ý bảo Tạ Nhất cùng Hàn Lâm Nhiễm tiến lên.

Mọi người đến cạnh cửa, từ lỗ thông khí nhìn vào trong. Liền nhìn thấy bên trong có cái giường sắt, còn có rất nhiều dùng dụng cụ thí nghiệm. Một thân hình to lớn nằm ở trên giường, đã vết thương chồng chất, nhưng ánh mắt thập phần phẫn nộ. Phía dưới đã là cái đuôi cá, bị kẹp lại. Đuôi của người cá sức lực rất lớn, có thể dễ dàng ném đi một chiếc thuyền lớn, có tính sát thương ghê gớm. Cho nên những người đó cố định đuôi cá vào giường bằng ba cái đinh rất to.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đều không quen biết Hắc Phần, bởi vậy không có biện pháp phân biệt. Tạ Nhất bế Hàn Lâm Nhiễm lên xem. Hàn Lâm Nhiễm tức khắc tròng mắt đều đỏ, muốn khóc, nói.

“Là Tiểu Hắc…… Bọn họ đóng đinh đuôi Tiểu Hắc……”

Thương Khâu nghe Hàn Lâm Nhiễm xác định người bên trong là Hắc Phần, nheo nheo mắt. Từ ô thông khí nhìn quét bên trong một lần, hắn lập tức nhấc chân.

“Rầm!”

Cửa sắt nháy mắt bị đá ngã xuống, đập mạnh trên mặt đất.

Bên trong là người mặc áo blouse trắng lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại. Một cái bóng đen nháy mắt từ bên ngoài vọt vào, mau giống như một tia chớp. Người mặc áo blouse trắng không có kịp phản ứng, đã bị đè cổ, ném lên đán dụng cụ bên cạnh.

“A a a a!”

Người mặc áo blouse trắng hô to một tiếng, đầu váng mắt hoa, căn bản bò dậy không được.

Giao nhân nằm ở trên giường nhìn thấy biến cố, trong ánh mắt hiện lên kinh ngạc, nói:

“Lâm Nhiễm!”

Hàn Lâm Nhiễm chạy nhanh tới, nói:

“Tiểu Hắc! Bọn họ là tới cứu anh, bọn họ đều là người tốt!”

Hắc Phần nhìn thấy Hàn Lâm Nhiễm, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, nói:

“Em có bị thương không?”

Hàn Lâm Nhiễm lắc lắc đầu, nói:

“Không có việc gì, lúc trước bị trầy xước một chút, bất quá đã băng bó.”

Thương Khâu một tay đem người mặc áo blouse trắng ném văng ra, sau đó đi đến bên giường, nói:

“Tôi hiện tại phải nhổ cái đinh, kiên nhẫn một chút.”

Hắc Phần gật gật đầu, chỉ là hắn không nghĩ tới Thương Khâu động tác nhanh như vậy, còn chưa có gật đầu xong, cái đinh đã rút ra. Hắc Phần đau đến tê tái, gầm nhẹ.

Hàn Lâm Nhiễm sợ không nhẹ, nhanh đỡ Hắc Phần. Hắc Phần hít sâu mấy hơi, nói:

“Không có việc gì, anh không có việc gì.”

Hàn Lâm Nhiễm dìu Hắc Phần. Dáng người Hàn Lâm Nhiễm quá nhỏ so với Hắc Phần thân hình cao lớn. Hắc Phần có thể đem Hàn Lâm Nhiễm coi như cái gậy.

Thương Khâu nói:

“Đi bên này, chúng ta rời nơi này trước.”

Hắc Phần nói:

“Tôi nhìn thấy nơi này còn có rất nhiều đứa trẻ.”

Tạ Nhất nói:

“Không cần lo lắng, những đứa trẻ đã được cứu đi trước, chúng ta đi ra ngoài hội hợp.”

Người mặc áo blouse trắng nằm trên mặt đất không bò dậy, lại cười lớn nói:

“Bọn mày trốn không thoát!! Trốn không thoát! A……”

Hắn nói thập phần điên cuồng, bất quá còn chưa nói xong, Thương Khâu đã tùy tay túm một dụng cụ ném qua.

“Bốp!”

Vật kia nệm vào đầu người mặc áo blouse trắng nháy mắt hắn liền ngất đi.

Mọi người đỡ Hắc Phần nhanh chóng đi trở về, chuẩn bị rời khỏi sơn động. Bất quá đi đến một nửa, thế nhưng đột nhiên thấy được Đào Hoa.

Tạ Nhất ngạc nhiên nói:

“Đào Hoa? Sao cậu đã trở lại, mấy đứa nhỏ đâu? Vệ Anh Hào đâu?”

Đào Hoa đứng đó, không biết chuyện gì đang xảy ra, và đôi mắt có chút đờ đẫn, ngây người nhìn bọn họ.

Thương Khâu cảm thấy ánh mắt của Đào Hoa không đúng, lúc này nghe thấy tiếng bước chân, từ cửa động truyền đến. Một người chạy nhanh đến, hóa ra là Vệ Anh Hào. Vệ Anh Hào hét lớn:

“Đào Hoa có không có ý thức! “

“Hừ!!!”

Thời điểm Vệ Anh Hào hét lên, Đào Hoa chuyển động lòng bàn tay, hai dây leo đột nhiên bắn ra, lao thẳng về phía trước mặt Tạ Nhất. Thương Khâu phản ứng nhanh chóng, nắm lấy Tạ Nhất, xoay người lại, tránh dây leo đâm vào.

Đào Hoa hai mắt đờ đẫn. Dây leo đánh trượt một cú, hắn lập tức lật lòng bàn tay, dây leo lại hướng về phía Thương Khâu và Tạ Nhất.

“Bốp!”

Tạ Nhất ngạc nhiên nói:

“Đào Hoa bị làm sao vậy?!”

Đào Hoa đột nhiên mất ý thức, không phân biệt kẻ thù hay bạn, tiếp tục tấn công bọn họ. Vệ Anh Hào chạy đến, cánh tay bị thương, trên đó có những vết bầm tím, rõ ràng là do dây leo gây ra.

Đào Hoa hoàn toàn không có ý thức, điên cuồng tấn công bọn họ. Đồng thời lúc này có tiếng bước chân, hóa ra rất nhiều người xông tới, tất cả đều có súng chuyên dụng, lập tức bao vây bọn họ.

Đi đầu là hai người mặc áo blouse màu trắng, một người bước ra cười nói:

“Thật là tốt. Tuy rằng đã mất rất nhiều nguyên liệu làm người gỗ nhưng nếu bắt được mày, đại nhân sẽ nhìn tao với ánh mắt khác. Không phải sao?”

Thương Khâu chế nhạo nói:

“Chỉ bằng mấy người?”

Người mặc áo blouse cười nói:

“Đương nhiên không phải tao, mà là nó.”

Hắn vừa nói, đột nhiên Hàn Lâm Nhiễm đau đớn rên rỉ, ngã xuống đất không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắc Phần ôm lấy Hàn Lâm Nhiễm, Hàn Lâm Nhiễm đau run lên, cũng không biết nơi nào đau.

Người áo blouse trắng cười nói:

“Vết xước trên cánh tay của nó là có độc. Ai đụng vào máu của đứa nhỏ này sẽ bị trúng độc.”

Khi hắn ta nói lời này, mọi người cuối cùng cũng hiểu ra lý do. Khi Hàn Lâm Nhiễm xuất hiện, trên cánh tay có vết trầy xước, Đào Hoa đã lấy hộp thuốc và băng bó vết thương cho Hàn Lâm Nhiễm, lúc đó chắc chắn đã dính máu độc.

Hàn Lâm Nhiễm rất đau, co giật, đập mạnh đầu, đau đớn hét lên, hai mắt trở nên đờ đẫn và trống rỗng, dường như đã mất ý thức.

Người mặc áo blouse trắng cười nói:

“Bắt bọn chúng!! Cố gắng bắt sống! Đương nhiên.... Bất đắc dĩ xác chết cũng không sao.”

Đám người cầm súng nhận được lệnh, ngay lập tức bắt đầu thu hẹp vòng vây, nhắm bắn vào đầu gối và chân của bọn họ.

Đào Hoa vẫn chưa nhận ra ai, Hàn Lâm Nhiễm sắp bị bóng tối nuốt chửng, đám người cầm súng đang nhìn chằm chằm vào mọi người. Nhưng Thương Khâu không phải là người dễ bị ức hiếp. Những tên đó xông lên, hắn không hề do dự đá chúng bay ra với một vài “tiếng nổ“.

Không bao lâu đám người tấn công, thương vong rất nhiều. Người mặc áo blouse trắng lộ ra vẻ lo lắng, tức giận nói:

“Bắn!! Bắn! Các người không cần bắt sống! Xác chết cũng được!”

Đám người kia nhận lệnh nổ súng, lập tức tất cả đều sẵn sàng nổ súng. Thương Khâu giơ tay lên đột nhiên hạ xuống kết giới. Hàn Lâm Nhiễm đã bất tỉnh, giãy dụa liên tục, nhưng vì sức lực không lớn nên đã không thể thoát ra được chút nào. Nhưng Đào Hoa thì khác.

Những người khác đều lui ra phía sau lưng của Thương Khâu, nhưng Đào Hoa không quan tâm đến điều đó, hắn đã không có suy nghĩ của riêng mình. Những người đó nhanh chóng nổ súng, đạn lao về phía Đào Hoa, Vệ Anh Hào hét lên.

“Đào Hoa!!!”

Nhưng Đào Hoa dường như không nghe thấy, Vệ Anh Hào sợ đến mức tay chân lạnh ngắt. Lúc này Đào Hoa đang mang thai, Vệ Anh Hào tuyệt đối không thể để hắn có chuyện gì. Vệ Anh Hào thậm chí không suy nghĩ, hét lên, chạy tới, ôm lấy Đào Hoa, dùng thân thể làm tấm chắn.

Đào Hoa bị Vệ Anh Hào ấn mạnh xuống đất, muốn giãy dụa, nhưng lại cảm nhận được máu phun trên mặt. Vết máu trượt xuống, đang nhỏ trên mặt Đào Hoa. Ánh mắt hắn chợt lóe lên.

Vệ Anh Hào bất ngờ lao ra, đè chặt Đào Hoa dưới đất, rồi dùng lưng đỡ đạn đám người điên cuồng bắn tới. Trong tích tắc, Vệ Anh Hào đã bị trúng bảy tám phát súng vào người. Một số viên đạn xuyên thẳng, một số viên đạn vẫn còn trong thịt, thậm chí cả nội tạng.

Đào Hoa bị máu bắn tung tóe lên mặt, đột nhiên cảm thấy bị đè nặng. Vệ Anh Hào đè trên người Đào Hoa, đột nhiên vô lực thả lỏng, Đào Hoa hoảng sợ bừng tỉnh, nói:

“Vệ Anh Hào?! Vệ Anh Hào!”

Vệ Anh Hào nằm bất động trên người Đào Hoa, bọn người kia vẫn tiếp tục bắn. Đào Hoa mặt tái mét, mắt đỏ hoe, ôm Vệ Anh Hào đỡ đạn cho mình.

“Đệt”

Thương Khâu chửi một tiếng rồi nhanh chóng lao ra ngoài, chuẩn bị ngăn cản đám người kia. Nhưng vào lúc này, Vệ Anh Hào vốn đã bất động, đột nhiên run lên, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhỏ. Tiếng gầm gừ như của dã thú.

Sau lưng hắn xuất hiện vẩy như áo giáp, viên đạn va chạm vào phát ra tiếng keng keng. Cùng lúc đó, Vệ Anh Hào đột nhiên mở mắt. Đôi mắt màu xanh lục, như thể là lửa ma trong âm tào địa phủ, cùng với vẻ mặt gớm ghiếc. Hắn cười khục khục trong cổ họng. Những vẩy màu xanh lá như những viên ngọc lục bảo, đột nhiên lấp đầy trên mặt Vệ Anh Hào. Trong một khoảnh khắc, hắn dường như biến thành một con quái vật.

Vệ Anh Hào cười và nói.

“Chết tiệt, nó làm cho tôi rất khó chịu...”

Vừa nói vừa dìu Đào Hoa dậy. Đột nhiên phía dưới Vệ Anh Hào mọc ra một cái đuôi rất lớn.

“Bốp!!!”

Cái đuôi ném ra ngoài, cuộn lấy mấy tên đang bắn súng, ném lên cao. Đây là sơn động, mấy tên kia bị va đập vào trần sơn động.

“Rầm!!!”

Suýt chút nữa bị vỡ đầu, lại rơi xuống, toàn bộ súng ống trong tay đều bay ra ngoài.

Vệ Anh Hào nhặt một khẩu súng trên mặt đất, vẻ mặt khát máu. Hắn cười, nhìn về phía trước và nói:

“Đã trăm năm? Nghìn năm? Đã lâu rồi. Đã lâu quá rồi, kẻ giết người vẫn là kẻ xấu. Không cần tha thứ! “

Vừa nói, đôi mắt xanh lục ánh sáng lên, hắn tiến tới với nụ cười, nắm lấy người mặc áo blouse trắng. Người kia hét lên sợ hãi.

Vệ Anh Hào một tay nắm chặt cổ người mặc áo blouse trắng, tay kia cầm súng, chuẩn bị bắn. Người kia sợ tới mức kêu lên. Tạ Nhất nhanh chóng nói:

“Chờ một chút! Nói hắn đưa ra thuốc giải trước!”

Vệ Anh Hào tay không dừng lại chút nào, toàn thân tràn ngập tức giận.

“Bùm bùm bùm bùm bùm bùm...”

Liên tiếp bắn ra sáu phát, đều bắn xoẹt qua lỗ tai của người mặc áo blouse trắng, chỉ cách mặt vài cm. Một chút vách sơn động đã bị loang lổ.

Vệ Anh Hào cười nói:

“Nghe nói chưa, đưa thuốc giải.”

Người mặc áo blouse trắng sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu, lỗ tai sắp điếc. Lời nói của Vệ Anh Hào lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn sợ tới mức suýt tè ra quần nói:

“Tôi đưa... Tôi đưa...tôi đưa!! “

Vệ Anh Hào ném người mặc áo blouse trắng xuống đất. Hắn đột ngột giơ chân lên, nhấp một cái, bẻ súng thành hai đoạn và ném vào người mặc áo blouse trắng.

Thương Khâu bước tới ngồi xổm xuống, từ trong tay người áo blouse trắng lấy ra một cái chai nhỏ. Người kia nói.

“Hai viên, mỗi người một viên. Là thật. Làm ơn thả tôi ra!”

Thương Khâu cầm thuốc lên, nhìn rồi bước tới đưa cho Đào Hoa và Hàn Lâm Nhiễm mỗi người một viên thuốc. Đào Hoa đã tỉnh nhưng rất yếu, Hàn Lâm Nhiễm vẫn chưa tỉnh. Hắc Phần cho Hàn Lâm Nhiễm uống thuốc. Hàn Lâm Nhiễm nhanh chóng tỉnh lại, nhưng vẫn còn một chút yếu.

Vệ Anh Hào thu hồi ánh mắt, cười cười, không nói lời nào, vung đuôi rắn, liền nghe thấy tiếng kêu.

“A a a a!!!”

Người mặc áo blouse trắng đột nhiên bị đuôi rắn của hắn quấn lấy, ném bay về phía vách, lộn vòng.

Hắc Phần nhanh chóng che mắt Hàn Lâm Nhiễm. Thương Khâu bước tới, vừa lúc chặn tầm mắt của Tạ Nhất.

Vệ Anh Hào từ hình dáng một con rắn xanh khổng lồ dần biến lại hình dạng con người. Hắn chạy nhanh đến và nói:

“Đào Hoa, em có sao không?”

Đào Hoa đã uống thuốc cũng tỉnh táo, gật đầu, nhưng có chút xấu hổ không biết để mắt vào đâu, nói:

“Anh... anh mặc quần áo vào trước đi.”

Vệ Anh Hào vừa biến thành hình dáng của một con rắn lớn, quần áo đã bị xé tan thành từng mảnh. Bây giờ hắn đã để mông trần và rất “nóng“.

Vệ Anh Hào hào phóng, như thể không phải hắn đang khỏa thân, mà là một người khác.

Thương Khâu cởi áo khoác đưa cho Vệ Anh Hào, cùng Vệ Anh Hào nhanh chóng dọn đường cho mọi người ra khỏi núi.

Tạ Nhất nhanh chóng nói:

“Những đứa trẻ ở đâu?”

Vệ Anh Hào nói:

“Đừng lo lắng, trốn rồi, an toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.