Quan Bảng

Chương 373: Chương 373: Danh khí vừa ra, ai dám tranh phong?




Lâm Tẩm bị hóa đá, nàng cũng không lưu ý đến, từ khi Tô Mộc đi vào, vẻ mặt Chu Từ và Chung Nhan đều xuất hiện biến hóa. Chỉ có điều Chu Từ là vui mừng, khẽ nhếch khóe miệng đã rất nói rõ vấn đề. Còn Chung Nhan là bất đắc dĩ, giống như có loại ý tứ nhận mệnh.

- Chung trợ lý, hắn...

- Lâm Tẩm, đi ra ngoài đi, đóng cửa lại, không có lệnh của tôi, bất cứ người nào cũng không được phép vào đây.

Khi Lâm Tẩm còn muốn nói điều gì, Chu Từ đột nhiên nói.

- Vâng, Chu tổng!

Đối mặt với ra lệnh của Chu Từ, Lâm Tẩm không dám phản bác.

Hơn nữa Lâm Tẩm cũng không phải nữ nhân ngốc nghếch, vừa rồi là quá mức khiếp sợ, hiện tại sau khi khôi phục bình tĩnh, nàng đã biết nơi này có chuyện cổ quái. Nếu không, tại sao Chung Nhan lại nói ra lời như thế. Xem ra nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt này, có quan hệ rất mật thiết với Chu Từ, nếu không cũng sẽ không khiến cho Chu Từ, toát ra loại thất thố này.

Sau khi bên trong gian phòng chỉ còn lại hai người, Tô Mộc đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười nhìn về phía trước.

Hôm nay Chu Từ mặc một bộ váy màu tím nhạt, mái tóc dài mềm mại búi gọn sau gáy, làm cho người ta cảm giác rất có mị lực. Trên chiếc cổ thanh mảnh, không có quá nhiều trang sức, chỉ có một miếng ngọc bội. Khối ngọc bội này chính là miếng đế vương thúy Tô Mộc có được ở vườn Lang Gia điêu khắc mà thành. Trong suốt óng ánh, trông rất sống động.

Có lẽ bởi vì không nghĩ tới Tô Mộc sẽ lấy tư thái như vậy xuất hiện trước mặt, Chu Từ giật mình mở cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi anh đào nhỏ nhắn tràn đầy gợi cảm, lóe ra ánh sáng màu môi đặc biệt. Trong mơ hồ có thể nhìn thấy cả cái lưỡi nhỏ thơm tho.

Chiếc áo sơ mi màu trắn cũng không có cách nào ngăn trở tiền vốn ngạo nhân của Chu Từ, bộ ngực cao ngất dị thường, rất có loại cảm giác muốn nổ tung. Sau giây phút giật mình ngắn ngủi, trong mắt liền toát ra một loại phong tình quyến rũ.

Mặc dù ngồi yên bất động, Chu Từ giống như một yêu tinh mê đắm chết người.

Trời sinh vưu vật, quyến rũ tận xương.

- Tướng công, làm sao anh lại nhớ tới thăm người ta.

Chu Từ ngồi trên ghế, không có ý tứ đứng dậy, nhìn Tô Mộc, trong mắt lưu chuyển mê đắm. Là một cô gái thông minh, nàng luôn biết nói thế nào mới có thể thu hút thú tính của Tô Mộc? Chu Từ vừa dùng ngón tay thon dài xẹt qua chiếc áo sơ mi trắng khẽ mở ra của mình, nhất thời trước ngực mơ hồ lộ ra một mảng lớn tuyết trắng.

Hút mắt nhất chính là, ở giữa tảng lớn tuyết trắng có một đường khe rãnh tuyệt đẹp, giống như thuốc phiện, trêu chọc ngươi không ngừng tiến tới thăm dò.

- Sao vậy? Chẳng lẽ anh không thể ghé thăm em một lát sao?

Tô Mộc vừa nói vừa tiến lên, ngồi đối diện Chu Từ. Vừa rồi khoảng cách hơi xa, cộng thêm có người ngoài ở đây, cho nên Tô Mộc không làm sao cẩn thận đánh giá, hiện tại khoảng cách gần như vậy, một mùi nước hoa tràn đầy mị lực thành thục liền phả tới.

Nói thật Tô Mộc thật sự cho là Chu Từ rất động lòng người. Nàng có loại phong tao tận xương tủy mà nữ nhân khác không cách nào sánh bằng, mùi vị này lại chỉ có hắn mới có thể hưởng thụ. Chu Từ dưỡng da vô cùng tốt, trên khuôn mặt mịn màng trắng nõn không có bất kỳ tỳ vết nào. Lỗ mũi cao thẳng giống như được điêu khắc bằng ngọc thạch, con ngươi như nước lưu chuyển, thả ra ánh mắt hút hồn bao gã nam nhân.

Yêu tinh!

Tô Mộc nhìn Chu Từ làm trò trước mặt mình, không có bất kỳ đắn đo, cứ như vậy vươn ra cái lưỡi nhỏ thơm tho, từ từ lướt qua đôi môi anh đào, đôi môi khẽ cong lên gợi cảm, hai ngọn núi tựa hồ muốn thả trên mặt bàn, tạo thành một màn vô cùng trùng kích thị giác.

- Dĩ nhiên có thể, ai nói không thể. Tướng công muốn đến lúc nào thì đến lúc đó, người ta làm sao dám có ý kiến?

Chu Từ cười híp mắt, trong nháy mắt Tô Mộc vừa ngồi xuống, đôi chân thon dài đã nhanh chóng đi tới.

Đôi chân thon dài được đôi tất giấy bao bọc, vô cùng co dãn, như vô ý chạm vào người bạn học Tiểu Tô. Biết yêu mị của Chu Từ, nhưng không ngờ nàng có thể yêu mị như vậy, lại dám ở trong phòng làm việc câu dẫn mình.

Tô Mộc cúi đầu, theo đôi chân thon dài quét qua, trước mắt đột nhiên sáng ngời. Bộ váy của Chu Từ kín kẽ như vậy, đôi chân thon dài dưới sự bảo vệ của tất chân, càng ôm chặt nơi thần bí đó. Loại cảm giác này, càng câu dẫn Tô Mộc muốn tìm tòi đến tột cùng. Nghĩ đến tìm tòi bí mật, nghĩ đến dòng suối nhỏ róc rách, ánh mắt của hắn càng phát ra nóng rực.

Những ngày qua Tô Mộc đều kìm nén, chưa từng phát tiết, làm sao có thể chống lại loại hấp dẫn này.

- Là em ép anh đấy!

Tô Mộc nghĩ tới đây, liền trực tiếp đứng dậy đi tới phía sau Chu Từ, không có nửa điểm do dự, hung hăng hôn nàng.

- A... A...

Chu Từ là ai? Đây chính là nữ nhân đã sớm chuẩn bị, nhìn thấy Tô Mộc hung hăng hôn mình, nàng không hề có ý tứ tránh né, cái lưỡi nhỏ thơm tho chủ động vươn ra, liều chết quấn chặt. Cùng lúc đó, hai tay tự nhiên ôm cổ Tô Mộc, bắt đầu hôn đáp trả.

Tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ, không ngừng vang lên trong phòng làm việc, tấu lên một khúc ca làm cho lòng người ngứa ngáy.

Dưới thiên lôi câu địa hỏa, Tô Mộc vốn đã không có cách nào nhẫn nại, chợt lật người Chu Từ, trực tiếp áp đảo nàng lên trên bàn làm việc khổng lồ.

- A, không thể ở chỗ này, đây là phòng làm việc!

- Tướng công, kéo rèm kìa!

- Muốn chết!

...

Ở chỗ danh khí thập diện mai phục, thử hỏi thiên hạ ai dám tranh phong?

Bên ngoài phòng làm việc.

Trong tay Chung Nhan cầm báo cáo tài vụ, vừa đi đến cửa phòng, khi đang định gõ cửa, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ yếu ớt. Trong phút chốc, gương mặt vẫn duy trì tỉnh táo của Chung Nhan nhất thời đỏ bừng, bên trong thân thể mềm mại giống như có vô số con kiến đang bò, loại cảm giác này nàng chưa từng trải qua.

Nhưng không trải qua cũng không có nghĩa là Chung Nhan không biết gì, trên thực tế nàng đã sớm biết. Chỉ có điều loại cục diện giống như trước mắt này, nàng chưa từng trải qua. Nghĩ đến loại thẹn thùng này, Chung Nhan xoay định rời đi. Nhưng không biết tại sao, cước bộ bỗng trở nên nặng nề, mỗi bước bước đi cũng tương đối khó khăn.

- Nha đầu Lâm Tẩm này không biết chết chỗ nào rồi, cũng không ở đây coi chừng dùm!

Trong lòng Chung Nhan thầm mắng.

Lúc này bên trong phòng làm việc trận đại chiến rốt cục cũng hạ màn, khuôn mặt Chu Từ đỏ ửng, không còn phong phạm tổng tài trước đó, mà giống như một tiểu phụ, rúc vào bên cạnh nam nhân yêu mến.

- Tướng công, anh biết không? Hiện tại cả huyện Hình Đường, trên internet đều tràn ngập tin tức bất lợi đối với anh, nhưng mấy ngày qua anh không hề lộ diện, cũng không đứng ra bác bỏ tin đồn, chẳng lẽ anh không sợ?

Chu Từ cười hỏi.

- Sợ? Tại sao phải sợ! Chờ xem, anh rất nhanh sẽ trình diễn cho bọn hắn một trận đại chiến.

Tô Mộc cười nói.

- Em biết ngay anh sẽ không mặc người ta khi dễ!

Chu Từ cười híp mắt nói.

- Anh nói người làm chuyện này hiện tại đang làm cái gì?

- Em nói xem?

Tô Mộc nói.

- Chỉ sợ là đang ăn mừng thắng lợi sắp đến!

Chu Từ nở nụ cười như hoa.

Thắng lợi sắp đến, chỉ có điều người nào giành thắng lợi còn chưa biết!

Huyện Hình Đường, nhà riêng của Lương Thiên.

Là một gã con cháu quan lại quần áo lụa là của huyện Hình Đường, sào huyệt của Lương Thiên ở bên trong huyện thành có thể nói là có vài cái. Những chỗ này ngoại trừ người tâm phúc, người khác tuyệt đối không biết được. Trước mắt chỗ này chính là một trong số đó, vị trí ở trấn gần huyện Hình Đường nhất, là một nhà riêng độc lập.

Bên ngoài trời đang tối đen, ở nơi này lại là đèn dầu sáng rỡ, trên bàn mạt chược đã sớm dọn xong, bốn người cười vui đánh mạt chược. Lương Thiên dĩ nhiên là một trong số đó, ba người còn lại cũng không phải người xa lạ, vừa vặn là đồng lõa trong sự kiện hãm hại Tô Mộc lần này: đài trưởng đài truyền hình huyện Phí Tường, xã trưởng tòa soạn báo « Nhật báo Hình Đường » Trương Chí Xương và người tình bí mật của Lương Thiên Mạnh Kiều. Mạnh Kiều có thể xuất hiện ở đây, vừa vặn nói rõ Phí Tường và Trương Chí Xương đã chân chính bước lên chiếc thuyền của Lương Thiên, không có cách nào bước xuống.

- Lương thiếu, chỗ Lương bộ trưởng thật sự phải cần anh giúp đỡ. Hiện tại tôi thật sợ Lương bộ trưởng tức giận sẽ thu thập tôi.

Trương Chí Xương lo lắng nói.

Không thể không lo lắng, từ sau khi « Nhật báo Hoa Lâm» cho đăng hai bài viết về Tô Mộc, Trương Chí Xương không do dự, đăng lại toàn bộ. Chuyện đến hiện tại cũng không nhận được chỉ điểm chính miệng của Lương Trung Hòa, chỉ là Lương Thiên âm thầm nói không có chuyện gì, điều này làm cho trái tim Trương Chí Xương vẫn treo lơ lửng. Điểm chết người chính là khi Trương Chí Xương đi tìm Lương Trung Hòa báo cáo công việc, hắn lại lựa chọn né tránh không gặp.

Né tránh không gặp càng tăng thêm lo lắng của Trương Chí Xương. Nếu như không phải bởi vì chuyện này do Lương Thiên xúi giục, đến hiện tại cũng không thấy ai trong huyện ủy đứng ra bác bỏ tin đồn, Trương Chí Xương đã sớm sụp đổ.

- Tôi nói này lão Trương anh lo lắng gì chứ, thật là, nếu Lương thiếu không có chuyện gì, vậy thì nhất định không có chuyện gì, anh cứ yên tâm đi.

Phí Tường chẳng hề để ý, dù sao hiện tại hắn đã nghĩ thông suốt, trời sập xuống cũng có đỉnh cao đỡ lấy.

- Lão Trương, anh đừng lo lắng quá, không có chuyện gì đâu, anh không thấy hiện tại Tô Mộc vẫn chưa trở về sao? Theo tôi đoán hắn chắc không dám trở về, không chừng hiện tại đã bị cách ly thẩm tra rồi.

Lương Thiên lớn tiếng nói.

- Thật hay giả?

Trương Chí Xương kích động nói.

- Vậy anh nói thế nào?

Lương Thiên cười nói.

- Trương xã trưởng, nếu Lương thiếu nói như vậy vậy thì nhất định là thật. Chỉ là một Tô Mộc mà thôi, cho dù có Nhiếp Việt đứng phía sau làm hậu đài thì thế nào? Đừng quên hắn chỉ là một phó Huyện trưởng chưa nhập thường vụ, muốn thu thập hắn là chuyện rất dễ dàng.

Mạnh Kiều cười khanh khách nói. Nụ cười này, khiến bộ y phục vốn đã lộ ra, nhất thời lệch sang hai bên, lập tức lộ ra tảng lớn cảnh xuân trước ngực.

Phí Tường và Trương Chí Xương liếc mắt nhìn thấy, nhịp tim đập đột nhiên gia tốc, vội vàng cúi đầu đánh bài.

Lương Thiên nhìn thấy tất cả trong mắt nhưng không nói gì, nếu như bỏ ra một nữ nhân có thể được việc, hắn sẽ không chút lựa chọn để cho Mạnh Kiều hầu hạ hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.