Quận Chúa Muốn Sủng Thê

Chương 18: Chương 18: Hắc ảnh




“Không không... Không có.” Tần Tê liều mạng lắc đầu. Nha! Không thể nói cho Ly tỷ tỷ mình bị sắc đẹp của nàng mê hoặc.

“Ngươi nếu không thoải mái thì hồi phủ nghỉ ngơi đi.” Cố Ly đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài kêu Đại Mễ, Tiểu Mễ.

“Không có!” Tần Tê giữ chặt Cố Ly vạt áo, tội nghiệp mà nói: “Thật sự không có không thoải mái. Ta muốn lưu lại nhìn Ly tỷ tỷ.”

Cố Ly xác nhận một lần, thấy không có chuyện gì mới nói: “Ta muốn luyện công. Ngươi muốn lưu lại liền tự chơi.”

“Được nha.” Tần Tê nhu thuận mà xuống giường, ngồi ở trên ghế, tay đặt trên bàn, im lặng mà nhìn Cố Ly luyện công.

Cố Ly đã quen với điều này. Nàng khoanh chân ngồi trên giường, tu luyện nội công tâm pháp.

Qua một thời gian, trong phòng không có bất cứ âm thanh dư thừa nào. Tần Tê nhìn mỹ nhân đang luyện côn trước mắt, cảm thấy càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng không rời mắt.

Cố Ly luyện công hoàn tất. Thời điểm mở mắt ra, liền thấy Tần Tê thất thần nhìn chằm chằm chính mình. Nàng khụ một tiếng, Tần Tê lúc này mới hồi thần.

“Ly tỷ tỷ.” Thiếu nữ đi tới ôm lấy Cố Ly. Nàng đã muốn thường đến ngon ngọt. Cố Ly mỗi lần tu luyện nội công, trên người đều lạnh lạnh. Trong lúc Cố ly tu luyện, nàng không cho Tần Tê quấy rầy. Nhưng tu công hoàn tất, nhiệt độ lạnh lạnh trên cơ thể Cố Ly chưa tan, lúc này Tần Tê có thể ôm lấy nàng.

“Có lạnh hay không?” Cố Ly rõ ràng nhìn thấy Tần Tê sợ run cả người. Hôm nay, nàng luyện công lâu hơn so với ngày thường, thân thể cũng lạnh hơn.

“Không lạnh.” Tần Tê thể nhiệt, nhiệt độ lạnh như vậy đối với nàng tương đối tốt.

Nhìn Tần Tê ôm lấy thân thể mình, Cố Ly buồn cười nhưng cũng không động, mặc nàng ôm. Dù sao, Cố Ly vừa thu hồi nội lực, cũng cảm thấy có chút lạnh. Vừa vặn có một tiểu hỏa lò sưởi ấm, cớ sao mà không làm?

Hai người ở trong phòng cả buổi sáng, Lý ma ma cách cửa sổ phòng hạ nhân nhìn sang liếc mắt một cái, gặp chỉnh chỉnh một cái buổi sáng hai người cũng chưa đi ra. Trong phòng cũng không có nha hoàn hầu hạ, nhịn không được mắng một câu. “Bẩn gì đó!”

Cơm trưa, Tần Tê dùng tại Thanh Tuyết Uyển. Cố phủ nghe nói Phụng An Quận Chúa muốn lưu lại dùng cơm trưa, phân phó làm thêm thức ăn. Buổi chiều, hai người trong sân chơi cờ đến trước giờ cơm chiều, Tần Tê mới lưu luyến rời đi.

Cố phủ, Hoa Vinh Trai.

Lão phu nhân nghe Lý ma ma báo cáo, “Ngươi nói Phụng An Quận Chúa trong phòng Ly nhi cả buổi sáng.”

“Vâng. Hơn nữa ngay cả một hạ nhân hầu hạ bên cạnh cũng không có. Chỉ có hai người bọn họ.” Lý ma ma bộ dáng 'nói không nên lời'.

Lão phu nhân nghe thế, dừng niệm tay trong tay, “Chuyện này ngươi lưu ý, đừng để người ngoài biết. Cũng đừng nói huyên thuyên.”

“Lão nô biết.” Lý ma ma lui xuống. . Truyện Ngược

Lão phu nhân cau mày suy nghĩ trong chốc lát, nàng hiểu được ý tứ của Lý ma ma, nhưng là nàng không tin Cố Ly cùng Phụng An Quận Chúa lúc đó có thể làm chuyện cẩu thả. Dù sao, chỉ là hai cô nương, quan hệ tốt cũng có thể lý giải. Nhưng là... Phụng An Quận Chúa có tiếng thích mỹ nhân. Vô luận như thế nào, Phụng An Quận Chúa là người nàng không thể đắc tội, cũng không dám đắc tội. Nếu Cố Ly thật sự cùng Phụng An Quận Chúa có cái gì, như vậy nàng nhanh hơn một bước gả Cố Ly đi, miễn đêm dài lắm mộng.

Sau giờ cơm chiều, Cố Ly ở trong sân tản bộ. Hôm nay buổi tối trời đầy mây, trên trời không trăng không sao, xem ra muộn chút nữa sẽ đổ mưa. Nha hoàn cùng bà tử đều bị nàng phất tay cho lui về phòng, nhìn các nàng trước mắt, nàng chỉ cảm thấy chướng mắt.

Đột nhiên, trước cửa Thanh Tuyết Uyển đã xuất hiện một đạo bóng đen, tựa hồ muốn thăm dò nơi này, đợi Cố Ly phát hiện, hắc ảnh chợt lướt qua liền biến mất. Cố Ly trong lòng cảnh giác, liền vận công đuổi theo. Hắc ảnh kia tựa hồ ý thức đã bị phát hiện, đôi chân tăng tốc, phi trên nóc nhà chạy ra ngoài. Cố Ly cũng nhanh hơn, rất nhanh đi vào một khoảng sân trống. Trong ấn tượng Cố Ly, nơi này hình như là kho chứa đồ cũ.

Hắc ảnh chạy đến đây liền dừng lại, quay lại nhìn nàng. Cố Ly cũng dừng lại, “Ngươi dẫn ta tới đây, có mục đích gì?”

Hắc ảnh mang khăn che mặt, nghe vậy cũng không nói. Hai tay nắm chặt chủy thủ, đâm thẳng tới Cố Ly. Cố Ly nhíu mày, đây là loại đấu pháp gì? Chẳng lẽ đem nàng dẫn đến vì giết nàng? Phí sức như vậy làm gì? Tại Thanh Tuyết Uyển trực tiếp động thủ không phải tốt sao?

Đối mặt với thế công của hắc ảnh, Cố Ly cũng không vội đáp trả. Nàng tránh trái tránh phải, tránh đi thế công, đồng thời quan sát võ công của hắc y nhân. Sau đó, nàng có chút nản lòng. Hắc ảnh này tuy rằng tiến công mãnh liệt, lại không có tiết tấu gì. Tựa hồ dựa vào ưu thế thân thể cao lớn mãnh lực dốc hết sức đâm tới.

Qua hơn mười mấy hiệp, Cố Ly nhận thấy đối phương cũng không có chiêu thức khác, liền trực tiếp ra tay. Ai ngờ nàng vừa mới ra tay, lập tức mười mấy gia đinh dũng mãnh trong tay cầm côn bổng từ sài phòng bước ra, trực tiếp vung côn bổng hướng Cố Ly đánh tới. Cố Ly hừ lạnh một tiếng, phi thân nhảy lên nhánh cây trong viện, cành lá xum xuê. Cố Ly tùy ý lấy vài lá trên cây, đồng thời liền phóng tất cả ra ngoài.

“Trích Diệp Niêm Hoa” là tuyệt kỹ ám khí của Giang Phong Mẫn.

Lập tức, bọn gia đinh ngã xuống đất, đau đến mức không thể kêu ra tiếng. Hắc ảnh cũng bị lá cây đánh trúng, lúc này cũng trên mặt đất lăn lộn. Cố Ly nhìn một đống hỗn độn, ngay cả liếc mắt nhìn gương mặt hắc ảnh cũng không có hứng thú, một mình quay về Thanh Tuyết Uyển.

“Một đám phế vật!” Trong bóng đêm, có người oán hận mà mắng một tiếng.

Sáng hôm sau, Cố Ly cũng không nói với người khác sự việc hôm qua. Tần Tê hôm nay không tới, giờ phút này nàng đang trong cung giúp Hoàng đế cữu cữu mài mực. Chính Duẫn Đế thật cao hứng, đang múa bút vẩy mực, viết một bài “Trời yên biển lặng“.

“Tê Tê, trẫm viết như thế nào?” Chính Duẫn Đế đầy mặt đều là biểu tình “cầu khen ngợi“.

“Hoàng đế cữu cữu viết thực dễ nhìn!” Rõ ràng chỉ là lời nịnh hót Tần Tê thuận miệng nói ra, nhưng gương mặt biểu tình chân thành, ai nghe xong đều tin tưởng.

Chính Duẫn Đế cười ha ha, “Tê Tê, ngươi làm trẫm vui vẻ, thường xuyên tiến cung cùng trẫm mới tốt.”

Một bên, đại thái giám Hỉ Lộc bưng một đĩa điểm tâm, “Hoàng Thượng, đây là điểm tâm Quận Chúa thích ăn, mẫu đơn kim ti quyển.”

Chính Duẫn Đế vung tay lên, Hỉ Lộc mang điểm tâm tới trước mặt Tần Tê. Tần Tê rửa tay, cầm mẫu đơn kim ti quyển cắn một chút, lập tức mặt mày hớn hở. “Hoàng đế cữu cữu, mẫu đơn kim ti quyển trong cung ăn ngon nhất.”

Chính Duẫn Đế nghe vậy, gọi Hỉ Lộc truyền Ngự Thiện Phòng làm mấy hộp cho Tần Tê mang về phủ.

“Tê Tê, mấy ngày trước Tây Bắc vừa mới tiến cống dược liệu, trẫm đã sai người phân ra một nửa, chốc lát ngươi hồi phủ trực tiếp mang về.”

Tần Tê nghe vậy, đặt mẫu đơn kim ti quyển xuống, nói: “Đa tạ Hoàng đế cữu cữu, kỳ thật Tê Tê có Ly tỷ tỷ, hiện tại đã cảm thấy đủ rồi.”

“Nga?” Chính Duẫn Đế cảm thấy hứng thú nhướn mày. “Ly tỷ ty của ngươi thần thông quãng đại như vậy sao? Khó trách lần trước ngươi vì nàng đến xin trẫm truyền khẩu dụ.”

“Đúng vậy.” Tần Tê kiêu ngạo nói: “Ly tỷ tỷ lợi hại a. Nàng tu luyện Hàn Băng Chân Khí, chuyên môn áp chế Viêm độc trong cơ thể Tê Tê“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.